Người đàn ông chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, lộ ra khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Nếu đám người Trần Húc ở đây nhất định sẽ nhận ra hắn, người này chính là Thanh Long có mâu thuẫn với bọn họ.
“Quên trấn nhỏ đi, tao nhất định phải đi tìm đám người Trần Húc.” Sắc mặt Thanh Long âm trầm. Bởi vì nhóm chúng nó, không biết mình đã phải dùng bao nhiêu tinh hạch để mua thuốc mới miễn cưỡng chữa được vấn đề của nửa người dưới, lần này nhất định phải tính đủ với chúng nó.”
Vẫn như cũ trấn nhỏ có rất nhiều khách đến, không hề biết sắp tới sẽ có nguy hiểm xảy ra.
Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang ở trong phòng huấn luyện, rốt cuộc cô đã tốt nghiệp khoá đánh zombie và động thực vật biến dị cấp một rồi! Bây giờ cô bắt đầu chiến đấu với zombie và động thực vật biến dị cấp hai, trời mới biết cô đã nổi bao nhiêu da gà khi đánh một đàn chuột biến dị.
Cô thà bị thú biến dị cấp hai hành hạ còn hơn phải đối mặt với lũ chuột biến dị ghê tởm dù là cấp một nhưng chúng nó lại lũ lượt kéo đến như thủy triều.
Mặc dù cô không thể mạnh mẽ như người sống sót trong những ngày tận thế nhưng thật sự vượt qua bản thân trước đây là rất tốt rồi.
Lúc cô sắp bị thú biến dị cấp hai đánh gục, hệ thống đột nhiên “ting” một tiếng.
"Hiện tại đã tuyên bố một nhiệm vụ đặc biệt, đi đến cộng đồng XX ở thành phố S để giải cứu những người sống sót bị bắt nhốt."
Miêu Tuệ Tuệ nhận mệnh sau đó bò dậy khỏi mặt đất, rời khỏi khu huấn luyện chuẩn bị trước để đi địa điểm làm nhiệm vụ.
Ngoại trừ đồ ăn, cô còn mang theo một ít thuốc.
Xe tốc hành vẫn đợi ở cửa trấn, phía sau còn có bốn chiếc xe đầy ắp.
Bên cạnh Miêu Tuệ Tuệ là một người máy bảo an, nó ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc. Mỗi khi Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy đôi chân ngắn cũn cỡn của nó, cô đều không nhịn được cười.
Mọi người đã đến đông đủ, xe đi nhanh như tên lửa, vèo một phát lái khỏi trấn nhỏ.
Mà sau khi Miêu Tuệ Tuệ rời đi không bao lâu, một hàng ba người cũng tới vào trung tâm thành phố H.
Lúc này, ba người vừa mới giao chiến kịch liệt cùng với dây leo biến dị gặp phải trên đường. Trong tay của một người thanh niên xuất hiện ánh lửa, sử dụng dị năng lửa vô cùng thuần thục, dường như anh ta là một người vô cùng mạnh mẽ.
Ở trong trận chiến, anh ta thuận tiện đẩy lùi dây leo đang chiến đấu với cô gái tóc ngắn. Cô gái tóc ngắn đỏ mặt, ánh mắt tràn ngập hâm mộ và sùng bái: “ Em cảm ơn anh Tống Á.”
Mặt Tống Á vô cảm gật đầu: “ Cô cẩn thận một chút.”
Bởi vì thực lực của Tống Á rất mạnh, cụm dây leo biến dị nhanh chóng bị đốt thành tro, ba người họ tìm được một nơi để nghỉ ngơi tạm thời.
Tống Á mở chai nước uống, cô gái ôm mặt cười nhìn anh ta.
Mà một người đàn ông trung niên khác là ba của Đường San San, lúc này đang ngồi ở dưới đất, lấy tay quạt gió vì quá mệt.
“ Anh Tống Á uống chậm một chút đi, nếu uống không đủ em vẫn còn có.”
Đường San San là dị năng giả hệ nước, tuy sức chiến đấu không mạnh nhưng có thể tạo ra nước để uống cho nên dù ở đâu cũng được coi trọng.
“ Không cần” Tống Á nói rất ít, uống nước xong liền dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần.
"Không biết lời đồn đãi có phải là thật hay không, thật sự loại tinh thạch đó có thể cho dị năng hấp thu hoàn toàn sao? Chẳng lẽ là người nào đó chuyên môn bố trí cạm bẫy, chờ những dị năng giả khác chui vào." Đường Cẩm càng nghĩ càng phức tạp hoá vấn đề ra.
“ Chắc không phải đâu, chẳng phải chúng ta đến đây nhìn dị năng giả thăng cấp sao?” Đường San San nói.
"Chỉ cần năng lực của con và Tiểu Tống có thể tăng lên, ba người chúng ta ở trong căn cứ sẽ có thêm một tầng bảo vệ. Chờ chúng ta ổn định, con có muốn ba cho con cùng Tiểu Tống..."
Đường Cẩm lời nói khó hiểu, Đường San San lại đỏ mặt lén liếc nhìn Tống Á. Anh ta vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Ánh mắt Đường San San hiện lên một chút si mê, ngũ quan Tống Á góc cạnh rõ ràng, rất đẹp trai, thực lực cường đại còn chiếu cố cô và ba rất nhiều. Thật sự rất khó để có người không thích anh ấy.
Đáng tiếc, Tống Á dường như không có ý nghĩ gì khác với cô trong phương diện này. Cũng không biết trong lòng anh ấy còn nhớ thương vị hôn thê bệnh tật ốm yếu đã qua đời kia không?
Đường San San nghĩ đến đây, nhịn không được thở dài một hơi rồi ngồi dựa lưng vào tường cao.