Cô trực tiếp thay đổi cách nói: "Tháng này em không có tích phân, không có ăn, không thể để cho chính mình chết đói. Chị đầu tư nhiều như vậy, cho em nhà ở, cho em quần áo mới mặc. Nếu như em chết đói, chị tổn thất không ít, tháng này tiền ăn chị cho em mượn trước, sau này em trả lại tiền sau cho chị cũng được."
Quả nhiên, khi Lệ Lôi nghe được những gì cô nói, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miêu Tuệ Tuệ đưa cậu ấy đến nhà hàng.
Lệ Lôi đến đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đến đều cảm thấy kinh ngạc. Sau khi tận thế đến, chưa bao giờ cậu gặp lại một nhà hàng như vậy.
Miêu Tuệ Tuệ gọi hai phần mì thịt bò, Lệ Lôi vốn muốn gọi mì canh suông nhưng Miêu Tuệ Tuệ nhất quyết không chịu nên cậu ấy đành phải từ bỏ.
Miếng thịt bò to vừa vào miệng, cảm giác mềm mại thơm ngon bùng nổ, ban đầu Lệ Lôi muốn ăn ít ít cho lịch sự một chút nhưng cuối cùng cơ bản là vùi cả người vào bát ăn từng miếng lớn.
Sau khi ăn hết mì và súp, Lệ Lôi đã no rồi.
Cậu ấy cười ngây ngốc sờ sờ bụng của mình, Miêu Tuệ Tuệ nhìn vừa thương vừa buồn cười.
Đêm qua, hệ thống đã cho cô biết những gì mà Lệ Lôi đã trải qua trong tận thế này. Sau khi biết cậu bé gầy nhỏ này phải trải qua nhiều thăng trầm như vậy Miêu Tuệ Tuệ rất tức giận.
Sau khi ăn xong, Miêu Tuệ Tuệ đưa cậu ấy đến khách sạn con nhộng, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua giao dịch giữa khách sạn con nhộng và cô, cũng tiết lộ một chút kho hàng của hệ thống. Cô không sợ Lệ Lội biết hết sau này sẽ phản bội cô bởi vì hợp đồng nhân viên mà hệ thống ký với Lệ Lôi vừa là lợi ích vừa là hạn chế. Nếu một ngày Lệ Lôi thực sự sinh ra ý nghĩ phản bội, hệ thống sẽ khai trừ cậu ấy trước.
"Nếu như sau này chị không rảnh, chị cho em một chút quyền hạn, em sẽ thay chị tới đây thu mua rau khô và thịt ướp."
Lệ Lôi vội vàng gật đầu.
Miêu Tuệ Tuệ đến đây được mọi người trong khách sạn con nhộng hoan nghênh, sản lượng hiện tại của họ đã rất kinh người. Lần trước số lượng đồ ăn đã bị người ở thành phố F mua rất nhiều nên hiện tại cô cần bổ sung hàng tồn kho.
Lệ Lôi đi theo sau cô, âm thầm viết ra những điều cần học.
Khi hai người rời đi, ông già ở khách sạn con nhộng nhét cho họ một túi rau khô và thịt xông khói.
Miêu Tuệ Tuệ đưa một nửa cho Lệ Lôi và bảo cậu ấy mang về nhà ăn.
Tiếp theo, trong trấn sẽ có ít việc phải bận rộn hơn nên Miêu Tuệ Tuệ bảo Lệ Lôi nếu không có việc gì làm thì có thể đi theo người máy để làm quen với môi trường của trấn.
Và chỉ vài ngày sau, Miêu Tuệ Tuệ đã phát hiện ra một kỹ năng mới của Lệ Lôi.
Cậu ấy phát hiện ra rằng đồng cỏ xung quanh trấn chứa rất nhiều loại thảo mộc có thể chữa bệnh.
Miêu Tuệ Tuệ đã sống ở trấn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về điều này, bởi vì người máy gọi chung những loại thảo mộc này là cỏ dại. Bọn nó sẽ không dành thời gian để phân biệt mà thứ ở trung tâm của bọn nó gọi là “cỏ” có thành phần gì khiến Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ một trăm triệu .
Cô vội vàng nhờ hệ thống hỗ trợ phân tích, kết quả phân tích hóa ra là một thành phần quan trọng trong một số loại thuốc thường dùng.
Cô đã từng nghe những người sống sót ở tận thế khác nói rằng những dược liệu như vậy rất hiếm. Vì vậy thuốc trong những ngày tận thế cũng rất hiếm, nếu một người sống sót không may mắc bệnh, nhỡ không may bệnh trở nên nghiêm trọng thì chỉ có thể chờ chết.
Một phát hiện như vậy có thể nói là một bước đột phá lớn, Miêu Tuệ Tuệ đã có thể tưởng tượng ra su này các người căn cứ khác sẽ rầm rộ mang tinh hạch đến đây để mua sắm.
Cô vui vẻ vỗ vai Lệ Lôi, khen cậu làm tốt lắm!
Lệ Lôi hơi đỏ mặt, bởi vì rất vui khi được giúp đỡ người khác.
Tất cả dược liệu đều do Lệ Lôi dẫn đầu hái, cỏ ở đây mỗi tuần mọc một lần. Bây giờ hái xong, một tuần sau sẽ mọc lại.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đắm chìm trong niềm vui kiếm tiền, cô không biết rằng một số người đã để mắt đến cô, chính xác là trấn nhỏ của cô.