Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 152 - Chương 152 - Hai Người Đàn Ông Lạ

Chương 152 - Hai người đàn ông lạ
Chương 152 - Hai người đàn ông lạ

Chung quy bức tường vây ở căn cứ họ vẫn không chịu được, sau khi phát hiện ra có điều không thích hợp thì bọn họ đã nhanh chóng đi thu dọn đồ vật. Theo lời đề nghị của Lư Mộng đến nhờ cậy trấn nhỏ, mà sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, bức tường bên ngoài sụp đổ hoàn toàn. Đám thực vật biến dị ở bên ngoài tranh thủ nắm lấy cơ hội và nhanh chóng chiếm đóng căn cứ.

“ Lúc ấy cô nói cuộc sống ở trấn nhỏ rất sung túc, không biết liệu có đủ chỗ ở cho nhiều người như chúng tôi không?”

Cho đến khi Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: "Đương nhiên là đủ để ở! Trong trấn nhỏ vẫn còn rất nhiều nhà trống, mọi người hãy đi theo người máy để chọn một ngôi nhà phù hợp với mình."

Trên mặt đám người lộ ra nụ cười: “ Được thế thì tốt quá! Thật ra chúng tôi có hai kế hoạch, nếu ở đây không đủ chỗ chúng tôi sẽ đến căn cứ thành phố F cách đây không xa.”

Nhóm người vừa trò chuyện vừa đi về phía trấn nhỏ, không có dấu hiệu mệt mỏi sau khi di chuyển quá lâu.

Cơ sở vật chất của trấn nhỏ khiến bọn họ rất kinh ngạc và cảm thán liên tục. Khi đi ngang qua các cửa hàng họ rất hứng thú mà đi vào xem.

Họ nhàn nhã như không phải đang chạy trốn vậy.

Không lâu sau khi tất cả họ bước vào trấn, trấn nhỏ lại xuất hiện hai khuôn mặt xa lạ.

Một người trong đó thân hình cường tráng, miệng ngậm điếu thuốc, mày kiếm hơi nhíu lại.

Đúng lúc này, một con thú biến dị ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên lao về phía hai người. Người đàn ông cũng không quay đầu lại, ngón tay khẽ động, con thú biến dị ở sau đã bị đông lạnh thành một quả bóng băng, phản kháng cũng không thể, trực tiếp bị hạ gục trong nháy mắt.

Người đàn ông không thèm để ý đến thú biến dị phía sau, hút một hơi thuốc: "Trấn nhỏ Hy Vọng... nhìn rất đẹp, đi thôi, chúng ta cũng thưởng thức đi."

Người đàn ông khịt mũi rồi cùng với người ở phía sau đi về phía trấn nhỏ.

Vừa mới bước vào trấn nhỏ, một người máy đã ra đón tiếp hai người họ.

“Chào buổi tối, các quý ông, chào mừng đến với trấn nhỏ Hy Vọng.” Người máy dùng giọng nói máy móc của mình giới thiệu cơ sở vật chất cơ bản của trấn.

Nghe vậy, người đàn ông đột nhiên ngắt lời: "Ý của mày là bọn tao có thể tự do ở trấn nhỏ, muốn làm gì thì làm? Vậy nếu tao muốn chiếm trấn làm của riêng thì sao?"

Có một chút hứng thú trong mắt người đàn ông.

Vừa dứt lời, ánh mắt của người máy vừa rồi còn rất thân thiện trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Trong nháy mắt bàn tay nhỏ bé tròn trịa cũng biến thành cây kiếm gỗ, đầu kiếm hướng về phía người đàn ông.

“Những người sống sót không tuân theo quy tắc của trấn sẽ bị trục xuất.” Thanh âm máy móc của người máy cũng trở nên nghiêm túc.

Người nọ vội vàng giơ hai tay lên, cười nói: "Tao chỉ là nói giỡn thôi."

Một lúc sau, tay người máy trở lại hình dáng ban đầu, tiếp tục dẫn hai người đi về phía trước như chưa có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông lực lưỡng khịt mũi, lại đút điếu thuốc vào miệng: "Thú vị đấy."

“Người ta nói rằng có bệ phóng tên lửa,” một người đàn ông khác nói với vẻ sợ hãi kéo dài, người máy cho anh ta cảm giác rằng thực sự có thể bắn.

“Chậc chậc, thật sự là phiền toái.” Người đàn ông tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt lại không có một tia rụt rè.

Hai người đi theo người máy đi vào bên trong trấn, lúc này trời vừa tối. Các loại đèn và cả đèn đường đã được bật lên, chiếu sáng thế gian.

Ngay cả người đàn ông thường ngày điềm tĩnh cũng không khỏi phun ra một câu để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

Đêm nay trấn nhỏ có không ít người cho nên đôi chân ngắn của người máy gần như chạy gần như cả đêm, Miêu Tuệ Tuệ từ từ chìm vào giấc ngủ theo nhịp điệu này.

Vào ngày hôm sau khi đã thức dậy và ra ngoài, có thể nhìn thấy người máy ở khắp mọi nơi, mỗi một loại phương tiện đều rất mới mẻ với họ. Tuy rằng lúc tận thế chưa đến tất cả kiến trúc này khắp nơi đều có nhưng hiện tại là tận thế, có được điều kiện như vậy gần như là chuyện phi lý, điều này cũng chứng tỏ giá trị to lớn trấn nhỏ.

Miêu Tuệ Tuệ còn thấy Lư Mộng đưa ba mẹ và em gái đến ăn sáng.

Cô ấy vẫy tay với Miêu Tuệ Tuệ, nụ cười trên mặt tươi như ánh nắng mặt trời, nhìn từ xa vẫn cảm nhận được niềm vui của cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment