Nhưng nhìn thấy người đàn ông đi ra với khuôn mặt xám xịt, họ đều rất ngạc nhiên.
Sau khi nghe lý do, bọn họ càng cho rằng trưởng trấn này bị điên rồi.
"Nếu cô ta dám đưa chúng ta vào danh sách đen, thì chúng ta hãy tự mình mua dung dịch axit. Đợi viện nghiên cứu tìm ra được thành phần, xem họ tiếp tục lôi kéo chúng ta như thế nào. Đừng nói chúng ta nguyện ý cung cấp cho bọn họ số lượng lớn, sợ rằng một miếng cặn cũng ăn không được.”
Một trong những người đàn ông có vẻ ngoài khôn khéo khịt mũi lạnh lùng nói.
Đây cũng xem là một cách hay nhưng bọn họ đi mấy vòng ở trấn nhỏ, tuyệt nhiên không có ai muốn bán dung dịch axit cho họ
Cuối cùng phải tìm một người không phải người dân trong trấn mua một khẩu súng nước đã dùng gần hết với giá cao.
Họ vội vã quay trở lại căn cứ thành phố X, đưa dung dịch axit vào viện nghiên cứu và yêu cầu họ đưa ra kết quả càng sớm càng tốt.
Đồng thời, người đàn ông mặc vest cũng đang đợi Miêu Tuệ Tuệ nhận ra tầm quan trọng của căn cứ thành phố X đối với ngày tận thế, rồi tìm đến anh ta, giống như tất cả những người đứng đầu trước đây.
Nhưng sau một tuần chờ đợi cũng không có tin tức gì về chuyến thăm của Miêu Tuệ Tuệ. Trong cơn tức giận, anh ta đã sử dụng các mối quan hệ của mình để kiểm tra tình trạng trấn nhỏ sử dụng các sản phẩm mà căn cứ sản xuất. Nhưng tìm đi tìm lại mãi, ngay cả một tin tức cũng không tra ra được.
Trấn nhỏ kia chưa bao giờ sử dụng bất cứ thứ gì do căn cứ thành phố X sản xuất!
Đồng thời anh ta cũng thu được kết quả từ viện nghiên cứu, bọn họ không phân tích được thành phần trong đó dung dịch, chỉ biết có nhựa cây và cành cây dây leo biến dị, còn lại rõ ràng là ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.
Người đàn ông mặc âu phục rất tức giận, nhưng anh ta không thể làm gì được.
Lúc này, đã có rất nhiều căn cứ ở tận thế mua được dung dịch axit, có dung dịch axit trong tay. Việc đối phó với cây dây leo biến dị dễ dàng hơn nhiều, nhưng căn cứ thành phố X vẫn không có gì.
Đối với chuyện này, trưởng căn cứ X rất khó hiểu, rõ ràng ông ta đã phái người đi qua bàn bạc nên ông ta cố ý kêu người đàn ông mặc âu phục đi qua hỏi chuyện. Lúc người đàn ông mặc âu phục cố gắng giải thích, trưởng căn cứ X suýt nữa tức đến mức phun ra ngụm máu.
Chỉ vào người đàn ông mặc âu phục, hồi lâu không nói được lời nào.
“ Không phải tôi bảo cậu đến nói chuyện thật tốt sao? Cậu muốn làm cái gì? !" Trưởng căn cứ cả giận nói: "Trước khi làm việc cậu không biết đường mà điều tra à! Cái trấn đấy rất là bí ẩn, trước đây có mấy người đánh chủ ý đến nơi đó, kết quả toàn quân bị diệt rồi. Trước khi đi, tôi đã cố ý dặn cậu không được ăn nói giống với các căn cứ trước đây! Càng là người làm chuyện lớn thì càng phải khống chế được cảm xúc của mình, tôi thấy cậu không hề phù hợp với vị trí này.”
Người đàn ông mặc âu phục sắc mặt đột nhiên biến đổi, đi nhanh vài bước: "Anh rể, em biết mình sai rồi, anh đừng cách chức của em mà.”
Trưởng căn cứ trông hơi mệt mỏi, vẫy tay yêu cầu mọi người rời đi.
Thấy vậy, người đàn ông mặc âu phục đành phải tức giận bỏ đi, anh ta bước ra khỏi cổng và đi đến biệt thự của chị gái mình. Anh ta không cam lòng bị kéo xuống như này, hơn nữa chức vị này của anh ta có quan hệ với trưởng căn cứ nên vẫn luôn hoành hành ngang ngược ở căn cứ. Nếu bị cách chức như này, những người trước đó vẫn luôn ủng hộ anh ta không biết sẽ chê cười mình như nào.
Sau khi người đàn ông mặc âu phục rời đi, trưởng căn cứ nhanh chóng cử một tay chân đắc lực khác của mình đến trấn nhỏ Hy Vọng lần nữa, ông ta phải lên tiếng và cố gắng đưa căn cứ của mình ra khỏi danh sách đen.
Sau nhiều lần dặn dò, ông ta mới kết thúc công việc trong ngày hôm nay, sau đó trở về nhà với cơ thể kiệt quệ.
Vừa mới về đến nhà, phu nhân của trưởng căn cứ liền tới đây, lời trong lời ngoài đều thay em trai nói chuyện. Ý tứ rất rõ ràng, muốn trưởng căn cứ khôi phục chức vụ cho em trai mình.