"Không có việc gì, tôi cảm thấy những đứa nhỏ này rất ngoan." Một cô bé búi tóc hai chùm ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mang theo khát vọng nhỏ vụn.
“Chúng ta trở về thương lượng đi.” Người đàn ông trung niên vội vàng ôm hài tử rời đi.
Sau lần thử nghiệm này, Miêu Tuệ Tuệ phát hiện ra rằng bọn họ thực sự có vấn đề. Nếu đúng thật yêu con mình, họ nên thể hiện sự biết ơn và vui mừng khi nghe thấy cơ hội như vậy, thay vì vẻ mặt hoảng loạn.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, trong lòng Miêu Tuệ Tuệ có chút nặng nề, cô chỉ hy vọng tất cả những thứ này đều là ảo giác của mình.
Mấy ngày kế tiếp, hai vợ chồng trung niên cư xử cực kỳ trầm mặc. Chỉ thấy hai người bọn họ ra khỏi nhà, có người đến hỏi thì bọn họ nói bọn trẻ không thích người lạ, mà thấy Tivi rất mới mẻ cho nên bọn trẻ ở trong nhà xem Tivi.
Vài ngày sau, có lẽ thấy sự chú ý của trấn nhỏ đối với mình đã dần lắng xuống, hai vợ chồng khi ra ngoài sẽ mang theo một hoặc hai đứa con.
Miêu Tuệ Tuệ đã yêu cầu hệ thống giám sát chặt chẽ hai người họ, bắt buộc phải nói cho Miêu Tuệ Tuệ những gì họ đã làm và những người họ gặp.
Họ thận trọng đến mức Miêu Tuệ Tuệ không thấy được bất kỳ tin tức nào trong nhiều ngày, có vẻ như họ thực sự là một cặp cha mẹ nuôi bình thường yêu thương con cái của mình.
Miêu Tuệ Tuệ phải tự hỏi liệu cảm giác của mình có sai không.
Nhưng chẳng mấy chốc, một tin tức khiến cô trở tay không kịp.
Sau một lần đi ra ngoài, một bé trai và một bé gái thường xuyên đi ra ngoài cùng vợ chồng trung niên đã bị một người đàn ông khác bắt đi.
Hệ thống nói với Miêu Tuệ Tuệ rằng có vẻ như họ đang giao dịch mua bán người, nó còn nhìn thấy cả quá trình giao dịch của bọn họ.
Miêu Tuệ Tuệ kinh hãi, vội vàng đuổi theo hướng hệ thống nói.
Khi đi đến cổng trấn nhỏ, cô tình cờ nhìn thấy đôi vợ chồng kia vui vẻ trở lại, nụ cười tươi trên khuôn mặt của họ không thể che giấu.
"Hai đứa trẻ hay đi ra ngoài với hai người đâu rồi?” Miêu Tuệ Tuệ hỏi thẳng mà không gây rối với họ.
Hai vợ chồng sửng sốt một lát, nụ cười trên mặt đông cứng lại: “Hai đứa nhỏ đã rời đi cùng người thân rồi, muốn nói đây cũng là duyên phận, lúc chúng tôi dẫn hai đứa đi ra ngoài dậy cách giết thực vật biến dị, tình cờ lại gặp được người thân của hai đứa nhỏ, chuyện này còn khiến tôi khóc rất nhiều đó.”
Người phụ nữ trung niên rõ ràng phản ứng nhanh hơn nhiều so với người đàn ông trung niên, mụ ta nói mấy câu là bịa được ra lý do hợp lý.
Miêu Tuệ Tuệ cười khẩy: "Thật sao? Thật tình cờ như vậy, hai người gặp được thân nhân của hai đứa nhỏ sao? Vậy tại sao anh ta lại đưa cho bà tinh hạch?"
Người phụ nữ trợn tròn mắt, lại nói: "Cậu ấy nói cảm ơn chúng tôi vì đã giúp chăm sóc đứa nhỏ lâu như vậy, nên mới đưa tinh hạch cho chúng tôi, trưởng trấn cô đang làm cái gì vậy, thẩm vấn phạm nhân sao? Chúng tôi là người tốt, ở tận thế khổ như vậy nhưng chúng tôi không hề nề hà gì chăm sóc từng này đứa trẻ. Cô làm quá như vậy khiến cho người dân trấn như tôi thấy thất vọng và buồn lòng, phí bảo trì chúng tôi vẫn trả đầy đủ mà.
Giọng nói của người phụ nữ trung niên càng lúc càng lớn, thu hút rất nhiều người dân trấn đến xem, mụ ta cũng biết lợi dụng điều này mà bắt đầu bán tháo một cách thảm hại.
Miêu Tuệ Tuệ không thích mụ ta, hơn nữa cô còn đang định giải cứu hai đứa trẻ, vì vậy cô không có thời gian để nói chuyện với mụ ta nhiều như vậy, vì vậy trực tiếp yêu cầu người máy giam họ lại.
"Nếu tôi bắt nhầm người, tôi sẽ cho hai người ở nhà miễn phí trong một năm và cung cấp thêm cả thức ăn để bồi thường." Nói xong, Miêu Tuệ Tuệ bước ra khỏi cửa.
Sau khi cặp vợ chồng trung niên bị người máy khống chế, họ bắt đầu khóc với những người xung quanh: "Hãy nhìn xem, chúng tôi không làm gì cả. Trưởng trấn của trấn nhỏ Hy Vọng này đã bắt chúng tôi, cái này gọi là gì? Gia đình tôi có rất nhiều trẻ em đang chờ đợi, thấy chúng tôi là người lương thiện thì thoải mái bắt nạt như này sao?
Bởi vậy mụ ta cũng lau đi hai hàng nước mắt, vốn tưởng rằng mình sẽ gây được sự thương cảm của mọi người, nhưng không ngờ rằng sau khi mụ nói xong, xung quanh vẫn không có ai thèm phụ hoạ.
Mụ ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy những người dân xung quanh trấn nhỏ nhìn mình một cách khó hiểu.