"Là do tôi điêu khắc nó." Ngữ khí của người máy vẫn kiên định nói, "Mỗi người máy đều có mấy cái sở thích là điều rất bình thường, bác sĩ số 056 của chúng tôi còn có thể làm mì sợi, trưởng trấn có muốn xem không?”
“…Không cần.” Miêu Tuệ Tuệ xua tay.
Cô cảm thấy y tá người máy hỏi rất nghiêm túc, nếu như cô nói muốn xem sợ rằng đối phương thật sự sẽ kéo người máy bác sĩ số 056 tới đưa cho cô một bát mì.
"Chị ơi, anh Hạo Hạo đâu rồi? Anh Hạo Hạo đã về chưa? Em đã để lại cho anh ấy một ít bánh quy đó." Cô bé chạy tới, lấy bánh quy trong túi ra cho Miêu Tuệ Tuệ xem.
Miêu Tuệ Tuệ ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô bé, mở miệng nhưng cảm thấy cổ họng nghẹn ngào: "Anh Hạo Hạo . . . đã không còn nữa."
Sự chờ đợi trong mắt cô bé dần tan biến, nước mắt giàn giụa, những đứa trẻ sống trong tận thế nhiều năm như vậy hiểu rất rõ về cái chết. Những lời nói dối bình thường đầy thiện ý không thể lừa được chúng, vì vậy Miêu Tuệ Tuệ đã chọn nói cho em ấy biết sự thật.
Cô bé cúi đầu, giọng nói như đang khóc: “Anh Hạo Hạo tốt lắm, lúc đói bụng sẽ cho em ăn ngon, lúc em bị đánh anh ấy cũng bảo vệ em.”
Miêu Tuệ Tuệ - người vẫn luôn cố gắng kìm nước mắt suốt chặng đường, rốt cuộc nghe lời này xong không thể kìm được nữa.
Cô có thể hình dung một cậu bé lớn luôn giúp đỡ người khác ngay cả khi cậu đang sống trong hoàn cảnh khó khăn, đó là một cậu bé vừa nhẹ nhàng mà vừa mạnh mẽ.
Cuối cùng cũng an ủi được cô bé, Miêu Tuệ Tuệ rời khỏi phòng bệnh, cô cũng không biết mình ngồi xổm đã lâu hay khóc đã lâu. Chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, suýt chút nữa đã ngã xuống khi rời khỏi phòng bệnh.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn lên thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Trưởng trấn Miêu không khỏe sao?” Diệp Hoài Sơn hơi nhíu mày.
"Không có việc gì, cám ơn." Miêu Tuệ Tuệ có chút ngượng ngùng cười cười.
“Anh bị bệnh à?" Miêu Tuệ Tuệ nhìn thuốc trong tay anh ta hỏi.
"Là anh trai của tôi bị." Thần sắc Diệp Hoài Sơn thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Hôm qua anh ấy uống rượu mới của trấn nhỏ đến say mèm, còn ngủ quên ở hồ nước thải của căn cứ cả một ngày trời nên hôm nay tỉnh dậy đã bị sốt cao.”
Miêu Tuệ Tuệ cười, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hoài Hà cô nghĩ anh ta là một trưởng lão chín chắn và ổn định nhưng sau khi tiếp xúc, cô phát hiện ra anh ta cũng có thuộc tính hài hước .
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, Diệp Hoài Sơn về máy bán hàng tự động và xe lửa trong trấn một lầm nữa, lời nói của ta vẫn rất phấn khích.
"...Bây giờ cuộc sống của những người sống sót đã được cải thiện rất nhiều, tỷ lệ tử vong đang dần giảm xuống. Đối mặt với mùa đông sắp tới, họ không còn hoảng sợ nữa, tất cả là nhờ có cô"
Miêu Tuệ Tuệ được khen ngợi rất xấu hổ, tất cả những điều này thực sự là công lao của hệ thống, cô nhiều nhất chỉ là mượn hoa kính Phật thôi.
Hơn nữa cô làm cũng không tốt, sau sự cố này, cô nhận ra rằng thực lực của mình vẫn nhỏ bé như cũ.
Dấu vết của những đứa trẻ không được cứu để lại vẫn luôn là cái gai đâm vào tim cô.
"Ký chủ không cần phủ định sự cố gắng của mình, theo hệ thống xem ra, mặc dù cô không phải người làm tốt nhất nhưng là người thích hợp nhất. Nhờ rất nhiều hành động của cô đã thay đổi kết cục đã định trong tương lai ở nơi này, giúp những người vốn không thể sống sót tồn tại đến bây giờ." Âm thanh máy móc của hệ thống hiện lên trong tâm trí cô.
Những lời động viên như vậy khiến Miêu Tuệ Tuệ rất ấm lòng.
"Trước kia có ký chủ và hệ thống như vậy đúng không? Bọn họ làm như thế nào?" Miêu Tuệ Tuệ tò mò hỏi.
Hệ thống trầm mặc chốc lát mới nói: "Cựu ký chủ hủy diệt rất nhiều hệ thống, mặc dù bọn họ rất có bản lĩnh nhưng cũng rất có dã tâm. Bọn họ biến trấn nhỏ thành thành đế quốc của mình, bởi vì bọn họ nắm quyền lực trong tay bên người còn có người hầu hạ. Vốn chỉ là người trần mắt thịt thì làm sao có thể chịu được dụ hoặc như vậy, cuối cùng trở thành một người ngu ngốc và tàn bạo dần dần huỷ diệt toàn bộ mọi thứ.”
Miêu Tuệ Tuệ nhớ lại suy nghĩ của mình khi lần đầu tiên đến trấn, hóa ra thực sự có những người như vậy.