Nhưng nếu cậu phải rời khỏi trấn, thì sẽ không thể di chuyển nếu không có lá chắn bảo vệ.
Cuối cùng, Miêu Tuệ Tuệ thuyết phục cậu ấy và nhờ cậu để mắt đến trấn nhỏ. Bây giờ trấn nhỏ có quá nhiều người di cư ngoại lại, cá chép và rồng hỗn loạn, thật sự không tốt nếu không có ai trông coi trấn nhỏ.
Lúc này Lý Lôi mới ở lại trấn nhỏ.
Miêu Tuệ Tuệ đeo chiếc ba lô nhỏ của mình rồi đi về nhà gà ở cửa.
Dường như nhà ga bị ngăn đứt với thế giới bên ngoài, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa nhưng sân ga vẫn như cũ.
Miêu Tuệ Tuệ đi ra khỏi trấn nhỏ, tự hỏi liệu lớp vỏ bảo vệ được gia cố của hệ thống có hoạt động hay không. Bản thân cô cũng không cảm nhận được cái rét, thậm chí còn ấm áp hơn mùa đông bình thường.
Cô đưa tay hứng một bông tuyết, lạnh nhưng không buốt.
Người trong trấn nhỏ nhìn thấy cảnh này, họ đều cảm thấy khó tin rồi cùng nhau bàn luận sôi nổi.
“Quả nhiên trưởng trấn của chúng ta không phải người thường.”
"Người bình thường ra ngoài thời tiết này sẽ bị đông cứng thành kem que, làm sao có thể ra vào tự do như trưởng trấn."
...
Miêu Tuệ Tuệ hoàn toàn không biết về gì những cuộc bàn luận này, cô nhanh chóng bắt được chuyến tàu tốc hành, lần này, chuyến tàu tốc hành chỉ có một toa.
Chuyến xe tốc hành đưa cô đi một lúc lâu cuối cùng cũng đến thành phố W. Vừa đến thành phố này chưa được bao lâu, cô đã nhận được thông báo của hệ thống. Dưới chân họ có một người sống sót rất yếu ớt, tính mạng rất yếu đang chết dần.
Và rồi cảnh tượng trước đó đã xảy ra.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn hai đứa nhỏ cảnh giác trước mặt, vội vàng nói: “Chị không phải người xấu, chị xuống đây để kiểm tra thì thấy có người đang hấp hối, hai đứa có cần chị giúp đỡ không?”
Hai chị em lại nhìn nhau, sự cảnh giác trong mắt có chút buông lỏng nhưng vẫn không nói lời nào.
Ánh mắt Miêu Tuệ Tuệ rơi vào cô bé khuôn mặt đỏ bừng đang nằm nhắm hai mắt trong góc, khẽ nhíu mày.
Cô lấy trong ba lô ra một hộp thuốc hạ sốt, một bịch bánh mì cắt lát và ba chai sữa ném tới trước mặt ba người đứa nhỏ: “Cho đứa nhỏ kia uống thuốc hạ sốt trước đi, nếu cứ như vậy thì không ổn đâu.”
Sợ họ không tin, Miêu Tuệ Tuệ còn tùy ý lấy một miếng bánh trong túi cho vào miệng, tỏ vẻ bánh mì không có vấn đề gì.
Hai chị em hơi sửng sốt, đợi một lúc, chị gái mới nhặt hộp thuốc hạ sốt chưa mở ở dưới đất lên. Sau khi xác nhận nhiều lần tác dụng và công thức trên hộp thuốc, cô gái nghiến răng cắn một miếng. Chờ vài phút không cảm thấy vấn đề mới lấy ra một viên cho em gái.
Nếu không uống thuốc, em gái sẽ chết mất.
Anh thứ hai nhìn thấy một màn này, cũng không kịp ngăn cản, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, nếu như thuốc có vấn đề thì sao? Nhưng may mắn thay, chị gái cậu không sao, cậu ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong quá trình cho em gái uống thuốc, cậu ta luôn đề phòng, sợ rằng Miêu Tuệ Tuệ sẽ làm điều gì đó bất lợi cho họ.
Thuốc do hệ thống sản xuất nổi tiếng ở trấn nhỏ vì hiệu quả nhanh và tốt.
Không lâu sau, cô em gái đang hôn mê đã tỉnh lại.
"Chị, anh..." Giọng nói của em út vẫn có chút khàn khàn, "Em lại gây phiền phức cho anh rồi."
Thấy em út tỉnh dậy, cả ba ôm nhau khóc.
Miêu Tuệ Tuệ không xem được loại cảnh tượng này, quay đầu sang một bên nhìn vào không gian chật hẹp khiến cô không thể đứng thẳng.
Trong phòng vẫn còn mùi hôi thối, trải qua sự thanh lọc của lớp bảo vệ của hệ thống mà Miêu Tuệ Tuệ sẽ không phải ngửi quá nhiều nhưng vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm đó, đọng lại trên chóp mũi rất lâu mà không thể tiêu tan.
Khi bọn nhỏ bình tĩnh lại, chị cả đi thẳng đến chỗ Miêu Tuệ Tuệ rồi quỳ xuống, Miêu Tuệ Tuệ giật mình và nhanh chóng đỡ cô gái dậy.
"Ngài đã cứu em gái tôi một mạng, ngài muốn ta làm cái gì cũng được, cho dù ngài muốn mạng của tôi, tôi cũng không có oán hận."
Miêu Tuệ Tuệ xua tay: "Không khoa trương như vậy, em không cần làm gì cả, chỉ cần sống thật tốt là được, à mà các em có bằng lòng cùng chị đến với trấn nhỏ Hy Vọng không? Điều kiện sống ở đó tốt hơn nhiều so với ở đây, mùa đông cũng không cần phải trốn trong hầm trú ẩn như vậy, muốn ăn gì mặc gì cũng được, chỉ cần có tinh hạch là có thể mua sắm thoải mái.”
Thế giới mà Miêu Tuệ Tuệ mô tả quá đẹp đẽ khiến cho đôi mắt của chúng tràn đầy khao khát nhưng sau đó, người chị gái vẫn từ chối.