Vì lòng tham nhất thời muốn độc chiếm khách sạn con nhộng, không ngờ lại tự chuốc hoạ vào thân.
“Tôi có thể làm gì bây giờ, mấy người cũng thấy đấy, dù là dùng biện pháp gì thì thứ này vẫn như viên nang con nhộng bình thường, một chút động tĩnh cũng không có.”
"Tôi biết có chuyện gì đang xảy ra." Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên từ trong đám người phía sau, mọi người tránh ra một bên, trưởng căn cứ nhìn người tới đầy chờ mong.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ, đôi mắt của ông ta đột nhiên trở nên đen kịt.
Ông ta còn chưa kịp nói cái gì, Miêu Tuệ Tuệ đã đi tới trước mặt ông ta, trên mặt mang theo chuyên nụ cười công nghiệp: "Đã lâu không gặp, trưởng căn cứ."
Nụ cười trên mặt của trưởng căn cứ lập tức biến mất, mà lúc nhìn thấy chỉ có hai người Miêu Tuệ Tuệ và Mạnh Diệp đến đây thì sự lo lắng trong mắt ông ta đã tan biến. Ông ta làm trò đặt viên nang con nhộng vào một cái hộp gỗ trước mặt Miêu Tuệ Tuệ, sau đó đưa cho một người đàn ông trẻ tuổi hơn ở phía sau ông ta.
“Trưởng trấn Miêu đại giá quang lâm, căn cứ chúng tôi thật bồng tất sinh huy (1) không biết trưởng trấn Miêu đến đây có mục đích gì?” Sắc mặt trưởng căn cứ biến đổi, lên giọng trước mặt Miêu Tuệ Tuệ.
Thấy đối phương giả bộ ngu xuẩn, Miêu Tuệ Tuệ cười lạnh: "Trưởng căn cứ nhìn qua chắc chỉ khoảng bốn mươi tuổi, không nghĩ tới lại dễ quên như vậy. Tôi tới đây để lấy lại khách sạn con nhộng mà trấn nhỏ đã cho ông thuê.”
"Khách sạn con nhộng sao? Tôi đã phái người mang nó đến trấn nhỏ rồi." Vẻ mặt của đội trưởng căn cứ có chút khoa trương, thậm chí Miêu Tuệ Tuệ có thể nhìn thấy một tia đắc ý trong mắt ông ta.
“Ông chắc chắn chứ?" Miêu Tuệ Tuệ hỏi.
“Trưởng trấn Miêu đây là có ý gì? Căn cứ của chúng tôi vẫn luôn tuân theo quy củ, nếu không căn bản đã không thể phát triển đến quy mô như ngày hôm nay." Trưởng căn cứ nói.
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: "Trong trường hợp này, người đứng đầu căn cứ nói rằng đã được trả lại nhưng tôi vẫn chưa nhận được nó. Vì vậy để ngăn khách sạn con nhộng rơi vào tay những người có động cơ thầm kín, tôi chỉ có thể kích hoạt thiết bị tự hủy. À đúng rồi, người cung cấp khách sạn con nhộng còn nói với tôi là trước đây cũng từng có trường hợp như vậy. Sau khi kích hoạt tự hủy, căn cứ đó đều bị san bằng thành một bình địa, chậc chậc, thật đáng tiếc quá đi! Cũng không biết căn cứ nào sẽ xui xẻo như vậy.
Trên mặt Miêu Tuệ Tuệ vẫn nở nụ cười như cũ mà nụ cười của trưởng căn cứ nháy mắt đông cứng ngay lập tức.
Đợt uy hiếp rõ ràng này không chỉ có ông ta, mà rất nhiều người đều cảm nhận được và rất sợ hãi nó.
Không chút do dự, Miêu Tuệ Tuệ để hệ thống kích hoạt thiết bị tự hủy, âm thanh “tích tích” vang lên ở bên trong hộp gỗ ở phía sau trưởng căn cứ.
“Thiết bị tự nổ kích hoạt, bắt đầu đếm ngược 60 giây, 59, 58, 57,….
Chỉ có một phút đếm ngược nên không có thời gian để trốn thoát.
Khách sạn con nhộng ngay lập tức trở thành một quả bom hẹn giờ tích tắc.
Chiếc hộp gỗ rơi “bịch” một tiếng trên mặt đất, nó vỡ thành từng mảnh.
Mạnh Diệp bước tới, nhặt hộp gỗ đựng khách sạn con nhộng lên, ý vị thâm trường mà liếc nhìn trưởng căn cứ.
Thậm chí trưởng căn cứ còn không thèm nguỵ trang bề ngoài, nháy mắt sắc mặt đã trầm xuống.
Ngay sau đó ông ra tiến lên muốn túm lấy Miêu Tuệ Tuệ, mà lúc này trước mặt ông ta xuất hiện một quả cầu nước, bao phủ cả người ông ta ở trong đó.
Mặc kệ ông ta giãy dụa đến mức nào thì cũng không có cách nào để thoát khỏi đó.
Lần này quả cầu nước không kịch liệt như lần đối đầu với thú biến dị trước đó, mà chỉ trói người ở trong đó.
"Đối với tôi, trước nay tôi luôn hành động theo các quy tắc. Những người không tuân theo các quy tắc, đương nhiên sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng. Bắt đầu từ hôm nay, căn cứ của các người sẽ bị trấn nhỏ cho vào danh sách đen, máy bán hàng tự động sẽ bị thu hồi và cả tàu hoả sẽ không bao giờ đi qua căn cứ của các người nữa.”
Nói xong, những người sống sót càng thêm hoảng sợ, vốn dĩ mấy tháng nay họ sống cuộc sống vô cùng thoải mái dựa vào máy bán hàng tự động. Nếu nó bị thu hồi, sau này họ sẽ phải trở về cuộc sống vất vả như xưa, con người từ nghèo lên giàu thì rất dễ nhưng từ giàu bị đày xuống người nghèo thì khó khăn vô cùng.
———Chú thích——
(1)Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…