Cho dù mì nóng đến mức phải vừa ăn vừa thổi nhưng sợi mì ngon ngọt, canh gà tươi ngon cùng với thịt gà mềm tan trong miệng khiến anh ta không muốn dừng đũa lại chút nào.
Cuối cùng khi ăn hết mì, không muốn lãng phí đồ ăn ngon như vậy, anh ta ngửa đầu uống hết nước canh còn lại bát mì.
Trên đường đi xem nhà, người đàn ông kia tham quan một vài tòa nhà được xây dựng trong trấn nhỏ, trên đường đi thấy được một số con gia cầm đang được thả bộ ở đằng sau nông trường, còn có một số ruộng lúa, vườn rau và cả mấy cây táo đỏ.
Mình đang ở thiên đường sao? Người đàn ông thầm nghĩ. Miêu Tuệ Tuệ đưa anh ta đến trước tòa D – nơi mà không có ai ở, sau khi tham quan phòng ốc, người đàn ông nhanh chóng thanh toán tiền thuê nhà.
Miêu Tuệ Tuệ vui vẻ cầm tinh hạch rời đi.
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ đi khỏi, người đàn ông đứng giữa căn phòng một lúc lâu, sau đó đến chỗ vòi nước trong góc rót một cốc nước, uống một hơi quả thực rất ngọt ngào và sảng khoái.
Người đàn ông uống nước xong thì sửng sốt một hồi lâu rồi mở ba lô ra, lấy một cái bình nước trống và rót đầy nước vào.
Sau khi rời khỏi tòa nhà D, tiện đường Miêu Tuệ Tuệ liền đi thăm Dư Quyên. Hiện giờ, Hàn Vĩ không có ở nhà cho nên con trai cả - Hàn Tiểu Quân chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ.
Khi Miêu Tuệ Tuệ vào nhà của Dư Quyên, Hàn Tiểu Quân đang tập nấu ăn dưới sự hướng dẫn của Dư Quyên, thậm chí cậu bé làm khá tươm tất nhưng chẳng qua đồ ăn trong nồi…..có chút khó nói
“ Cháu bé như vậy mà chị định để cho thằng bé tự nấu cơm sao?” Miêu Tuệ Tuệ kinh ngạc hỏi.
“ Một thời gian nữa ba của thằng bé còn định dắt thằng bé ra ngoài đánh zombie và thú biến dị, không có cách nào khác nữa, bất cứ lúc nào chị và ba của thằng bé cũng có thể “ra đi’’. Cho nên dạy cho thằng bé một số kĩ năng sống, ít nhất sau này nếu thằng bé bị tách khỏi bọn chị cũng không bị chết đói em ạ.” Dư Quyên đỡ bụng to đưa Miêu Tuệ Tuệ vào nhà , vừa đi vừa giải thích.
Nghe được lời giải thích này này, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy mình có chút làm quá, số gia đình như vậy ở tận thế chắc hẳn không ít, suy nghĩ của mình chắc mới là kỳ quặc.
Quan tâm hỏi han thân thể của Dư Quyên và cảm nhận em bé đạp bụng mẹ xong. Miêu Tuệ Tuệ khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm, rốt cuộc cái đống Hàn Tiểu Quân nấu ra có chút quái dị.
Chắc cô không dám ăn mất, nhỡ đâu không ngon cô cũng không có cách nào để giả vờ khen ngon đâu.
Trước khi đi, cô còn rất quan tâm hỏi Dư Quyên có muốn mình gói đồ ăn từ quán mang về cho cô ấy không, Dư Quyên cười cười từ chối. Miêu Tuệ Tuệ không khỏi cảm thán sự bao la của tình mẹ vĩ đại.
Mãi đến bữa tối, người đàn ông kia mới bước ra khỏi phòng, chọn một món ở quán ăn sau đó ngồi bên cạnh Miêu Tuệ Tuệ.