Lữ Lâm gật đầu.
“ Thật là phí phạm của trời, có nhiều thứ tốt như vậy mà lại lấy ra làm từ thiện, đúng là mấy người phụ nữ dễ mềm lòng, không làm được việc lớn. Nếu tao có tài nguyên tốt như vậy thì sớm đã kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Lữ Lâm do dự một lúc lâu rồi mới cẩn thận nói: “Anh Ngưu, em cảm thấy trưởng trấn là người rất tốt bụng, đến lúc đó, có thể không làm tổn thương cô ấy được không ạ…”
Ngưu ca hừ, cười lạnh một tiếng: “ Sao thế, mềm lòng rồi à, mày yên tâm, chờ bọn tao chơi chán rồi sẽ đến lượt mày thôi.”
Nói xong, Anh Ngưu và mấy tên đồng bọn cùng nhau cười nụ cười rất đểu cáng, dâm dê.
Vào thời gian ăn cơm chiều, Miêu Tuệ Tuệ còn chưa kịp ra ngoài ăn cái gì thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ngoài cửa là Dư Quyên, con trai Hàn Tiểu Quân và cha mẹ của Trần Húc.
Trên tay bọn họ còn bưng mấy bát đồ ăn nóng hổi.
“ Bác nghe Trần Húc nói rằng chính trưởng trấn Miêu đã cứu bọn họ trong lúc nguy cấp. Nếu không nhờ cháu, có lẽ mấy đứa nó không thể về được nữa, bác cũng không có đồ vật quý giá gì để cảm ơn cháu cả, nghe mẹ Thanh Thanh nói cháu rất thích đồ ăn ngon, bác cũng làm cho cháu một chút đồ ăn, không biết có hợp khẩu vị cháu không.” Mẹ Trần Húc nói
“ Món mì đậu que hầm này là do chính tay chị nấu, lão Hàn nhà chị và tiểu Quân rất thích món này.” Dư Quyên đưa một chén mì sợi lớn thơm ngon ngào ngạt đến đây “ Em đã cứu mạng lão Hàn, thật sự chị không biết phải cảm ơn em như nào.”
Dư Quyên nói, hốc mắt ửng đỏ lên, có thể nhìn ra được tình cảm vợ chồng của bọn họ rất tốt.
“ Em cứ cầm đi, cũng đừng khách khí với mọi người làm gì, so với mạng của ba người thì mấy thứ này chẳng tính là gì nhưng em nhớ trả lại bát cho chị đấy nhé.” Dư Quyên cười cười đưa bát đồ ăn cho Miêu Tuệ Tuệ.
Miêu Tuệ Tuệ nuốt nước miếng, sau đó nhận lấy toàn bộ chỗ đồ ăn này.
Phải nói rằng, tay nghề của Dư Quyên và mẹ Trần Húc rất tốt, Miêu Tuệ Tuệ ăn no căng và rất ngon miệng.
Ngày hôm sau, Miêu Tuệ Tuệ tỉnh lại xong cảm thấy lười biếng, nằm ườn ra giường chơi game, mãi đến trưa hoạt động lười biếng này mới dừng lại bởi một tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Cô mặc xong quần áo rồi bước ra khỏi phòng, hoá ra ở ngoài không phải đang cãi nhau mà có người đang đứng nói nhảm một mình.
Bác gái Chu đứng ở ngoài cửa phòng, tay xoa xoa eo, hai mắt trừng lớn dữ tợn.
Trước mặt bà ta là người máy quản lí riêng của mỗi toà nhà.
Giọng điệu của người máy rất bình tĩnh nói: “ Bà Chu, thời gian lưu trú của bà đã hết, nhận diện khuôn mặt đã bị vô hiệu hoá, xin bà vui lòng nộp thêm tiền bổ sung.”
“ Ai nói tao không trả tiền, tí nữa ta sẽ trả tiền, mày cứ mở cửa cho tao đi, tao còn đồ ở bên trong chưa lấy ra.” Bác gái Chu nói tiếp.
“ Trả tinh hạch, nhận diện lại khuôn mặt, cửa tự khắc sẽ mở ra, hơn nữa người máy lao công đã dọn dẹp phòng xong rồi nên bên trong phòng không còn đồ dùng cá nhân của khách hàng nữa.”
Miêu Tuệ Tuệ ở bên cạnh xem náo nhiệt đã hiểu ra ý đồ của bà Chu này, chắc bà ta định ăn vạ ở “ chùa” mà không phải trả tiền.
Nhưng ý định của bà ta như là “dã tràng xe cát biển Đông”, người máy ở trấn nhỏ rất nghiêm khắc, có thể nói rằng nó là cỗ máy làm việc vô cảm.
Hôm qua bác gái Chu đã được trải nghiệm sự lợi hại của người máy bảo an nên bà ta không dám kì kèo ăn vạ nữa, chỉ có thể trừng mắt giận dữ. Cuối cùng không tình nguyện trả tiền thuê nhà.
Miêu Tuệ Tuệ xem náo nhiệt xong liền đi dép lê đến nhà hàng, việc làm ăn buôn bán ở cửa hàng nông sản bên cạnh nhà hàng cũng không tệ lắm.
Mẹ Tô Thanh Thanh và mẹ Trần Húc vừa nói chuyện phiếm với nhau vừa chọn lựa đồ ăn mà mình thích, trên mặt hai bà tràn đầy ý cười, có thể nhìn ra họ đã trở thành bạn tốt của nhau.
……..