Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 70 - Chương 70 - Nhiệm Vụ

Chương 70 - Nhiệm vụ
Chương 70 - Nhiệm vụ

“ Tôi có thể hỏi về tình hình trước mắt của căn cứ này không ? Lúc đầu có bao nhiêu người ? Bây giờ còn lại bao nhiêu người ?” Miêu Tuệ Tuệ nuốt nuốt nước miếng, có chút gian nan hỏi.

“ Căn cứ của thành phố D bị đám zombie cấp sáu và thú biến dị cấp bảy tấn công. Lúc đầu có 2663 người, hiện giờ chỉ còn 56 người. Tất cả bọn họ đều đang trốn ở tuyến phòng ngự cuối cùng của căn cứ, dự tính có thể cầm cự được trong nửa tiếng.”

“Hơn hai nghìn người cứ như vậy liền… biến mất?” Miêu Tuệ Tuệ kinh ngạc, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

“Ừ.” Giọng nói của hệ thống vẫn như cũ.

Mạng sống của hơn năm mươi người ở thành phố D không phải chuyện đùa, cán cân bên trong của Miêu Tuệ Tuệ đã bị nghiêng.

Có lẽ là do biểu cảm trên mặt của cô quá rối rắm khó chịu khiến cho người mới đi ngang qua cô - Mạnh Diệp, lùi lại phía sau vài bước, trở lại trước mặt cô dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “ Cô có cần tôi giúp gì không?”

Miêu Tuệ Tuệ lấy lại tinh thần, vội xua tay: “ Không cần, không cần đâu, anh đã làm cả ngày hôm qua rồi nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“ Không vội, tôi đang muốn đi đến thành phố D, hơn nữa tôi vẫn còn chút thời gian nhàn rỗi.” Trên mặt Mạnh Diệp không có biểu cảm dư thừa nào.

“ Thành phố D ? Anh cũng định đi đến thành phố D à?” Miêu Tuệ Tuệ ngẩn người.

“ Đúng rồi, gan của mãng xà mà chúng tôi đã lấy được cần phải giao cho căn cứ Quang Minh ở thành phố D.” Mạnh Diệp đơn giản giải thích.

Miêu Tuệ Tuệ đã hiểu nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy: “ Tôi cũng phải đến thành phố D, anh có muốn đi nhờ xe của tôi không ? Tuy nhiên tôi không đến căn cứ Quang Minh mà đến căn cứ Thiên Thành.”

“ Căn cứ Thiên Thành á ? Cô định đi tìm người thân à?” Mạnh Diệp nhíu mày hỏi dò.

Miêu Tuệ Tuệ lắc đầu cười khổ nói: “ Tôi đi để cứu người, từ vài nguồn tin đặc biệt tôi biết rằng căn cứ Thiên Thành đã bị zombie và thú biến dị tấn công. Căn cứ đó đã sụp đổ, hiện giờ nếu may mắn thì chỉ còn dưới 56 người sống sót, bọn họ chỉ có thể cầm cự trong nửa tiếng. Nếu tôi không đi sợ rằng chẳng còn ai sống sót…”

Nói mấy lời này với Mạnh Diệp không bằng cô tự thuyết phục chính mình. Miêu Tuệ Tuệ hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức trở nên kiên định.

“ Thôi không nói nhiều lời với anh nữa, chậm một chút thì bọn họ sẽ gặp thêm nguy hiểm.” Miêu Tuệ Tuệ xoay người đi, trong đầu cũng tiếp nhận nhiệm vụ đặc thù này.

Đi chưa được mấy bước, bên người cô lại có thêm một người, đó đúng là Mạnh Diệp, anh ta mặc áo thun trắng, phía sau còn đeo một cái balo rất to: “ Đi thôi, tôi muốn đi nhờ xe cô, đầu tiên cứ đi hỗ trợ cô ở căn cứ Thiên Thành trước đi, coi như là trả tiền xe.”

“ Không có việc gì đâu, đến thành phố D thì anh cứ đi làm việc của mình đi, tự tôi có thể lo liệu được.” Miêu Tuệ Tuệ vội nói.

Mạnh Diệp cúi đầu, nhìn tay chân mảnh khảnh của cô, trên mặt biểu cảm một lời khó nói hết.

Sắc mặt Miêu Tuệ Tuệ ửng đỏ, có chút thẹn quá hoá giận: “ Tôi còn có người máy bảo an nữa cơ.”

“ Luôn có những thứ mà người máy không thể đảm nhiệm được, cô yên tâm, chờ việc của giải quyết xong tôi sẽ đi.”

“ Ý tôi không phải như vậy.” Miêu Tuệ Tuệ gãi gãi đầu.

Vừa nói chuyện, hai người đã đi tới cổng, chiếc xe tốc hành quen thuộc đã đậu sẵn ở cổng chờ họ đến.

Hiếm hoi Mạnh Diệp mới sững sờ một chút, biểu cảm trên mặt không bao giờ thay đổi giờ đã xuất hiện một vết rách.

Anh ta cho rằng đi xe nhờ xe có lẽ chỉ là xe ô tô hoặc xe địa hình thôi, không nghĩ đến cái xe trước mặt này rất có cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhìn rất giống tàu hoả.

“ Chúng ta đi thôi.” Miêu Tuệ Tuệ đã lên xe và gọi vọng từ cửa sổ.

Mạnh Diệp muốn đi thì được thôi, dù sao trong lòng cô cũng cảm thấy hơi sợ, có người đi cùng để giúp mình đỡ sợ hơn cũng được thôi.

Mạnh Diệp lấy lại tinh thần, bước vài bước lên xe, ngồi ở một chỗ bên cạnh cửa sổ khác.

Bình Luận (0)
Comment