Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu

Chương 53

“Chú…”

Hứa Khả nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng nói rất mềm.

“Sao vậy?”

“Nếu chú là cha của tôi thì thật tốt.”

Sự nghiệp thành công, dịu dàng, đối xử với cô cũng tốt, có thể chấp nhận mọi yêu cầu của cô.

Tay Chu Đại run rẩy.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Khả, vì từ cha kia như mắc kẹt ở trong đầu.

“Vì sao?”

“Không biết, chỉ cảm thấy nếu chú làm cha tôi, chắc chắn là một người cha tốt.”

Họng Chu Đại nghẹn như mắc xương cá, không nói nên lời.

Anh tiếp tục bóc tôm hùm, nhưng trong lòng rất phiền muộn.

“Hứa Khả, chú là chú, không phải cha.”

“Tôi biết, tôi chỉ nghĩ đến điều đó mà thôi.” Hứa Khả nói một cách nghiêm túc.

Chu Đại đem tất cả tôm hùm đã bóc vỏ đến trước mặt cô: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì lên lầu ngủ đi.”

Giọng nói rất trầm thấp,

Sau khi ở chung được nửa tháng, Hứa Khả phát hiện sự thay đổi tâm trạng của anh thông qua vẻ mặt cùng giọng nói.

” Chú mệt sao?”

“Ừ, tôi lên lầu tắm trước. Một lát nữa em dọn dẹp bàn sạch sẽ thì lên lầu đi ngủ”

Tháo bao tay xuống, Chu Đại đi lên lầu.

Hứa Khả quay đầu nhìn bóng dáng của anh, có hơi khó hiểu.

Cô nói sai gì sao? Sao lại cảm thấy người này đang giận dỗi.

Xử lý xong tôm hùm đất, Hứa Khả cũng đi lên tắm rửa, cô gửi tin nhắn cho Chu Đại nhưng không được hồi âm.

Bận một ngày, cô mệt mỏi, không chơi game, đặt điện thoại xuống nhắm mắt ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Hứa Khả bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, cô mơ màng tỉnh lại, cảm giác tiếng động dồn dập truyền đến từ ngoài cửa, không phải ảo giác, cô sợ tới mức giật mình, bật đèn lên nhìn điện thoại, hai giờ sáng.

“Hứa Khả… ” Là Chu Đại ở bên ngoài, “Ngủ rồi sao?”

Hứa Khả nhẹ nhàng thở ra, chưa kịp lấy lại tinh thần trả lời: “Thức.”

Đồng thời cô mờ mịt, giờ này, anh tìm cô làm gì?

“Mở cửa, tôi có lời muốn nói với em.”

Hứa Khả dụi mắt, cô xuống giường, mang dép rồi đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Chu Đại nhìn thấy dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ của cô, áo ngủ không mặc ngay ngắn, làn váy bên chân trái bị kéo lên, lộ ra bên đùi trắng bóng.

Chu Dại nuốt nước miếng, mất tự nhiên chuyển tầm mắt.

Hứa Khả nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Hứa Khả ” Chu Đại nhìn đôi mắt của cô, giọng điệu rất nghiêm túc, “Chú là chú, không phải cha.”

“Ặc?” Hứa Khả sững sờ, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

“Hơn nữa chúng ta không có quan hệ huyết thống, em chỉ dựa vào quan hệ của Tiêu Hành gọi tôi một tiếng chú mà thôi.”

Hứa Khả vẫn không hiểu, càng thêm mờ mịt.

Sau khi nói rõ, Chu Đại đáng lẽ phải cảm thấy trong lòng thoải mái, nhưng nhìn thấy cô như lọt vào trong sương mù thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Về sau đừng nói lung tung hy vọng tôi là cha của em. Ngẫm kỹ lại ý trong lời nói của tôi “

Cha cùng chú là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, cha là người thân không thể vượt qua tầng quan hệ kia, còn chú hay cậu thì không nhất thiết phải là họ hàng gần, hoặc có quan hệ huyết thống, có thể phát triển thành bạn trai.

Anh không muốn cô gái nhỏ coi anh là người thân ở bên ngoài mà không phải người yêu.

“Chú” Hứa Khả bất mãn nói: “Về sau có thể đừng hơn nửa đêm đến gõ cửa phòng không? Rất dọa người. Tôi vừa mới ngủ lại bị đánh thức.”

Chu Dại nghe được lời này, tức giận đến mức cắn chặt răng.

Cô còn có thể ngủ được?

Nói xong mấy lời linh tinh kia, làm anh ngủ không yên, kết quả bản thân lại ngủ rất say.

“Không ngủ được thì càng tốt.” Chu Đại nói xong lời này, xoay người rời đi.

Sau khi Chu Đại đi, Hứa Khả vẫn còn lâm vào sương mù.

Hơn nửa đêm không ngủ được đến đây gõ cửa, chỉ muốn cùng cô nói hai câu này?

Có ý gì đây?

Shit

***

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, Chu Đại đã không thấy tăm hơi, có gửi tin nhắn đến nói phải đi công tác một tuần.

Vừa mới bắt đầu Hứa Khả còn không có cảm giác gì, sau hai ngày căn nhà trống rỗng, không có ai mang đồ ăn khuya bề cho cô, bỗng nhiên có chút không quen, hơn nữa trước khi ngủ sẽ đói bụng.

Ngày thứ ba, buổi tối nằm trên giường mất ngủ đến hai giờ sáng.

Cô nhớ Chu Đại.

Lúc Chu Đại ở nhà, cô sẽ không có cảm giác sợ hãi, cũng có thứ gì đó để ăn.

Càng nghĩ càng thấy mình tỉnh  táo, hai giờ sáng, cô gửi tin nhắn cho Chu Đại: “Chú, khi nào chú mới về? Ba phút sau, Chu Đại trả lời: “Vừa mới làm phẫu thuật xong. Đã muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”

“Chú không ở nhà, tôi không ngủ được.” Hứa Khả phát ngốc nhìn trần nhà, phòng quá lớn, cô sợ.

Chu Đại nhìn màn hình điện thoại, không trả lời tin nhắn, khóe miệng không nhịn được dương lên một độ cong.

Mấy bác sĩ vừa mới đi vào phòng nghi liền nhìn thấy Chu Đại cười, cả người choáng váng, miệng há hốc như trứng ngỗng, cho rằng bản thân đang nhìn lầm.

Có bác sĩ dụi mắt.

“Bác sĩ Chu?”

Bọn họ làm phẫu thuật vào buổi tối quá mệt mỏi dẫn dến hoa mắt sao? Vậy mà nhìn thấy bác sĩ Chu cười, hơn nữa còn cười nhìn màn hình điện thoại.

Ngày thường, bác sĩ Chu ít nói ít cười, đặc biệt sau khi làm phẫu thuật xong, sắc mắt rất xấu.

Vẻ mặt của Chu Đại quá mức rõ ràng, những bác sĩ đỏ hơn một nửa đã có gia đình, liếc mắt nhìn vào một cái liền nhận ra, trêu ghẹo: “Bác sĩ Chu, đang nói chuyện với bạn gái sao, vui như vậy?”

Nụ cười trên mặt Chu Đại không hề biến mất, anh bỏ điện thoại vào trong túi, vỗ bả vai bác sĩ nam vừa mới hỏi kia: “Về nghĩ ngơi sớm một chút, tối mai mời mọi người ăn cơm.”

Anh đút tay vào trong túi, đôi mắt vẻ cười cười, đi vào phòng nghỉ.

Cô gái nhỏ nhớ anh.

Mấy bác sĩ nhìn nhau.

Bác sĩ Chu thật sự có gì đó à?
Bình Luận (0)
Comment