Chu Đại chỉ làm một tô mì, đặt ở trên bàn trà trước sô pha, gọi Hứa Khả đến ăn.
Hứa Khả tìm một nơi cách xa Tiêu Hành nhất ngồi xuống, Chu Đại nấu mì rất đậm đà, thịt bò còn nhiều hơn cả mì, còn thả thêm rau xanh cùng trứng rán, hành lá thái sợi cũng rất thơm.
Màu sắc còn đẹp hơn so với mì thịt bò Hứa Khả ăn ở bên ngoài.
Hứa Khả vừa định cầm đũa, thì cảm nhận được ánh mắt của những người khác vẫn luôn đặt trên người mình, không biết nên ăn hay không ăn, im lặng buông xuống.
Chu Đại hỏi ba người còn lại ở trong phòng: “Mấy người muốn ăn sáng sao?”
Cát Dương: “Em ăn rồi.”
Lý Mộng cũng lắc đầu: “Chúng cháu ăn xong rồi mới tới đây.”
Tiêu Hành nói nhà cậu của anh ta rất ít khi ăn uống, sau khi hai người xuống máy bay, ăn sáng xong rồi mới đi đến đây.
Chu Đại đi đến tủ lạnh lấy bánh mì cùng sữa bò, nhắc nhở Tiêu Hành ở bên cạnh: “Nước dưa hấu nên để nhiệt độ bình thường.”
Mặt ngoài Tiêu Hành nói vâng nhưng trong lòng đang không ngừng chửi mắng.
Nếu không phải cậu ở đây, anh ta sẽ không bao giờ giúp Hứa Khả ép nước trái cây.
Tiêu Hàng ép xong nước trái cây thì quay lại, Hứa Khả còn chưa ăn mì, anh ta rất không tình nguyện đặt nước trái cây ở trước mặt Hứa Khả, nhưng động tác rất lớn, thiếu chút nừa trào ra ngoài, không nói một câu nào mà hỏi Chu Đại: “Cậu, cậu chỉ làm một bát mì thôi sao?”
“Ừm.”
“Cháu đói bụng, cháu muốn ăn.”
Trong trí nhớ của Tiêu Hành, Chu Đại rất ít khi xuống bếp, nhưng anh nấu mì rất ngon. Khi còn nhỏ đã quấn lấy Chu Đại, đòi anh nấu mì cho mình ăn, thỉnh thoảng Chu Đại sẽ đồng ý, sau đó lớn hơn lại bảo tự làm khiến anh ta không quen một chút nào.
Tiêu Hành không nhớ những món ăn mẹ làm, nhưng vẫn luôn nhớ thương món mì do Chu Đại làm, ngửi thấy mùi hương cũng không hề thay đổi.
Cậu của anh ta nấu mì, chỉ có mình mới được ăn, loại người ngoài như Hứa Khả không xứng.
“Tự mình vào bếp nấu, vẫn còn đồ ăn phụ.”
“Cháu đói đến mức không muốn động đậy, muốn ăn bát mì trên bàn này.” Tiêu Hành từ chối, anh ta đã giúp Hứa Khả ép nước trái cây, tuyệt đối sẽ không làm thêm lần thứ hai.
Lý Mộng nghi hoặc nhìn Tiêu Hành, bởi vì là khách nên ngại ngùng không muốn hỏi. Buổi sáng Tiêu Hành ăn rất nhiều, lúc đi vào biệt thự còn no đến mức ợ hơi, sao lại thấy đói bụng?
Hứa Khả liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Tiêu Hành, cô nghĩ thầm Tiêu Hành thật là trẻ con, hai mươi mấy tuổi rồi vẫn muốn giành mọi thứ với cô, đến cả một bát mì cũng không buông tha.
Vốn dĩ cô còn cảm thấy xấu hổ, nhưng mì bị Tiêu Hành nhớ thương, muốn thắng tại đây, cô nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
“Này, mì này tôi đã ăn qua rồi, còn dính nước miếng của tôi, anh còn muốn ăn không?”
Tiêu Hành nổi giận với cô: “Hứa Khả, cô có biết xấu hổ không?”
“Tôi chỉ ăn mì, tại sao lại phải xấu hổ?”
“Đây là mì cậu tôi nấu.” Tiêu Hành nghiến răng nghiến lợi, “Cậu của tôi nấu.”
Hứa Khả nghiêng đầu, vẻ mặt đắc ý: “Nấu cho tôi ăn, không có phần của anh.”
Nói xong cô còn cầm bát lên, uống một ngụm nước dùng, trong miệng phát ra âm thanh thỏa mãn: “Cậu của anh làm rất ngon.”
Cô cố ý tăng thêm ngữ điệu.
Tiêu Hành nhìn thấy, trong lòng bốc cháy, lúc anh ta ở nhà Hứa Khả không coi ai ra gì còn chưa tính, ở nhà cậu của anh ta còn dám kiêu ngạo như vậy.
Nếu không phải vì cậu có học thức, căn bản sẽ không thừa nhận đứa cháu gái giả này, cũng sẽ không nấu mì cho cô ăn, mẹ con nhà Hứa Khả đúng là không biết xấu hổ.
Từ từ, vì sao Hứa Khả lại ở trong nhà cậu…
Lý Mộng cùng Tiêu Hành đã yêu nhau hai năm, rất hiểu rõ tính tình của anh ta, lần đầu tiên nhìn thấy người ức đến hộc máu như vậy, cô nàng từng nghe qua tên của Hứa Khả, biết đây là em gái khác cha khác mẹ với hắn nên có thể hiểu được.
Cô nhớ rõ bạn trai của mình rất ghét người em gái này, bởi vì mẹ con các cô phá hoại gia đình anh ta.
Nhưng đây là nhà của cậu Tiêu Hành, bên cạnh còn có khách, nên muốn nắm chắc thì phải cẩn thận.
Lý Mộng thật cẩn thận kéo tay Tiêu Hành: “Anh mau ngồi xuống đi, uống chút nước trái cây.”
Tiêu Hành ngồi xuống sô pha, hỏi Chu Đại: “Cậu, cô ta vì sao lại ở nhà cậu?”
Cậu cùng Hứa Khả là người xa lạ, chỉ mới thấy qua mặt một lần, lúc trước hắn đến đây ở, Hứa Khả cũng không đi theo.
Anh ta đối với Hứa Khả có vướng mắc, cậu cũng có vướng mắc với cha của hắn.
Cát Dương uống nước trái cây, nghi hoặc nhìn chằm chằm bọn họ, lần đầu tiên im lặng, không nói một câu nào.
Sao anh ta lại cảm thấy, bầu không khí hiện tại rất không ổn.
Tiêu Hành là cháu trai của Chu Đại, em gái Hứa Khả sẽ là mợ, nhưng hai người ở chung có chút không tốt lắm, trong lời nói dường như có thù oán.
Chẳng lẽ, đang diễn phim truyền hình đấu đá gia tộc sao?
Cát Dương cùng Chu Đại coi như là anh em, khi còn nhỏ Tiêu Hành cũng thường xuyên đi theo sau lưng anh ta, anh ta biết Tiêu Hành thiếu tình thương, gần như đem Chu Đại trở thành cha của mình, chiếm hữu rất mạnh, ví dụ như đưa Tiêu Hành đến nhà trẻ, có đứa bé tìm Chu Đại nói chuyện thì đều sẽ bị Tiêu Hành đánh.
Khi trưởng thành cũng tốt hơn một chút, nhưng vẫn không muốn chia sẻ cậu của mình với người khác.
Chậc chậc chậc, xem ra về sau nếu anh Đại không xử lý tốt quan hệ trong gia đình, không chỉ phải xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà còn phải xử lý quan hệ của vợ cùng cháu trai.
Với tâm thế xem kịch vui, Cát Dương rất thích thú.
Chu Đại không nói rõ: “Hứa Khả nghỉ hè ở nhà nhàm chán, đến đây chơi một đoạn thời gian.”
“Ai bảo cô ta tới, cha cháu?” Tiêu Hành nhíu mày, chắc chắn cậu sẽ không chủ động mời, trừ khi cha anh ta ra mặt, hơn nữa đến đây chơi cũng không đơn giản như vậy.
“Ừm.”
Tiêu Hành châm chọc hừ một tiếng: “Cha của cháu thật lợi hại, đối xử tốt với con gái riêng tốt thật đấy, còn hơn cả con của mình.”
Cạch một tiếng, Hứa Khả trực tiếp đặt đũa lên trên bàn: “Tiêu Hành, anh đừng quá phận như vậy.”
Hứa Khả không phải loại người dễ bị bắt nạt, ngày thường ở trước mặt người lạ cô có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, mỗi lần xong việc đều sẽ hối hận, cảm thấy mình nên đánh Tiêu Hành một trận, cho nên lúc không có người cô sẽ không bao giờ để Tiêu Hành sỉ nhục mình.
Cô không thích mẹ cô, nhưng mẹ cô cũng không chia rẽ gia đình Tiêu Hành, mẹ Tiêu Hành sau khi chết nhiều năm mẹ cô mới quen cha của anh ta, sau đó kết hôn, quy trình rất bình thường.
Lỗ hổng duy nhất của cuộc hôn nhân này, chính là cô cùng Tiêu Hành bị kẹp ở giữa.
Đúng là cô sống ở nhà bọn họ, nhưng tiền cô tiêu đều là tiền mừng tuổi của cô, ở nhà cũng tích cực làm việc nhà, không hề nợ Tiêu Hành.
Tiêu Hành không cho cô mặt mũi, cô cũng không cần thiết phải cho anh ta sắc mặt tốt.
“Làm sao vậy, nói đến chỗ đau của cô sao?” Tiêu Hành nhấn mạnh nói: “Mẹ cô gả cho cha tôi, việc cô là con gái kế của ông ấy ai không biết? Ông ấy không phải thích mẹ con các cô, đối xử rất tốt với cô sao?”
Chu Đại trầm giọng quát lớn: “Tiêu Hành!”
Phốc…
Cát Dương không khống chế được, phun nước trái cây trong miệng ra, tay chân luống cuống dùng giấy lau, đồng thời dùng ánh mắt không thể hiểu được cùng phức tạp nhìn Chu Đại cùng Hứa Khả.
Hiện tại anh ta không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này.
Oh my god, em gái nhỏ vậy mà lại là em gái mà Tiêu Hành ghét nhất kia, hơn nữa còn là bạn gái của anh Đại?
Quan hệ này, thân phận này, có phải có chút rối hay không?