Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 412

- Liên quan đến việc này, lão phu bảo đảm cho Lập Hằng.

Tới gần trưa, cùng với âm thanh này vang lên, mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy xuất hiện một lão nhân quần áo bào tro, vẻ mặt quắc thước, ở đây một số ít người không nhận ra ông ta, nhưng đám người Nghiêm Lệnh Trung và Phan Hồng Đạt đã đứng lên, có chút nghi hoặc nói:

- Ngũ Công?

Mọi người đều chắp tay hành lễ, có mấy người hành đệ tử lễ. Lúc này xuất hiện ở đây, tự nhiên đó là Phụ tá Tần phủ Nghiêu Tổ Niên, ông ta có thân phận địa vị rất cao trong giới văn đàn, không kém là bao so với đám người Tần Tự Nguyên, Khang Hiềnchỉ là xuất thân khá thấp, mấy năm trước trở thành phụ tá cho Tần Tự Nguyên.

Sau khi Tần Tự Nguyễn bãi quan, ông ta đã có thanh danh rất lớn, dù có xuất sĩ thì cũng rất đơn giản, chỉ là vì chuyện của Tần Tự Nguyên, bản thân ông ta cũng có chút nản lòng thoái chí, ở Biện Lương làm một người rảnh rỗi.

Mà trong mấy năm nay, bởi vì chưa xuất sĩ, danh tiếng của ông ta trong văn đàn nho sĩ lại càng cao hơn, mãi đến khi Tần Tự Nguyên xuất sĩ lần nữa, ông ta đi Hữu tướng phủ làm phụ tá mới dần dần ít xuất hiện ở những văn hội nhàn tản này. Nhưng cũng phải nói rằng, như Tần Mạc Văn, những người như Tiết Công Viễn đều chưa chắc đã vượt qua thanh danh của ông ta. Mọi người bình thường cố nhiên có thể luận giao ngang hàng với ông ta, nhưng vẫn phải dùng thượng lễ để đối đãi. Nghiêm Lệnh Trung tuy rằng có danh đại học sĩ, học vấn cũng chưa chắc đã vượt qua được Nghiêu Tổ Niên.

Lúc này thấy ông ta xuất hiện, nghe ông ta nói câu nói đầu tiên, đám người Nghiêm Lệnh Trung cũng đã hiểu ra lần này làm sai chuyện rồi, chỉ là trong chốc lát không đoán ra quan hệ giữa Nghiêu Tổ Niên và Ninh Nghị. Vu Thiếu Nguyên đến kinh thành không lâu, hỏi thăm dò thân phận của lão giả từ những người xung quanh, Cơ Vãn Tình ở bên này nhìn nhìn Vu Thiếu Nguyên, đã có chút kích động. Người trong thanh lâu, rất nhạy cảm với những mối quan hệ của người khác. Nàng vốn nghe nói có người muốn khiến cho Lý Sư Sư phải bẽ mặt, nên đã mời Vu Thiếu Nguyên ra tay, lại có sự tham dự của đệ tử Thiên gia tử, do đó cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Kể cả vừa rồi, trong lòng nàng cũng thấy ảo não nghi hoặc, không đến nỗi là kích động, nhưng sự xuất hiện của Nghiêu Tổ Niên không khỏi khiến nàng có cảm giác là đá phải tấm cửa sắt.

Chỉ có Lý Sư Sư lúc này trong lòng lại có chút manh mối. Tần Tự Nguyên sau khi về hưu đã ẩn cư tại Giang Ninh, bối cảnh bên kia của Lập Hằng, chưa chắc đã phải là Nghiêu Tổ Niên, thậm chí khả năng là vị Hữu tướng đương triều mạnh mẽ kia.

Nàng có phỏng đoán như vậy, đương nhiên cũng không thể chắc chắn được. Bên kia Nghiêu Tổ Niên đã muốn hòa hợp đến đây, cũng chào hỏi với đám người Nghiêm Lệnh Trung, Tiết Công đã già rồi. Vừa rồi khiếp sợ, mặc dù không khiến ông ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng lúc này xem ra tinh thần cũng có chút uể oải.

Người có tính cách táo bạo, thì tâm tính cũng có chút ngay thẳng, ông ta lúc trước trách cứ Ninh Nghị, xuất phát tự đáy lòng cũng là vì như vậy. Về sau nhìn thấy bài thơ kia, ông ta cũng không có cách nào lừa mình dối người nữa. Lúc này chào hỏi Nghiêu Tổ Niên, Nghiêu Tổ Niên cũng vỗ vỗ vai ông ta để khoan tâm.

Nghiêm Lệnh Trung là người trong chốn quan trường, lúc này biết xóa bỏ sự xấu hổ như thế nào, trực tiếp hỏi:

- Ngũ Công, vị tiểu bằng hữu này rốt cuộc có bối cảnh thế nào? Ông cũng nên nói một câu chứ.

- Lão phu cũng đến đây vì chuyện đó.

Nghiêu Tổ Niên ngồi xuống, gật đầu cười, cũng không kiêng dè mọi người.

- Lúc trước nghe nói việc này, biết ngay khả năng là đại thủy cuốn trôi Long Vương miếu. Lập Hằng tiểu hữu chính là khách khanh tướng phủ, học vấn của cậu ta đến cả Tần Công cũng tán thưởng.

Lúc trước nói Ninh Nghị là khách khanh của Vương phủ, mọi người đều thấy hưng phấn, cảm thấy là bắt được nhược điểm. Nhưng lúc này Nghiêu Tổ Niên nói hắn là khách khanh của tướng phủ, mọi người chung quanh liền có chút nói không nên lời. Một tên lừa đảo có thể lừa được Vương gia bất học vô thuật, nhưng đâu thể lừa được loại nhân vật như Nghiêu Tổ Niên, Tần Tự Nguyên. Nghiêu Tổ Niên gọi hắn ta là tiểu hữu, đó là vì thật sự nhận thức đối phương mới có thể gọi được như vậy.

Mọi người vẫn chưa thể nói được câu nào, Nghiêu Tổ Niên cười cười nói tiếp:

- Việc này chỉ là hiểu lầm thôi, tin rằng Lập Hằng tiểu hữu sẽ không quá để ý, mọi người cũng đừng để trong lòng. Kỳ thật mọi người nghi ngờ đối với chuyện lần này cũng là khó trách. Lập Hằng một năm trước, cũng chưa từng có thơ từ nào được truyền ra. Đây là vì cậu ấy không tích rêu rao, mặt khác cũng là vì từ năm trước tới đầu năm nay cậu ấy đều ở Hàng Châu, trải qua chiến loạn phong ba không thể thoát thân được.

Nghiêu Tổ Niên dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

- Thời gian này chín phần chết một phần sống, lão phu cũng không tiện nói tỉ mỉ được. Nhưng sau này Hàng Châu rơi vào tay giặc, bị tàn sát bừa bãi, Lập Hằng từng ra tay cứu không ít người, thành Hàng Châu được giải vây đầu năm nay cũng là vì có sự hỗ trợ của Lập Hằng, ít nhất là giúp thành Hàng Châu mở cửa sớm hơn một tháng. Lúc đó cậu ấy thân ở trong thành Hàng Châu, chu toàn giữa đám thổ phỉ và Phương Lạp, sinh tử gian nan mới làm ra được sự tích như vậy. Diệp Kham, theo ta được biết, nhà cậu ngươi, sau này sở dĩ có thể bảo toàn được tính mạng, cũng là bởi vì có sự giúp đỡ của Lập Hằng. Việc này ngươi có thể về nhà kiểm chứng.

Từ lúc Tử Nghiêu đến, ngồi xuống, chậm rãi nói về sự kiện kia, không hề thừa nước đục thả câu, nhưng nói đến đây mọi người đều không rõ sắc mặt mình phức tạp đến mức độ nào.

Người thanh niên tên Diệp Kham kia vốn đã từng nghe lời dăn dạy của Nghiêu Tổ Niên, lúc này mặt tái nhợt lại:

- Cái này… cậu chưa nói cho ta biết.

Đối với việc nhà cậu thoát khỏi cảnh khó khăn, đương nhiên là gã biết đến, nhưng đường sá quá xa xôi, tình hình cụ thể thế nào thì đương nhiên không thể biết rõ ràng được. Không ngờ bản thân mình lại đắc tội với ân nhân cứu mạng của cậu mình, cho dù cậu không biết đến chuyện này thì mẫu thân nghiêm khắc cũng sẽ biết, chắc hẳn sẽ phạt mình đóng cửa quỳ trong phòng mấy ngày.

- Không sao cả, hiểu lầm như vậy, cậu ngươi cũng sẽ hiểu thôi. Về phần thi từ…

Nghiêu Tổ Niên cười cười, nói:

- Chuyện thi từ, Lập Hằng bị vây ở Hàng Châu một năm, quả thật không có tác phẩm truyền ra ngoài. Tuy nhiên phải nói rằng những thứ cậu ấy viết ra, thì vẫn có.

Nói đến đây, thần sắc ông ta đã có chút thông cảm, dường như vẫn còn suy tư nên không biết có nên nói tiếp hay không. Nhưng rốt cuộc, từ trong tay áo lấy ra một tập nhỏ.

- Ở trên đường đến đây, lão phu đã nghĩ, những tác phẩm thơ này có nên công bố ra hay không. Tính tình Lập Hằng không thích phô trương, thích làm việc thực chứ không thích nói suông. Thanh danh này không biết cậu ấy có cảm thấy phiền toái hay không. Lúc trước cậu ấy ở Hàng Châu, mấy thứ này truyền đến, ta cùng với Tần tướng từng nghĩ đến việc tạm thời để lại, đợi cậu ấy chính thức cho phép thì mới xử lý tiếp. Nhưng nhìn thấy việc hôm nay, nếu như việc như vậy tiếp tục xảy ra nữa thì cũng rất phiền phức.

Ông ta thở dài:

- Lúc trước Lập Hằng trong lúc tránh nạn đã mắc bệnh, những chuyện này nói ra thì dài dòng, cũng không hoàn toàn là Lập Hằng muốn viết, cậu ấy viết thay một vị nữ phỉ. Tùy tay làm dễ dàng, nhưng tổng cộng truyền tới có hơn mười bài. Ta và Tần tướng sau khi xem xong, đều cảm thấy kinh ngạc, từ đó về sau mỗi lần xem đều cảm thấy phục vì tài hoa này. Tài học như vậy, không nên bị ta ngăn lại như vậy hoặc là bị nhét vào chỗ tối để bị mốc meo mất. Vốn ta muốn giữ lại một thời gian, nhưng xem ra…

Nghiêu Tổ Niên đứng lên, trịnh trọng cầm lấy tập kia, nhìn lên một bên, nói:

- Tất cả có hơn mười bài, cộng thêm bài Vọng hải triều được sáng tác khi Lập Hằng bị vây ở Hàng Châu cũng được đưa vào tập này. Để tránh sau này xảy ra những chuyện như ngày hôm nay, cũng nên đưa ra. Sư Sư cô nương, hôm nay ở đây chỉ có cô là bạn tốt của Lập Hằng, tập thơ này cô cầm lấy, truyền bá thay cậu ấy, ta tin rằng Lập Hằng cũng sẽ không tức giận. Tập thơ này sau khi được truyền ra ngoài, hẳn sẽ không có người nghi ngờ tài văn chương của Lập Hằng nữa. Đối với cậu ấy mà nói, đặt bút là có thể thành văn. Đương nhiên, Sư Sư cô nương sau này thông báo cho Lập Hằng việc này mới tốt.

Ông ta cười cười, đem tập thơ giao cho Lý Sư Sư, Lý Sư Sư thần thái hơi ngạc nhiên, sau đó cũng đưa hai tay nhận lấy. Trên thực tế, thi sĩ nhờ hoa khôi mà được nổi danh, còn hoa khôi thì cũng cần thi sĩ phụ trợ. Nếu như tập này đúng là lợi hại như Nghiêu Tổ Niên nói, thì từ nay về sau không còn ai dám nghi ngờ danh khí của Lập Hằng nữa, còn bản thân mình, có lẽ trong một thời gian dài, đám người Cơ Vãn Tình cộng lại cũng không có danh khí lớn như mình được. Nàng có thể biết phân lượng của những điều này, chỉ là nhất thời không ngờ Nghiêu Tổ Niên sẽ xuất hiện, làm ra chuyện như vậy.

Nghiêu Tổ Niên cười nói:

- Việc này đã xong, trong Tướng phủ còn nhiều chuyện phải xử lý, lão phu uống xong bát canh đậu đỏ này cũng nên rời đi rồi. Chư vị nếu còn điều gì nghi hoặc, có thể hỏi lão phu. À, Sư Sư cô nương, những bài thơ trong tập này bài nào cũng là tác phẩm xuất sắc. Ngày thường đọc lên khiến người ta không khỏi có cảm giác muốn gõ nhịp, nhưng vẫn không có tiếng tơ trúc, khiến người ta có cảm giác tiếc nuối. Sư Sư cô nương khúc nghệ tuyệt hảo, hôm nay vừa lúc ở đây, chi bằng hãy biểu diễn một bài, lão phu cũng nghe xong là đi liền, thế nào?

Ông ta vừa nói dứt lời, Sư Sư bên kia vội gật đầu, bảo nha hoàn đi lấy đàn của mình, sau đó hít một hơi, ngồi xuống, cẩn thận mở tờ thứ nhất ra. Gió thổi qua, đầu tiên đập vào mắt nàng là ba chữ "Hiệp Khách Hành", sau đó

- Triệu Khách. Man hồ anh…

Thời gian thoáng lui về một chút, trên con đường ngoài biệt viện, Ninh Nghị và Chu Bội tạm thời chia tay nhau.

Những phiền muộn của thiếu nữ tuổi mười lăm sắp thành thân, Ninh Nghị khó có thể đồng cảm được, nhưng bao nhiêu cũng có thể đoán được.

Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (cha mẹ đặt đâu con ngồi đó), ở thời đại này đã trở thành lệ thường, không phải nói không tốt đến cỡ nào, chỉ cần người an phận một chút, ít dục vọng đi một chút, thì hôn nhân như vậy cũng có rất nhiều cặp vợ chồng sống êm ấm. Nhưng đối với người thông minh thực sự mà nói, chuyện như vậy chưa chắc đã là hạnh phúc.

Chu Bội buồn rầu, nguyên nhân là bắt nguồn từ sự thông minh của nàng. Ninh Nghị cũng cảm thấy ép một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, vừa nhận thức được tuổi thanh xuân thành thân thì cũng rất đáng thương. Nhưng hắn không có ý định khuyên nàng phản kháng hoặc để nàng có một hy vọng mới lạ nào đó, chuyện như vậy căn bản là không thể có.

Bởi vậy, khi Chu Bội lặng lẽ rơi lệ trước mặt hắn, hắn cũng không nghĩ ra được nhiều câu an ủi, cho đến cuối cùng hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng người xung quanh không nhiều lắm, nhưng bọn họ dù sao cũng là thầy trò, để người ta nhìn thấy cảnh này mà hiểu lầm thì cũng không phải chuyện hay.

Vì thế Chu Bội chỉ rơi lệ một chút, sau khi thấy tốt hơn, hắn liền chia tay với Chu Bội. Để nàng ngồi lên xe ngựa về Tần phủ trước, còn mình thì ở lại đợi Nghiêu Tổ Niên và Thành Chu Hải đi ra.

Dẫn Chu Bội đi ra thì Ninh Nghị liền gặp bọn họ. Đây là bởi vì lúc Trác Vân Phong đem sự tình nói cới Chu Bội, tuy là ở ngoài thành nhưng không làm rõ địa chỉ, Chu Bội chạy đến Tần tướng phủ tìm người, sau đó cùng với hai người Nghiêu Tổ Niên và Thành Chu Hải đến.

Ninh Nghị nhìn Chu Bội lên xe ngựa, bên cạnh có gia đinh hộ vệ của Vương phủ canh chừng là không sao rồi, nghĩ một chút quay đầu đi đến cổng biệt uyển, chuẩn bị chờ hai người Nghiêu Thành đi ra. Nói tình hình một chút, rồi đi tản bộ, rồi đột nhiên có người tới, người đó ở bên cạnh hắn cười ha hả, không phải là Thành Chu Hải.

Chỉ nghe giọng nói kia có chút vui vẻ.

- Ha ha ha….Ninh, Lập, Hằng! Đúng không, có phải cái tên này hay không. Ta ở trong này nhận ra ngươi đã đến rồi. Thật thú vị, ngươi không phải gọi là cái gì nhỉ, cái gì Phong ấy đúng không? Nhớ ra chưa, ha hata… nói với ngươi, ta ghét nhất là bị người khác đùa giỡn đấy. hừ… Cha ta là Cao Cầu! Mẹ nó ngươi dám đùa giỡn với ta … hừm hừm … ngươi lợi hại nhỉ, làm cho bọn họ không thể lên tiếng được rồi, nhưng vì sao ngươi lại đùa giỡn ta như vậy chứ

Đám người từ một bên đi đến, tùy tùng, người hầu, đi đầu là Lục Khiêm thần tình nghiêm túc, nam tử bên cạnh Ninh Nghị vỗ vai của hắn, ngay sau đó cười nắc cười nẻ, bộ dạng cười đầy hung ác, giống như gặp chuyện gì hay lắm không bằng.

Y ôm lấy tay Ninh Nghị, nói:

- Ta, bắt, đươc ngươi rồi. Ngươi làm thế nào.

Ninh Nghị cứ lạnh nhạt như vậy nhìn y, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment