Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 414

Ánh mặt trời chiếu khắp, mây tụ lại từng chùm từng chùm một. Sau khi xe đi được vài dặm, tiến vào trong thành Biện Lương, trong những tiếng ồn ào, Chu Bội một mình ngồi trên đầu xe ngựa của Vương phủ, Ninh Nghị, như thế nào, Thành Chu Hải ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm. Trên đường đến đây, Ninh Nghị vẫn bắt chéo tay, ngón tay trái vô tình đặt đúng vào hổ khẩu tay phải (hổ khẩu: chỉ vùng da nối ngón trỏ và ngón cái), đi qua một tửu lâu mới buông ra, cười nói:

- Cũng trưa rồi, nếu hai vị không có việc gì, thì cùng đi dùng bữa trưa đã, uống chén trà nói chuyện phiếm, tại hạ sẽ chủ chi, có được không?

Lúc trước cùng Lục Khiêm chạm mạnh một đao khiến cho hổ khẩu đau đớn, cho tới lúc này, mới hoàn toàn hết đau.

Thời đại này rất nhiều bảo đao bảo kiếm, nhưng trên thực tế chưa chắc đã hơn khảm đao chế từ thép tốt của đời sau. Sắc bén thì sắc bén thật, nhưng nếu nói rằng chém sắt như chém bùn thì tất nhiên chỉ là nói quá lên mà thôi. Ninh Nghị và Lục Khiêm chạm nhau một đao, đao của tên gia vệ đó gãy làm đôi, lúc đó cả hai dùng lực quá mạnh, nói về võ nghệ, Ninh Nghị đương nhiên không bằng Lục Khiêm, trong khi giao thủ còn phải ném ra bao vôi, sau khi đao gãy, hổ khẩu cũng bị đả thương, vết thương tầm thường, nhưng cũng phải qua một thời gian dài mới khôi phục.

Lần va chạm thứ hai này với Cao Mộc Ân đến quá đột ngột, vừa va chạm đã tách ra, nhưng không nằm trong sự kỳ vọng trước đó của Ninh Nghị. Trên đường hắn cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng không biểu hiện ra ngoài trước mặt hai người Nghiêu Tổ Niên và Thành Chu Hải.

Sau đó bên này kêu dừng xe ngựa của tiểu quận chúa, một đoàn bốn người tới một tửu lâu bên cạnh dùng bữa. Khi Chu Bội cũng có mặt, Nghiêu Tổ Niên mới kể tỉ mỉ chuyện xảy ra trong biệt uyển kia.

- Nói ra việc này cũng nên được Lập Hằng đồng ý, tuy nhên lúc đó thời cơ rất tốt, lão phu cũng đã thương lượng với Tần tướng rồi, những tác phẩm thơ này của Lập Hằng, không nên để rơi rụng đi, mà phải lấy danh khí. Sau khi chuyện lần này qua, tin rằng những tác phẩm thơ đó sẽ được truyền bá rộng rãi. Cho nên, sẽ không còn mấy người dám nghi ngờ tài học của Lập Hằng nữa, cũng sẽ bớt đi nhiều phiền toái không đáng có. Hy vọng Lập Hằng cũng không trách tội lão phu.

Trong mấy vị phụ tá của Tần phủ, Thành Chu Hải hơn ba mươi tuổi, là có thể ngang hàng tương xứng với Ninh Nghị. Nghiêu Tổ Niên hơn năm mươi tuổi, ở thời đại đó đã được coi là lão nhân. Nói về học vấn thì ngang hàng luận giao với Ninh Nghị, đối phương cũng không tự cao tự đại. Nhưng trên thực tế khi qua lại với nhau, Ninh Nghị vẫn giữ sự tôn kính. Ở thời đại đó, đối với những lão nhân học Nho như Nghiêu Tổ Niên, Tần Tự Nguyên, thì thế hệ vãn bối vẫn luôn thật tâm thành ý, Ninh Nghị đã không còn non nớt nữa, đương nhiên có thể nhìn rõ ràng. Lập tức chắp tay tạ ơn.

- Như vậy bớt đi nhiều phiền toái. Lần này nếu như không có Niên Công ra mặt, thì nói thật ra bọn họ cũng chưa chắc đã tin.

- Ha ha, giơ tay là việc nhỏ, với tài năng của Lập Hằng, lão phu cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Nhưng thật ra sau khi Lập Hằng rời khỏi, không thể nghe được Sư Sư cô nương ngâm bài Vọng hải triều kia. Thật có chút đáng tiếc.

Thấy Ninh Nghị cho phép, Nghiêu Tổ Niên chuyển sang đề tài khác, cười nói đến ngón giọng của Lý Sư Sư. Trên thực tế, cũng có thể nghĩ đến tầng ý tứ khác.

Công bố ý tưởng của những thi từ này, Nghiêu Tổ Niên bên này nhất định là đã bàn bạc với Tần Tự Nguyên. Bọn họ là người chính trực, cố nhiên không hy vọng tài danh của người trẻ tuổi càng ngày càng bị mai một. Nhưng về phương diện khác, cũng là vì nguyên nhân của Bá Đao Doanh.

Ninh Nghị lúc trước viết ra những thi từ này, là muốn làm náo động Lưu Tây Qua. Từ nay về sau không đem tâm tư lại nữa, nhưng về sau thành Hàng Châu bị phá, Bá Đao doanh bị dời đi, Ninh Nghị tham dự vào trong đó, nên cũng còn vương tơ lòng, việc này ai cũng biết, Tần Tự Nguyên bên này chắc chắn cũng biết. Phương Lạp đã bại rồi, mấy chục vạn người chạy tứ tán, đối với một sơn trại bị phóng chạy, bọn họ bên này chưa chắc đã để ý. Nhưng biết rằng, ngầm đồng ý không có nghĩa là ủng hộ, công bố những thi từ này, thứ nhất là định tính, thứ hai là phân rõ, trong chuyện này bảo hộ cũng có ý muốn nhắc nhở.

Cho dù sau này có người điều tra được cái gì, chuyện của Ninh Nghị và sơn trại kia, bề trên cũng là biết đến. Mà có lẽ nhắc nhở và phân rõ đó là chỉ: Đồ của ngươi, không nên cho các nàng nữa.

Mấy thứ này, có thể đọc hiểu lẫn nhau, xác định có thiện ý thì không sao cả. Sau đó, Nghiêu Tổ Niên lại nói đến biểu hiện hết sức ngạc nhiên của mọi người trong thi hội đó, Ninh Nghị cũng có chút hứng thú. Có lẽ tới ngày mai, sự tình sẽ được truyền khắp Biện Lương, nói không chừng sẽ có người đến Hối lâu đăng môn bái phỏng, Ninh Nghị ngẫm lại cũng có chút đau đầu.

Trong mấy người, vốn tính cách của Nghiêu Tổ Niên là trầm ổn nhất, Thành Chu Hải tính tình hơi bốc đồng, nhưng lần này người tỏ ra quá vui mừng lại là Nghiêu Tổ Niên, Thành Chu Hải chỉ cười cười, phụ họa mà thôi, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì, có lẽ là đã xảy ra việc tốt gì đó. Mật trinh ti có lẽ nhiều chuyện khó nói hơn, mọi người cũng không thấy lạ.

Chu Bội vẻ mặt lúc nào cũng thương cảm, muốn nói gì đó với Ninh Nghị, nhưng hai người Nghiêu Thành ở đó, cho nên cũng không biết nói gì cho phải, nhưng cũng thấy hứng thú đối với việc Ninh Nghị sắp nổi danh, hướng sang Nghiêu Tổ Niên hỏi cái này cái kia. Không lâu sau, Ninh Nghị mỉm cười hỏi chuyện đám người quận chúa, nàng mới kể lại rõ ràng rành mạch chuyện xảy ra mấy ngày nay tại Vương phủ cho hắn nghe … Trong cùng một thời gian đó, đám người Ninh Nghị đã đi đến tửu lâu ăn cơm trưa, uống trà nói chuyện phiếm. Trong một tửu lâu khác ở thành Biện Lương, có người sau khi cơm nước no nê, liền xô bàn đổ.

- Lục Khiêm, ta nhịn không nổi cơn tức này. Tên kia, tên kia, mẹ kiếp, nó là loại người nào chứ. Hắn uy hiếp ta, hắn dám uy hiếp ta đấy. Cha ta là Cao Cầu cơ mà. Đám người các ngươi cũng thật là vô dụng.

Cao nha nội ăn xong vừa mắng vừa ném bát đĩa xuống đất, sau đó còn cầm bát đũa đập vào gia vệ xung quanh.

- Đánh chưa lại người ta ta còn chưa tính, không ra tay ta còn chưa tính đâu đấy. Vừa rồi ta mới nhớ ra, chúng ta đâu có làm gì hắn. Các ngươi sao không nói gì, lúc chúng ta đi cũng chẳng để lại được câu nên hồn nào. Đám người các ngươi, liệu có còn là người xấu nữa không, mặt mũi thể diện của ta bị các ngươi làm cho mất hết rồi. Lục Khiêm, ngươi chết ở đâu rồi

Lúc phát sinh xung đột ở biệt uyển, nói thật, khi đó đã khiến y quá mức sợ hãi rồi. Đối phương nếu như muốn liều mình thì y không đến nỗi có tâm trạng như vậy, nhưng lúc đó phản ứng của đối phương như là một kẻ bị bệnh thần kinh không thể lý giải nổi toàn thân y nổi da gà lên, sau khi bị buông ra, trong đầu không nghĩ ra được là phải làm cái gì trước.

Lúc ấy, gia vệ đa số cũng đều có tâm tình như vậy, bọn họ đang đợi Cao Mộc Ân hạ mệnh lệnh chính xác, kết quả phản ứng của Cao nha nội chỉ là kêu đi, đoàn người cũng đành phải đi. Đến lúc này, mới nhớ ra là không để lại câu đe dọa nào nên hồn, thật là khó chịu. Những gia vệ này cũng gặp đen đủi rồi.

Một lúc sau, thấy Lục Khiêm đã tiến vào, y liền chạy xộc tới trước mặt Lục Khiêm.

- Ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi. Ta nói cho ngươi biết, hiện tại thể diện của ta mất hết rồi, sống không nổi nữa. Lục Khiêm, ngươi nói xem, có phải ngươi không làm gì được tên kia không?

Lục Khiêm cúi đầu:

- Thưa nha nội, không phải đánh không lại, mà vì người này thủ đoạn quỷ dị, lúc đó đánh nhau, nha nội lại ở đó, sợ khó lòng phòng bị được

- Ta biết ngay mà, ta đã chết một lần rồi.

Cao Mộc Ân xoay người lại, nhảy lên ghế:

- Khi hắn đến như vậy, ôm lấy ta, cả người ta nổi da gà lên, hắn nói cái gì đó. Lục Khiêm, hắn cứ nói với ta là "ngươi đã chết rồi, ngươi đã chết rồi!" Lục Khiêm, ngươi có hiểu không. Hắn uy hiếp ta như vậy đấy, thật là quá đáng. Ta chỉ muốn quen với đám bạn gái của hắn thôi mà, ta đâu có làm sai chuyện gì. Lục Khiêm, ngươi hãy nói với ta là không khó giải quyết hắn đi.
Bình Luận (0)
Comment