Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 479

Bang bang hai phát, nữ tử lăn ra bảy, tám thước trên mặt đất rồi đứng lên. Nàng hít một hơi, sau đó thở ra, nhìn về phía bên này. Thân thể Lỗ Trí Thâm dừng lại một chút, tiến lên mấy bước nhặt lấy thiền trượng, chống xuống mặt đất, tiếp theo miệng nhổ ra một ngụm máu. Hai quyền vừa rồi, Lỗ Trí Thâm đánh trúng bả vai nữ tử còn quyền của nữ tử cũng gần như đánh vào vai y. Nhưng nữ tử áo đỏ thuận thế giảm bớt lực nên mới nhảy ra xa bảy, tám thước. Lỗ Trí Thâm thì đang thế tiến công nên không có cách nào lui lại phía sau, chịu toàn bộ sức mạnh của đòn công kích này.

Trước tiên không nói tới việc bị nội thương, xương cốt bị thương, hộc máu, hiện giờ lực đạo trên tay Lỗ Trí Thâm đã không còn được đầy đủ như trước nữa.

Mà ở phía sau bọn họ, Kim Nhãn Bưu Thi Ân giơ tay ôm cổ đứng đó, máu không ngừng chảy ra từ kẽ tay. Yết hầu bị một kiếm đâm thủng, đây cũng đã là thời khắc cuối cùng của sinh mạng gã.

Không mất bao nhiêu thời gian, chín người đã chết mất sáu. Đám người Lâm Xung thậm chí không còn thời gian để kịp ngạc nhiên nữa.

Bọn họ cũng đã là cao thủ hạng nhất trong lục lâm nhưng nữ tử này ăn một quyền của Lỗ Trí Thâm mà vẫn không bị thương, tu vi võ nghệ quả thật đã đạt tới mức tuyệt hảo. Chỉ trong chút thời gian đánh nhau ngắn ngủi, phong cách của nàng thực sự rất khác so với các cao thủ trong lục lâm.

Thiết Tí Bàng Chu Đồng chính là người được tôn sùng là Thiên hạ đệ nhất trong một thời gian dài. Khi ông ta dạy quyền ở Ngự Quyền Quán, tuy rằng cũng đã từng dạy các loại vũ khí, các loại chiêu pháp hộ thân liều mạng với bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng trên thực tế khi ra tay vẫn có chút tự kiềm chế. Tập quán của triều Vũ vẫn chú ý tới phong cách của văn nhân, một khi đã là người hơi có thân phận liền chú ý tới khí độ. Người trong lục lâm cũng giống như vậy. Người như nữ tử này, đã có võ nghệ áp đảo nhưng lại lăn lộn dưới đất, thậm chí còn chui qua háng người ta để chém một đao, kỳ thật là rất hiếm thấy.

Bọn họ đương nhiên không biết rằng, nữ tử trước mặt đây từ nhỏ đã trải qua nạn đói, lại chém giết ra từ núi thây biển máu. Một thân võ nghệ của nàng là vì khiến chính mình và người bên cạnh mình có thể ăn no cơm mà không phải là bởi vì tập võ nghệ, không phải vì muốn đi tìm kiếm "ý nghĩa" quang minh lỗi lạc của việc giết người.

Lúc này nữ tử áo đỏ dáng người cao gầy kia lại lần nữa đổi kiếm trở lại tay phải, ánh mắt trầm lắng, lại đi về phía bên này. Lâm Xung hít một hơi, thét lớn tiến tới đón. Lỗ Trí Thâm cũng xông lên theo sau. Lúc này, kiếm pháp trong tay nữ tử kia lại trở nên trầm ổn cổ kính. Chỉ mấy kiếm đã vạch lên một vết máu trên mặt Lỗ Trí Thâm.

Nhưng thật ra sau khi bị thương, hình như Lỗ Trí Thâm lại có cảm giác càng đánh càng nhanh, múa trượng như điên, khiến cho cây cỏ, cát đá bay loạn khắp nơi.

Chỉ có điều chênh lệch về trình độ võ học đã không thể cậy mạnh để bù đắp lại được.

Tương đối mà nói, may ra chỉ có Trần Phàm, đồ đệ của Phương Thất Phật, đánh ra một quyền mới có thể phát huy ưu thế cậy mạnh trước mặt nàng. Còn Lỗ Trí Thâm bên này, cho dù có sức lực nhổ bật rễ cây thùy dương, khi đánh ra một chiêu, chỉ cần đối phương tìm được sơ hở liền có thể ép y lùi lại. Cho dù y có dũng mãnh thì sợ rằng cũng chống đỡ không được bao lâu.

Lần này trao đổi mấy chiêu, tiểu đầu mục ở bên cạnh bị một kiếm chọc thủng yết hầu rồi ngã xuống. Tiếp theo đó, Lỗ Trí Thâm liên tục trúng kiếm vào tay, vào vai.

Kiếm pháp của nữ tử lấy giết người làm chuẩn nhưng may mà có Lâm Xung ở bên cạnh ra sức cứu giúp, bản thân Lỗ Trí Thâm cũng xuất hết sức lực muốn đồng quy vu tận, hai kiếm này mới không đâm trúng chỗ yếu hại.

Bọn họ từ Lương Sơn bại trận xuống đây, vốn tưởng rằng còn có thể làm được rất nhiều việc, còn có thể sống được thêm rất nhiều ngày nữa thì bất chợt gặp phải sự kiện thế này. Đúng lúc cảm giác tuyệt vọng đang càng lúc càng tăng thì trong khu rừng bên cạnh con đường có một nhóm người đi ra, trong đó một người thấy bên này đánh nhau và thấy các thi thể liền đột nhiên lao tới:

- Ai dám thương tổn đệ?!

Người thanh niên đó thân hình cao lớn, cầm một cây thiết bổng, từ bên cạnh lao tới hỗ trợ. Nữ tử nhíu máy, giao thủ mấy đòn mới đột nhiên bay ngược lên bè trúc.

Nam tử mới tới võ nghệ cao cường, phía sau còn hai mươi mấy người nữa cũng đang tới, nàng cũng không ham chiến nữa, chống gậy trúc đẩy bè rời khỏi bờ sông. Thanh niên cầm thiết bổng trong tay và mấy người còn lại đều đuổi tới, lao về phía bè trúc:

- Muốn chạy à?!

Chỉ thấy cây gậy trúc đã đâm tới, chỉ sau mấy đòn, cây gậy trúc vỡ tung, mười mấy mảnh trúc bắn tung tóe, khiến mấy người ngã lăn xuống đất, trong đó một người cứ như vậy bị cắt trúng yết hầu.

Dưới ánh nắng sáng rõ, bè trúc trôi về phía bờ bên kia. Có người cầm gạch ném loạn tới nhưng căn bản ném không trung đối phương. Lâm Xung kêu lên:

- Đừng đuổi theo nữa!

Nhưng đã có hai người có kỹ năng bơi tốt nhảy xuống nước. Khi bè bơi tới giữa sông, một người đột nhiên từ dưới đáy sông đâm một đao lên bè trúc. Nữ tử áo đỏ nhảy lên không trung, một tay cầm kiếm đâm thẳng xuống dưới bè trúc. Trong mắt mọi người, cảnh tượng đó giống như một con thủy điểu (chim vùng sông nước) nhanh nhẹn, nhắm chuẩn con cá liền dùng chiếc mỏ dài đâm thẳng xuống nước rồi bay đi. Sau một kiếm này, nữ tử rơi xuống, đáy nước dần trào ra máu đỏ tươi.

Khi thi thể nổi lên thì dây thừng buộc một đầu của bè trúc đột nhiên đứt tung ra, cũng là do một quân tốt khác của Lương Sơn hạ thủ. Nàng kia cắm kiếm trở lại bao, cúi người nắm một cây trúc dài giơ lên, chỉ sau một lần hô hấp đã đâm thẳng xuống dưới đáy nước. Bóng người dưới nước giãy dụa không ngừng, tiếp đó là máu tươi không ngừng tuôn ra. Nữ tử áo đỏ chống cây trúc dài, kịp thời lên bờ bên kia trước khi bè trúc hoàn toàn tan vỡ. Nàng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi đi thẳng vào trong rừng, biến mất không thấy đâu nữa.

Sự tình đến lúc này mọi người bên bờ sông mới có phản ứng sau cơn kinh ngạc.

Thanh niên cầm thiết bổng quay đầu lại nhìn nhìn, hỏi:

- Lâm đại ca, Lỗ đại ca, đây là … Chuyện gì vậy? Cô ả kia … Chỉ có một người à?

Lâm Xung gật gật đầu, trở lại nhìn thi thể đám người Thi Ân, Phàn Thụy, Hạng Sung, hai mắt rưng rưng:

- Sử huynh đệ, cũng may ngươi tới kịp thời …

Người mới tới chính là Cửu Văn Long Sử Tiến. Vừa rồi tuy rằng mới chỉ giao thủ mấy đòn nhưng y cũng đã rất kinh hãi. Nếu thực sự chỉ có một mình nàng kia ra tay, chẳng phải nói suýt nữa thì một mình nàng đã liền một lèo giết chết chín tên cao thủ Lương Sơn sao? Trong lúc nhất thời, chỉ có thể hỏi:

- Cô ả kia là ai?

Lâm Xung kể lại đầu đuôi sự tình vừa rồi:

- Xem ra là người quen của Huyết Thủ Nhân Đồ. Cô ta đặt ra câu hỏi như vậy, có thể là muốn thả cho chúng ta một con đường sống … Nữ tử này võ nghệ đáng sợ, trong những người ta từng chứng kiến thì chỉ duy nhất ân sư Chu Đồng là có thể khả dĩ so được … Sử huynh đệ, ngươi không đi cùng đường với nhóm người Chu huynh đệ và Tống đầu lĩnh à?

Sự tình Lương Sơn lần này là do Chu Vũ và Ngô Dụng cùng nhau lo liệu. Mà Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ lại có quan hệ tốt nhất với Sử Tiến cho nên Lâm Xung lại không thể hiểu nổi vì sao Sử Tiến lại xuất hiện ở đây. Sử Tiến liền lắc đầu nói:

- Lúc trước Chu huynh đệ cũng từng nói với ta, sự tình lần này tốt nhất là có thể không đếm xỉa đến. Hơn nữa bọn họ chọn người như vậy ta vốn không thích cho nên liền bảo vệ một số huynh đệ xuống núi. Sau đó lại nghe nói Lâm đại ca, Lỗ đại ca các ngươi ở gần đây nên muốn đi tới tìm kiếm, cũng may là tới đúng lúc.

Y nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn phía rừng cây bên kia:

- Đúng rồi, cô kia … Có thể lại đến nữa hay không?

Lâm Xung nói:

- Chỉ sợ sau khi thu xếp xong cho mấy vị huynh đệ, chúng ta còn phải chạy trốn thật nhanh. Nữ tử này ra tay quả quyết, bỏ chạy cũng không chút do dự. Ta sợ rằng cô ta sẽ không phải hạng người từ bỏ ý đồ …

Vừa nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều nổi cả da gà. Nếu là người bình thường khi muốn bỏ đi thì đa phần là sẽ để lại vài câu nói gì đó, nhưng nàng kia vừa rồi không hề nói một câu gì. Đến lúc này không ai có thể tìm được nàng nữa cả. Với thân thủ lấy một địch chín mà vẫn có thể chiến thẳng của nàng, nếu nàng cứ bám chặt đuôi giết tới, đội hình hai mươi mấy người của mình cũng chưa chắc có thể thực sự chống cự nổi. Nghĩ vậy nên mọi người đều cố gắng nhanh chóng đào mộ ở bãi sông, chuẩn bị tế bái xong rồi đi.

Trong rừng cây bên kia, Lục Hồng Đề đi ra không xa, xuyên qua cánh rừng, tới một dòng suối nhỏ thì dừng lại lấy khăn ướt lau mặt. Nàng nhìn ánh mặt trời rồi quay trở lại, ngồi dưới một gốc cây cổ thụ lấy ra một tấm bản đồ đơn giản để xem, sau đó khoanh chân ngồi xuống im lặng nghỉ ngơi. Tới hoàng hôn, nàng mới trở lại bên bờ sông nhỏ, lấy ra nửa cái bánh cứng rắn, vừa ăn vừa xem xét mấy nấm mộ bên bờ sông và những dấu chân để lại ở xung quanh.

Núi Lã Lương không yên ổn, cướp bóc, giết người để không bị người giết, để trốn chạy kẻ khác, khi không có đồ ăn thì đi săn bắn.
Bình Luận (0)
Comment