Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 596

Dịch giả: luongsonbac1102

Cái tết náo nhiệt cuối cùng cũng trôi qua, sau lập xuân, công việc trong Tướng phủ lại trở nên bận rộn.

Mùa xuân, bắt đầu một năm mới, là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, đối với người trong Tướng phủ mà nói, thì những việc bận rộn vẫn chưa bằng năm trước. Việc cứu trợ thiên tai còn chưa xong, bây giờ cả vùng trời nam đất bắc vẫn còn chìm ngập trong tuyết, việc nên làm đều đã tận lực làm rồi, những chuyện còn lại, vẫn phải để các quan địa phương tự do phát huy thực lực vậy.

Băng tuyết tan dần, nhưng những con số mà các địa phương báo cáo lại vẫn không thể khiến người ta vui vẻ hài lòng được. Nhưng đối với những người khác trong Tướng phủ mà nói, vẫn rất nhiệt tình hoạch định kế hoạch và mục tiêu cho năm mới. Đây vốn là thái độ làm việc thực sự, chuyện cũ dù sao cũng là chuyện đã qua, cũng không đến mức phải chìm đắm trong ân hận để rồi không làm gì được.

Thời gian này đối với Ninh Nghị mà nói là quãng thời gian tương đối phức tạp và đình trệ. Một mặt, ăn tết, đoàn tụ với người nhà, cùng đám Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn, Văn Nhân Bất Nhị, Vương gia thăm hỏi lẫn nhau, tuy bận rộn nhưng vẫn luôn cười vui vẻ. Các tính toán kì vọng trong Tướng phủ đối với hắn mà nói đều là những chuyện rất đỗi quen thuộc, ít nhất là đối với những con số trình tự, trong phủ vẫn chưa có ai vượt mặt được hắn. Mặt khác thì, trong khi suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào, hắn thi thoảng lại dừng lại có chút do dự không đưa ra nổi quyết định.

Cái chết của Trương Giác là cú sốc nặng nề đối với mọi người trong Tướng phủ, nhưng tuy là nặng nề, bọn họ cũng không thể cảm nhận sâu sắc được những gì Ninh Nghị nghĩ trong lòng, hắn cảm nhận được Vũ triều sắp vong, nhưng Ninh Nghị cũng không thể nói ra được, bởi vì logic để đi đến kết luận này vẫn chưa đủ. Trong mắt mọi người, nếu Trương Giác đã chết, vậy tiếp theo đầu tư vào bắc địa sẽ càng trở nên quan trọng, cho dù là thế nào đi chăng nữa, còn lại cái khung thì chúng ta phải tiếp tục chống đỡ - đó tất nhiên là đạo lý. Bao gồm cả Tần Tự Nguyên sau khoảng thời gian sa sút tinh thần ngắn ngủi cũng khôi phục lại trạng thái làm việc bận rộn, không để cho tình cảm ủ rũ ảnh hưởng đến mình quá nhiều.

Ninh Nghị cũng không xác định lắm về kết quả của chuyện này, chuyện có thể làm còn rất nhiều. Nhưng đối với hắn, thứ rối rắm hơn không phải là thứ tâm trạng này. Mà là một người hiện đại, hắn cũng đã từng ở vào vị trí như thế, sự khoan dung đối với một số chuyện ngớ ngẩn là có hạn. Nhưng cái suy nghĩ điên rồ kiểu "thà suy nghĩ tiếp một hướng còn hơn là dừng lại ở một suy nghĩ" đã trở nên xa vời đối với hắn.

Có rất nhiều con đường khác nhau trải ra trước mặt hắn, hắn vẫn chưa thể nhìn rõ được. Hoặc là vẫn chưa có một thời cơ hay động lực để thúc đẩy quyết định của hắn.

Trong Tướng phủ, ngoài việc ngày nào cũng làm việc ra, cái có thể khiến cho mọi người phấn chấn hơn, đại khái là những sách chú giải của Tần Tự Nguyên rồi. Hình thức ban đầu của Lý học khiến đám Nghiêu Tổ Niên rất hứng thú, sau khi hòa thượng Giác Minh trở về, cũng coi nó như của quý. Còn đối với Ninh Nghị mà nói cũng có thể hiểu đó quả thực là một báu vật, nhưng hắn đối với quyển sách này, cảm giác có chút không giống với những người khác.

Trong Luận ngữ, Khổng Tử có nói: nhân chi sinh dã trực, võng chi sinh dã, hạnh nhi miễn (Lẽ sống là phải ngay thẳng, chẳng ngay thẳng mà sống thì ấy là nhờ may mắn tránh...

Ninh Nghị cũng hiểu Lý học từ nay về sau thậm chí còn trở thành con đường phát triển chủ yếu của học vấn, hắn tôn kính những thứ Lý học mà Tần Tự Nguyên đưa ra này. Nếu có thể, Ninh Nghị hi vọng nó được lưu truyền về sau, tiếp tục phát triển mặc cho tư tưởng của con người có mâu thuẫn. Nhưng Ninh Nghị không có ý nghĩ sẽ tiếp tục nghiên cứu, nghiên cứu học thuật, hắn không có cái thú vui đó, còn về các quy tắc điều lệ, bản thân Ninh Nghị chịu ảnh hưởng quá nhiều của cách quản lí hiện đại, cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc của cái gọi là chủ nghĩa tự do hiện đại. Ninh Nghị tình nguyện bảo vệ nó, nhưng nếu là nghiên cứu phát triển nó thì xin miễn đi cho.

Trong lòng hắn kì vọng đối với người, đối với xã hội và đối với Lý học có sự khác biệt nhất định. Sự khác biệt đó với sự phân chia trong Lý học chưa chắc có là bao - tất cả các ngành triết học trên thế giới này thực ra đều có nét tương đồng với nhau - cho dù là hậu thế, Ninh Nghị cho rằng sự xuất hiện của triết học trong xã hội mới cũng nên dựa trên những học vấn Nho gia về Lý học tâm học, biến đổi có thể có thậm chí có thể rất lớn, nhưng phủ định thì chỉ là hành động ngu xuẩn.

Bởi vì không phải là người nghiên cứu học thuật này, hơn nữa bản thân tam quan đều đã ổn định. Xét cho cùng thì đối với điều này Ninh Nghị cũng chỉ là yêu thích, đồng thời khâm phục trí tuệ tìm tòi nghiên cứu và thức tỉnh xã hội của một vị lão nhân, nhưng nghiên cứu sâu rộng thì hắn không tham dự.

Thời cơ xuất hiện vào tháng hai năm nay, khi nó xuất hiện, Ninh Nghị nghĩ thế nào cũng không ra sẽ có tin tức như vậy xuất hiện trước mắt hắn.

...

Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.

Trong kinh thành, tuyết dần tan, vạn vật bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Thời gian gần đây, số liệu tử vong do các nơi báo lên khiến người ta sa sút tinh thần, vốn dự tính số người chết đói vào khoảng năm vạn, không tính số người chết rét, bây giờ đã vượt quá dự kiến - dù lúc này thống kê của các địa phương còn chưa rõ ràng, nhưng kết luận này, vẫn có thể đưa ra được. Nhất là Kinh Hồ Nam lộ từ sau khi Lâm Xu Đình chết, chỉ một lộ này thôi, mà nạn dân chết đói chết rét đều đã vượt quá một vạn tám rồi.

Nhưng nếu tham khảo con số năm xưa mất mùa, so với mức độ nghiêm trọng và quy mô của nạn đói lần này, thì công cuộc cứu đói lần này đã là một sự thành công trước nay chưa từng có. Chỉ có điều thành công này, cũng có chút khiến người ta trầm mặc.

Văn Nhân Bất Nhị biết tâm trạng gần đây của Ninh Nghị không được tốt cho lắm, hắn dường như còn nghĩ ngợi chuyện gì đó ngoài công vụ, có lúc, còn thất thần ra đấy. Lúc đầu y cho rằng Ninh Nghị như vậy là do nghĩ ngợi chuyện cứu tế, nhưng Ninh Nghị lại tỏ ra nhạt nhẽo với chuyện cứu nạn không được như mong muốn.

- Kết quả lí tưởng nhất đương nhiên là kết quả đạt được khi mà tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa. Sau khi Lâm đại nhân chết đã biết chuyện này không thể đạt được như tính toán, hơn nữa... cái kiểu nạn này, ta cũng lần đầu tiên cứu, mọi dự đoán, tuy là có con số nhưng hầu hết đều là đương nhiên... Tóm lại là cũng đã cố hết sức rồi.

Ninh Nghị nói vậy rồi ném mấy con số khiến người ta ủ rũ vào trong ngăn kéo, chỉ có nét mặt hờ hững như băng lạnh, lại khiến người ta tưởng nhầm rằng hắn đang nghĩ điều gì khác. Cũng chính vào buổi sáng nay, khi y đi ngang qua phòng làm việc của Ninh Nghị, thấy Ninh Nghị dựa lưng vào bàn đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ điều gì, qua gần nửa canh giờ sau lại đi qua, Ninh Nghị vẫn đứng vậy, hai tay đặt trên mép bàn. Văn Nhân Bất Nhị lúc này bước vào:

- Lập Hằng, đang nghĩ gì thế?

Ninh Nghị quay đầu nhìn y, ánh mắt chất chứa một thứ thận trọng như đối với người lạ vậy, lại giống như đang nhìn cái gì đó... không có thực. Cái nhìn đó không hẳn là thân thiện, Ninh Nghị mà Văn Nhân Bất Nhị biết là một người bình tĩnh, khôi hài lại quyết đoán, chưa từng thấy thần thái này trong ánh mắt Ninh Nghị. Ninh Nghị quay đầu nhìn y một hồi, đưa một cánh tay ra, chỉ chỉ rồi mới dẫn mỉm cười, sau đó, cầm lấy một tờ giấy bên cạnh tay, vỗ lên mặt bàn:

- Huynh xem cái này.

Đó là tin tình báo do Mật Trinh ti gửi từ phương bắc về, Văn Nhân Bất Nhị xem một lúc, đó là tin tức liên quan đến cái chết của tướng lĩnh Liêu quốc Da Luật Đại Thạch, Văn Nhân Bất Nhị đã xem qua rồi:

- Sao thế?

Ninh Nghị ngồi lên ghế, không nói gì, Văn Nhân Bất Nhị xem lại lần nữa:

- Ta biết Da Luật Đại Thạch cũng là nhân kiệt một đời. Nhưng mà sau khi ông ta ly khai, số người mang theo cũng không nhiều... Cái tên Khất Nham Bộ quật khởi ở thảo nguyên cũng được một thời gian rồi, ách... Lập Hằng chẳng nhẽ muốn giúp đỡ tên này sao... Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân lại muốn cùng người Kim đấu lôi đài? Đây cũng có thể xem như là một biện pháp...

Ninh Nghị nhìn y, một hồi lâu sau cũng bật cười:

- Nuôi hổ thành họa... nuôi một con hổ già là đủ rồi... Con này nuôi sao được. Ách. Ta... ta nghĩ đến một số chuyện khác, không có gì, nghĩ xong rồi sẽ nói cho huynh biết sau. Cái này... cứ đưa ta trước đi.

Văn Nhân Bất Nhị đưa tin tình báo đó cho Ninh Nghị:

- Thật không có gì chứ?

- Không có gì.

Ninh Nghị trả lời chẳng có tí thành ý nào cả, Văn Nhân Bất Nhị im lặng rời đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng Ninh Nghị trong phòng như đang lẩm bẩm:

- Mẹ nó chứ... Sao lại có chuyện này được. Cái này khéo là giả ý chứ... mẹ nhà nó... trò đùa này... cũng quá loạn rồi.

Văn Nhân Bất Nhị liếc một cái, nghiêng đầu rời đi.

Trong phòng, Ninh Nghị ngồi ngay trên ghế, xem tin tình báo đó, sau đó dựng tờ tình báo lên bàn trước mặt. Vẻ mặt hắn mới đầu như có chút tức cười hư ảo nào đó, cảm giác thế giới này như trò đùa ác độc của kẻ nào đó, nhưng ánh mắt hắn từ từ trở nên hung bạo và nghiêm túc. Lông mày dần dựng đứng lên.

Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân!

Thành Cát Tư Hãn...

Cái tên này càng khiến cho người ta cảm thấy hung bạo gấp Hoàn Nhan A Cốt Đả gấp trăm lần, Văn Nhân Bất Nhị nói giúp đỡ gã... Trong lịch sử, người này đã thống lĩnh người Mông Cổ trên thảo nguyên đông chinh tây chiến, san bằng nửa đất của người Hán, biên cương của một đế quốc khổng lồ mở rộng đến tận châu Âu. Đánh đến nỗi mà trong lòng người châu Âu đến tận thế kỉ hai mươi vẫn coi người phương đông là "họa Vàng". Mà điều này đầu tiên nhất cũng không phải là vinh quang gì của người Trung Quốc, đối với cái thời đại đó mà nói thì, sự xâm lược của người Mông Cổ đối với nhà Tống là cuộc xâm lấn đường đường chính chính, dễ như trở bàn tay và càng triệt để hơn so với Nhật Bản xâm lược Hoa Hạ, hậu thế cho rằng người Mông Cổ là một phần của dân tộc Trung Hoa, chẳng qua là sau khi họ bị Nho học đồng hóa, người ta mới kiếm được cớ dán lên mặt mình cái thiếp vàng đó... gỡ gạc...

Hắn nhìn cái tên đó hồi lâu - không biết là bao lâu - vẻ mặt mới dần trở lại điềm tĩnh, lãnh đạm, hắn chống hai tay lên đầu gối, một lúc nào đó, ánh mắt lại lộ ra nét hung dữ và khát máu chẳng khác gì lúc trước, như con thú dữ trước khi uống máu người vậy, tất cả chợt lóe lên trong mắt hắn, hắn đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy đặt ở tầng trên ngăn kéo, thuận tay xé luôn, ném vào sọt rác bên cạnh.

Đó là quy hoạch điều chỉnh của hắn đối với Trúc Ký, nhưng... chung quy là quá hời hợt.

Hắn đứng dậy, ngón tay chầm chậm gõ lên mặt bàn mấy tiếng, sau đó hít một hơi dài, đem tin tình báo cất vào ngăn kéo, khi bước ra khỏi cửa, đã là buổi chiều, lúc đi ra sân, có người chào hỏi hắn, hắn khẽ cười, vỗ vỗ vai đối phương, nhưng không dừng lại:

- Ta về trước đây.

Tới trắc viện Tướng phủ, leo lên xe ngựa, đem bộ mặt trầm tư giấu trong khoảng tối lờ mờ.

Đoàn xe rời Tướng phủ, đi thẳng về phía trước. Không biết lúc nào, đoàn xe đột nhiên dừng lại, tiếng kêu giết trên đường phố vang lên, có người rống to:

- Diệt trừ Tâm Ma.

- Giết tên ma đầu đó điii!

- Hắn ở đâuuu!

Gió nhè nhẹ mở cửa rèm, cuộc giao tranh giữa đám thị vệ và thích khách đã bắt đầu. Ninh Nghị ngồi trong xe trầm tư, sự thực này có chút vớ vẩn, lại có chút nghiêm trọng, ngón tay gõ gõ bên thành ghế dựa. Cho đến khi hai móc câu bạc đột nhiên kéo thùng xe đối diện lên, đùng một cái, thành xe và nóc xe đều bị dỡ ra, hắn ngồi đó mới có dịp nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Có người hô:

- Cẩn thậnnn!

Có thứ gì đó từ phía trước ngang tầm mắt phóng tới, Ninh Nghị nhìn tia sáng đó, không né tránh, một mũi tên nó cắm vào thành xe bên cạnh đầu hắn. Một gã đàn ông kêu gào từ phía trước lao đến.

Kinh thành bùng nổ rồi, giang hồ ám sát nhằm vào Ninh Nghị, đây không phải là lần đầu tiên, đám lần này đến cũng là cao thủ có tiếng trong giới giang hồ, gã xông thẳng tới vốn được gọi là Phác Thiên Ông bá chủ vùng Lĩnh Nam, một quyền của gã hạ xuống, tiếng như hổ gầm. Ác danh Tâm Ma thời gian gần đây đã lan truyền khắp lục lâm, khiến gã không dám lên mặt coi thường. Còn trước mặt gã, một tên thư sinh ánh mắt lạnh lùng đã đón chào, một quyền đấm thẳng vào mặt.

Máu bắn lên không trung. Mang lẫn tiếng xương gãy nát, vọng đến tiếng vang mạnh như tiếng sấm sét do nội lực Phá Lục đạo phát ra đến cực đỉnh, cái gã Phác Thiên Ông đó cả thân hình bay ra sau, ngã cách đó cả trượng, vẫn còn không ngừng lăn lóc. Trong lúc chém giết, tên "ma đầu" thần tình lạnh lùng, khí thế trầm ổn đã bước xuống xe, đi về phía gã Phác Thiên Ông, phía không xa có kẻ chạy như bay tới, đó là một nữ hiệp lục lâm khoảng bốn mươi tuổi, nhanh chóng xông qua tầng phong tỏa của hàng hộ vệ, một khắc sau, tay trái "ma đầu" hơi nâng lên, hướng về một bên, một tiếng nổ vang lên xen lẫn trong ánh lửa. Một luồng cát sắt cuồn cuộn bắn thẳng về hướng bụng nhỏ của nàng, khiến cả người nàng khựng lại trên không trung, rơi xuống, máu thịt văng tung tóe.

"Ma đầu" nổ súng, bước chân không dừng, tay phải lấy ra một thanh mã tấu hình thù kì dị. Phác Thiên Ông bò dậy, lùi sau, vung thanh đao thép nhặt được trên mặt đất, chém hai đao về phía đối phương, nhưng đối phương dường như vẫn không dừng bước. Đao pháp Bá Đao đập bay mũi đao của đối phương ra, đao thứ hai cắt cụt cổ tay gã, đao thứ ba bổ vào vai, đao thứ tự bổ lên trán, phập phập phập vài tiếng, cả ngực, bụng, đùi Phác Thiên Ông liên tục bay ra sau, máu không ngừng phun ra, cho đến khi gã nằm lăn ra đất, máu tươi trào ra hốc mắt. Gã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó từ trên cao nhìn xuống gã, tay trái đổi một cây súng ngắn khác, nòng súng hướng về phía gã, một cái hốc đen tròn tròn.

- Nạn đều sắp cứu xong hết rồi, các ngươi còn làm loạn không ngừng...

Lại một tiếng phịch khác, có thứ gì đó giống như dưa hấu nổ bung.

Chúc Bưu mang trường thương đến bên cạnh, có chút kinh ngạc:

- Tuy... là biết là ngươi có hai khẩu hoả thương... Sao đột nhiên hình như lợi hại hơn rất nhiều?

- Nghĩ đến một số chuyện không có gì kiêng kị nữa, con người tất nhiên lợi hại hơn...

- Thật sao?

Chúc Bưu nháy mắt:

- Ngươi trước đây cũng chẳng có e dè gì.

- Dù sao ta cũng sắp vô địch thiên hạ rồi, ngươi biết là được rồi, không cần tuyên truyền bậy...

Ninh Nghị cười, sau lại có chút mệt mỏi:

- Ta nghĩ mau... về nhà xem sao.

...

Trên suốt đoạn đường về nhà, khi xe ngựa đã vào đến trong sân mà mùi máu tanh trên người vẫn chưa bay hết, Ninh Nghị đứng trong sân sau quan sát bàn ghế, nhà cửa, tường bao trong sân một lát, nghĩ ngợi một chút, mới cất bước đi vào. Trong sân, tiểu Thiền và Ninh Hi tung tăng đi tới, chắc đều đã nhận ra vết máu trên người hắn, có chút lo lắng, đang định kiểm tra thì Ninh Nghị ôm chặt lấy cả hai. Cứ vậy một lát sau, Tiểu Thiền vẫn nghĩ là Ninh Nghị bị thương:

- Tướng công, người sao vậy, làm sao vậy... để thiếp xem nào...

Đứa nhỏ lại không quen lắm với mùi máu trên người cha mình, ngẩng đầu lên nói:

- Cha cha, hôi hôi.

Ninh Nghị cười kề mặt thằng bé.

- Không sao.

Hắn ôm tiểu Thiền càng chặt hơn, để đầu nàng kề trên vai mình, một hồi sau mới nói:

- Tiểu Thiền, còn nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không... chính là lúc ta bị gạch đập khi mới tỉnh lại trông ta thế nào?

- Không nhớ rõ nữa rồi.

Tiểu Thiền trả lời, sau đó lại tiếp:

- Thật ra... tướng công khi đó có hơi hung dữ, cô gia... bị thương vẫn còn muốn ra ngoài, sau đó còn làm hung với thiếp... thiếp hơi sợ.

- Haha.

Ninh Nghị vỗ về nàng:

- Yên tâm, ta không sao. Chỉ là nghĩ đến chút chuyện.

Buông người vợ vẫn còn nghi hoặc và đứa con mặt buồn như đưa đám ra, Ninh Nghị đi vào trong, Đàn Nhi đang đứng bên bàn viết cái gì đó, thấy Ninh Nghị trên người vẫn còn vết máu, vội vàng ra đón:

- Tướng công...

Lời còn chưa dứt, cũng bị Ninh Nghị ôm chầm lấy, ẳm vào phía trong, cuối cùng đè nàng lên giường, Ninh Nghị nằm bò lên người nàng, khiến nàng kinh sợ:

- Tướng công làm sao vậy? Chàng bị làm sao vậy...

Nàng cứ nghĩ rằng Ninh Nghị bị thương ở lưng, lay lay đòi xem. Ninh Nghị hai tay ôm lấy mặt nàng, vừa nhìn nàng chằm chằm, vừa cười nói:

- Ta không sao. Đừng động đậy.

- A... chàng... chàng bị thương...

Bốn mắt nhìn nhau, Đàn Nhi có chút luống cuống, nhưng dần dần biến thành mê hoặc. Ninh Nghị nhìn cô một lát, lại đưa tay xoa mắt, mũi môi cô, sau đó đặt đầu lên cổ cô hít hà một hồi lâu.

- Tướng công, chàng làm sao vậy...

Đàn Nhị nhẹ giọng dò hỏi.

- Gặp chút chuyện thôi.

Ninh Nghị vẫn nằm vậy:

- Trên đường về gặp thích khách, nhưng mà đó không phải vấn đề chính...

- Cái bọn ấy, vì chuyện cứu tế đúng không... thiếp nghe nói...

- Cũng không phải.

Ninh Nghị im lặng giây lát:

- Ừm, Đàn Nhi, nếu... trong tháng này, ta cưới Vân Trúc... còn có cả Cẩm Nhi, nàng...

Hắn có chút do dự, còn Đàn Nhi lại cười nhẹ giọng:

- Tướng công đã quyết định rồi? Chắc mọi người đều đang chờ đợi.

Đây chỉ là điệu cười gượng cố tỏ ra rộng rãi của nàng, nhưng tâm lí chuẩn bị quả thực đã từ rất lâu rồi, cũng không đến mức quá ghen ghét.

- Ngoài ra, sau khi chuyện này được quyết định, ta phải đi Lữ Lương sơn một chuyến.

Đàn Nhi lúc này mới nhíu mày, lát sau, vẻ mặt phức tạp khó khăn, đưa tay đánh hắn một cái:

- Chàng cũng không sợ... suy sụp sao...

- Ha ha ha ha... không phải chuyện đó.

Ninh Nghị cười một hồi nói:

- Quyên nhi, kiếm người giúp ta mang ít nước ấm tới đây, ta muốn rửa một chút vết máu trên người.

Tiếng Quyên Nhi rụt rè từ góc tường bên ngoài vọng vào "vâng", rồi chạy đi luôn.

Ninh Nghị ngồi dậy, Đàn Nhi như được cởi trói lúc này mới sửa sang lại quần áo, cô nghi hoặc nhìn Ninh Nghị. Cô cũng hiểu tính cách của Ninh Nghị, chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó khác ngoài chuyện nhi nữ, mới có thể có biểu hiện khác thường như vậy.

Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút:

- Ta trước kia... bao giờ cũng bài xích chuyện dài dòng...

- ... Hả?

Đàn Nhi cũng không hiểu.

- Đó là bởi vì cứ nghĩ làm đến một mức độ nào đó rồi rút lui.

Hắn lại thở dài:

- Nhưng hiện tại xem ra có những chuyện, không có đường lui. Dù sao... cũng là chuyện nhảm nhí...

- Thiếp, thiếp không hiểu.

Ninh Nghị không trả lời thêm nữa, nắm lấy tay nàng vỗ vỗ, rồi lại vỗ vỗ, cười nhìn nàng, trong ánh cười đã trở nên ấm áp ôn hòa:

- Tóm lại là, nàng phải theo ta.

Đàn Nhi nhìn hắn:

- Chúng ta... vốn là vợ chồng mà.

Trong ánh mắt nghi hoặc lại có chút thấu hiểu đó mọi chuyện đã được quyết định như vậy. Lúc này, ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào căn phòng qua cánh cửa mở rộng, không khí mùa xuân mang trong mình cái lạnh độc đáo mà chỉ nó mới có được...

Ngày mùng hai tháng hai.

...

Thanh minh.

Lý Tần đi lên triền núi bên ngoài thành Thái Nguyên, nhìn những nấm mồ ngoài đồng, bốc lên những làn khói của người đến phúng viếng cho người thân của mình.

Ở một nơi khác, bên bìa rừng, một nam tử mặc chiếc áo dài xanh tên Thành Chu Hải đang quỳ trên cỏ, hướng về phương hướng y chọn, hướng về những... người chết đói trong trận đói lần này, cúi lạy ba vái. Chỉ có cái lạnh của mùa xuân bầu bạn với y, không người chứng kiến.

Bên bến tàu, Sư Sư khó khăn theo con thuyền lớn quay trở lại, cất bước hành trình. Nhìn về thành trì, bãi bùn, bờ bến phía xa, những giọt nước long lanh xuất hiện trên khóe mắt thiếu nữ. Trong mùa đông này, nàng cảm nhận được thứ tình cảm mà trước nay nàng chưa từng biết đến, những người đã chết, những... kia... Các nàng đã cố hết mình không muốn để họ chết, nhưng những người đó vẫn chết, tất cả bọn họ đều nằm lại trên mảnh đất này.

Tiếp theo sẽ là nạn đói mùa xuân, thiên tai quy mô nhỏ vẫn đang tiếp tục, nó sẽ tiếp diễn cho đến vụ thu hoạch của năm mới, mà trong khoảng thời gian này, sẽ tiếp tục có người chết, nhưng sau khi tuyết chảy băng tan, con đường cứu tế của triều đình sẽ không còn trở ngại nữa. Giá lương thực được duy trì ở mức tám lượng một thạch, không tăng thêm nữa, nhưng vẫn cao hơn bình thường ba lần.

Nàng không thể không quay trở lại.

Ở lại, cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Nàng rất muốn quay trở lại, nói với một số người những gì nàng biết.

Gió thổi trên thuyền làm lay động mái tóc nàng.

Mỗi năm, gió thổi từ mùa xuân, tới hạ, tới thu, rồi đông rồi lại xoay vòng như thế, chẳng ngừng nghỉ bao giờ. Gió thổi bay thời gian, thổi già tuổi tác, thổi tuổi niên thiếu trở nên trưởng thành, rồi sau đó thổi cho những người già không thể không để lại những hạt giống trí tuệ, hi vọng truyền lại cho con cháu đời sau. Con người cứ sống, làm việc, nghỉ ngơi và truyền thừa như vậy trên mảnh đất này.

Lại một năm mới nữa rồi, mọi người trong một mùa xuân mới, cảm nhận cảnh ca múa tưng bừng mừng của năm mới, trong triều đình từng tốp từng tốp người hăng hái mưu tính sâu xa, phương bắc vẫn chiến loạn như cũ, chiến loạn không thôi, trong khói lửa, những tia nắng chói chang đan xen ánh chiều tà u uất.

Đây là mùa xuân Vũ triều năm Cảnh Hàn thứ mười hai.

Thiên hạ thái bình.

...

Kết thúc quyển 5: Thịnh Yến
Bình Luận (0)
Comment