Dịch giả: luongsonbac1102Thời gian dần dần trôi, buổi chiều, ngoại tập (khu tập trung bên ngoài) Thanh Mộc trại.
Nhị đương gia của Trần Gia cừ Trần Tựu bước vào gian phòng, nhìn thấy người đang đứng giữa phòng chờ y liền chắp tay chào.
- Loan Hắc Khô, đã lâu không gặp, ngươi mà cũng dám tự mình đến cơ à?
Người kia trong thời tiết nóng bức vẫn mặc áo lông chồn, tóc bay tán loạn trên trán. Trên tay y cầm một chuỗi tràng hạt màu đen, từ trong góc tối bên kia bước ra, vừa đi vừa mân mê những hình thù tựa như bộ xương khô khắc trên chuỗi tràng hạt, khiến chúng va lách cách vào nhau. Y có thân hình cao lớn, so với Trần Tựu phải cao hơn cả cái đầu, chính là Hắc Khô vương Loan Tam Lang uy chấn Lữ Lương.
- Ta không tự mình đến thì còn kẻ nào có thể thay ta ra mặt được cơ chứ.
Giọng nói của y khàn khàn, tuy y thân hình cao lớn nhưng khi nói chuyện lại khiến người ta cảm nhận được một cỗ hơi thở trầm thấp. Đây là di chứng mấy năm trước y luyện công đả thương kinh mạch để lại. Hiện giờ ở Lữ Lương sơn, y cũng là một trong những kẻ võ công cao cường nhất. Còn về việc không thể so sánh y với Huyết Bồ Tát là do hai người này chưa từng giao thủ.
Trần Tựu liền cười:
- Vậy ngươi không sợ họ Lục kia trở mặt, một lưới bắt hết cả sao?
- Loan Tam Lang ta tung hoành Lữ Lương nhiều năm như vậy, chưa từng sợ vụ đàm phán nào. Huyết Bồ Tát có ngang ngược hơn thế nữa cũng không dám để lộ sơ suất lớn như vậy.
- Hắc Khô vương có đảm lược này, vậy lần này mọi người lên núi cũng coi như là có được suy nghĩ giống nhau rồi.
- Vậy tình hình trong trại thế nào rồi?
- Rất phức tạp, nghe nói có kẻ rất lợi hại từ ngoài núi đến.
- À, người từ bên ngoài đến sao...
- Chính là kẻ thật sự có thực lực...
Nói một cách nào đó, thì người trong Lữ Lương sơn xem thường người bên ngoài đến, nhưng đồng thời ở trong xương cốt thì họ lại rất sợ người từ bên ngoài đến. Bình thường họ ra tay cướp bóc những kinh thương, tiểu thương và những người dân xung quanh. Thế nhưng mỗi lần "Đá Thảo Cốc" hay biên quân của Vũ triều tiến vào thì lại luôn khiến Lữ Lương như một vùng đất chết, khốn khổ khôn cùng. Loan Tam Lang cũng vậy mà Trấn Chấn Hải cũng thế, bình thường dù có hoành hành đến đâu, nhưng khi gặp quân đội chính quy, bọn họ cũng chỉ đành trốn vào núi cao, nhẫn nhịn chờ đợi.
Bởi vậy lúc này nói đến người ngoài núi tiến vào, giọng nói của Loan Tam Lang cực kì phức tạp. Hai người nói chuyện với nhau một hồi, đến khi nói đến chuyện của huynh đệ Phương Nghĩa Dương liền nghe thấy một tiếng động.
Tiếng hành lễ ồn ào, nháy mắt bao phủ cả Thanh Mộc trại. Không khí của những người ngoài Thanh Mộc trại đến góp mặt cũng lập tức thay đổi. Vô vàn tiếng xôn xao, rì rào, bàn tán, Theo sau là giọng nói của Huyết Bồ Tát. Trong đám tiểu đệ mà Loan Tam Lang dẫn theo có kẻ bình phẩm:
- Công lực này, sâu không thể dò...
- Không thể tưởng tượng được, Huyết Bồ Tát cũng là...
Một mảnh nhỏ của Phong Thần bảng gợi ra hàng nghìn hàng vạn câu chuyện, tin tức về tương lai, chân tướng của vị diện, thay đổi sự thật, cải biến tương lai, còn có thể...
- Lâm Tông Ngô là ai...
- Giáo chủ Đại Quang Minh giáo.
Loan Tam Lang đứng bên lan can, đưa tầm mắt nhìn về người cuối cùng trong đám người ấy.
- Ta đã từng nghe nói về người này...
- Ta cũng biết...
Trần Tựu hạ thấp giọng xuống:
- Người này ở bên ngoài, đánh thẳng một đường từ nam chí bắc, nghe nói võ nghệ đã đạt đến đỉnh cao, chưa từng thất bại, lão chính là một đại tông sư chân chính đấy. Mấy ngày trước, Sa Vạn Thạch ở Thanh Mộc trại, tuy là được xưng là đánh khắp Trung Nguyên đấy, nhưng căn bản cũng không thể đem ra so sánh với người này được... Lão cũng đến Lữ Lương...
Lúc này gần như trong lòng mọi người đều rất kinh ngạc, một vị đại tông sư như vậy mà cũng đến Lữ Lương. Loạn Tam Lang hạ thấp giọng nói
- Lão hẳn là muốn ước chiến với Huyết Bồ Tát...
Biểu cảm trên mặt y cũng không biết là vui mừng hay là lo sợ nữa.
Thân thủ của người luyện võ, căn cơ quan trọng nhất chính là nội công. Trận chiến long trời lở đất sắp xảy ra ở Lữ Lương, bên cạnh nội công thì sự ác độc quyết đoán khi thực chiến cũng rất quan trọng. Nhưng nếu nội công thua kém quá nhiều thì dù có ác độc hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Thanh âm vang vọng khắp Thanh Mộc trại vừa rồi đã ẩn chứa sức mạnh lấn át Loan Tam Lang, khiến y chỉ biết thán phục và sợ hãi. Câu trả lời vừa rồi của Huyết Bồ Tát tuy rằng âm thanh có nhỏ một chút, nhưng vẫn có thể truyền từ đỉnh núi xuống tận chân núi, thể hiện rõ nội công tu vi thâm hậu, đối với một nữ tử như vậy, có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao rồi.
Vốn ban đầu y muốn quyết hơn thua với Huyết Bồ Tát, thắng bại thì chắc là năm ăn năm thua, đâu ngờ đến đối phương đã đạt đến trình độ này rồi. Mà khi biết được điều này, thì lại có thêm một vị đại tông sư chân chính đánh khắp thiên hạ đến tìm Huyết Bồ Tát gây sự. Từ một chuyện trong giang hồ lại biến thành trận đại quyết chiến của hai vị tông sư ở Lữ Lương, trong nhất thời, Loan Tam Lang cũng không biết bản thân nên làm thế nào mới tốt.
Một lát sau, y lại nghĩ đến một chuyện vừa xảy ra, lại hỏi tiếp:
- Vừa rồi ngươi nói người từ bên ngoài đến là ai? Tên gọi là gì?
- Hôm nay ta mới nghe nói, trong số những người ở trên núi, có một người tên là Ninh Nghị, người ngoài gọi hắn là Tâm Ma...
- "Tâm Ma" Ninh Nghị, hình như ta đã từng nghe cái tên này rồi.
Loan Tam Lang ngẫm nghĩ một chút, một người đi cùng bước đến bên cạnh:
- Không phải là kẻ đã phá Lương Sơn sao?
- Chính là người đã đại chiến với Tống Giang huynh đệ ở Lương Sơn bạc sao?
Loan Tam Lang nhíu mày.
- Ta nghe nói, Tống Giang lúc đó võ nghệ tuy không cao nhưng thủ hạ lại đều là anh hùng hào kiệt, lần ấy "Tâm Ma" Ninh Nghị đánh lên Tụ Nghĩa đường, dùng sức mạnh của một người mà đánh lui hơn mười cao thủ, sau đó thừa cơ phá hủy luôn cả Lương Sơn?
Trần Tựu tấp giọng nói:
- Hắn có triều đình làm chỗ dựa, là thủ hạ đắc lực nhất dưới tay Hoàng đế Vũ triều, chuyên môn đối phó với người giang hồ, không chỉ có Lương Sơn mà nghe nói có vị Thánh công ở phía nam khởi sự cũng bị vị Tâm Ma này xuất hiện đàn áp mạnh mẽ, rất có thể đã từng giao thủ với Thánh công Phương Lạp, "Vân Long Cửu Hiện" Phương Thất Phật... thắng bại còn khó phân.
Loan Tam Lang trầm mặc hồi lâu, hít sâu một hơi:
- Con mẹ nó, mọi chuyện loạn đến mức này... Ta thấy cứ gọi các huynh đệ đến đã, để xem mọi chuyện phát triển ra sao mới tiếp tục tính kế...
Còn chưa kịp nói dứt câu, bọn họ đã thấy ở bên kia đội ngũ hùng hậu của Đại Quang Minh giáo dẫn đầu đi vào cửa chính của Thanh Mộc trại. Giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô tướng mạo như phật Di Lặc, dáng đi bệ vệ, tay áo phất phơ, không hổ cho khí độ của một tông sư bậc nhất. Trong nháy mắt, Thanh Mộc trại đã tồn tại rất lâu ở vùng Lữ Lương sơn dường như trở nên thâm sâu khôn lường, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ...
...
Nếu như Lâm Tông Ngô đã đến, mọi người ở Thanh Mộc trại đều đồng loạt có phản ứng.
Danh tiếng của vị giáo chủ Đại Quang Minh giáo trong một năm qua đã lan truyền rất nhanh ra khắp cả miền bắc. Thứ nhất là do lão có võ nghệ cao cường, thứ hai là thường thường thì ngay cả với những kẻ bại dưới tay lão, lão vẫn giữ cách cư xử từ tốn, cho nên rất nhiều người đều ca ngợi lão. Một năm qua rất nhiều cao thủ võ lâm chân chính từng giao thủ với lão đều cho rằng: vị tông sư mới xuất hiện trên giang hồ này công lực thâm sâu khôn lường, gần như có thể coi là đệ nhất thiên hạ, không có đối thủ, nếu có cơ hội giao thủ với Chu Đồng, thậm chí có thể đánh bại cả Chu Đồng.
Chỉ tiếc là sau khi từ chức ở Ngự Quyền quán, chẳng biết Chu Đồng ở đâu, như con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Mà những người luyện võ như lão cũng không quá chú ý đến chút hư danh này. Tròn nửa năm gần đây, Chu Đồng đã sờ tay đến đa phần các sơn trại phía bắc, phát lương thực cứu người bị nạn. Lâm Tông Ngô đến phương bắc tìm lão, cuối cùng vẫn không thể tìm thấy. Nói thật, chuyện này cũng khiến người ta không khỏi hối tiếc.
Thậm chí có người còn nói Lâm Tông Ngô cố tỏ ra vậy thôi, thật ra lão cũng chẳng dám tìm đến chỗ Chu Đồng thật sự ở đâu - Đương nhiên chẳng ai cho rằng Chu Đồng sẽ sợ trận chiến này - Chuyện này truyền đến tai Lâm Tông Ngô, tâm tình lão ra sao cũng khó nói lắm.
Đương nhiên cũng chỉ có một số ít người biết được, Đại Quang Minh giáo có thể được triều đình mắt nhắm mắt mở cho một con đường tồn tại, không bị tiêu diệt như Ma giáo (Ma-ni giáo) là do có Tề Nghiễn, gia chủ Tề gia đại nho của đương triều làm chỗ dựa vững chắc.
Với tình hình hiện nay trên Lữ Lương sơn, bên nào cũng đã phái ra người đàn phán, ai biết giữa đường có xuất hiện một Trình Giảo Kim hay không, đây mới chỉ là một đòn cảnh cáo, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Có hai nguyên nhân khiến họ thua thiệt, thứ nhất là thân phận tướng phủ của Ninh Nghị có phần khả quan, mọi người đều là thương nhân, mọi chuyện cũng quy ra việc làm ăn buôn bán, bình đẳng lẫn nhau. Ai biết Mật Trinh ti tuyên bố họ đã đặt cơ sở ở Thanh Mộc trại hai năm, mà Thanh Mộc trại cũng rất phối hợp, vậy thì mọi người còn có thể nói gì đây.
Tiêu Thành của Võ Thắng quân lựa chọn lấy tiền. Bên phía Đổng Bàng Nhi, khi Sa Vạn Thạch bị đánh bại đã không còn mặt mũi nào rời khỏi, sứ giả y phái ra sau khi ăn hối lộ cũng chỉ biết giả câm giả điếc. Hà Thụ Nguyên cũng biết chuyện không thể tiếp tục. Ngoài ra cũng có một số ít thương gia đơn lẻ quyết định đối mặt, điều duy nhất khiến họ thấy chuyện này còn có thể xuất hiện biến số là không khí dưới núi tối qua. Nếu thật sự một đầu lĩnh khác trên Lữ Lương thực sự đến phá hủy Thanh Mộc trại, bên phía mình có thể đục nước béo cò rồi. Bởi thế mà có rất ít người rời khỏi, đa phần đều ở lại, họ đang chờ xem màn kịch hay này.
Bên phía Đổng Bàng Nhi vốn là định để cho Sa Vạn Thạch đến khiêu chiến Huyết Bồ Tát, nhưng năng lực của Sa Vạn Thạch đương nhiên không đủ. Bây giờ thì khác rồi, một người là giáo chủ Đại Quang Minh giáo đệ nhất thiên hạ, thủ lĩnh bên kia là Huyết Bồ Tát võ công cũng không hề thua kém, chiến công hiển hách vang dội. Ngoài hai vị tông sư này, mọi người cũng ý thức được sức mạnh của người thứ ba - "Tâm Ma" Ninh Nghị.
Lần này, Thanh Mộc Trại biến thành một lôi đài cho các bậc tông sư quy tụ, kế tiếp mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào, trong ba người này một người đại diện cho tông phái lớn nhất lục lâm, một người đại diện cho phỉ trại, thêm một người đại diện cho triều đình, nếu sống mái với nhau sẽ đánh thành cục diện ra sao, có lẽ mọi người ở đây đều mơ hồ đoán định, cho nên rất nhanh mọi người đều bắt đầu chờ đợi.
Đối với chuyện này, Lâu Thư Uyển cũng bắt đầu vui vẻ chờ đợi mọi chuyện bắt đầu biến đổi...
Sau hai câu đối thoại, không khí khẩn trương bắt đầu bao phủ Thanh Mộc trại, cả không gian như bị hút hết dưỡng khí. Hà Thụ Nguyên đi theo sau Lâm Tông Ngô vui vẻ phấn chấn, bước từng bước lên núi, lấy việc hai người cùng bước lên núi tạo nên một thế đối. Còn phía trên sườn núi, lúc tìm thấy Hồng Đề, nàng chính là đang ngồi một mình trên tảng đá, người hơi ngửa ra sau, tay đặt lên thanh cổ kiếm, nhắm mắt cảm nhận luồng gió núi thổi phần phật. Ninh Nghị biết đến là đây có lẽ là bởi vì Lâm Tông Ngô đến ý muốn giao chiến, đã khơi dậy một số cảm giác từ sâu trong nội tâm nàng, còn loại linh cảm của bậc võ đạo tông sư thì bản thân hắn cũng không hiểu được.
- Có lẽ lão đến để khiêu chiến với nàng, ta không muốn để nàng tiếp nhận sự khiêu chiến này, ta có thể dẹp bỏ người này.
Hồng Đề mở to mắt nhìn hắn, mỉm cười. Tuy rằng võ công của Ninh Nghị không hơn mấy cao thủ võ nghệ cao nhất trên núi, nhưng chuyện hắn có thể dẹp được đám người Lâm Tông Ngô là sự thật đấy, những người đã quen biết hắn đều có thể tin tưởng.
- Ta biết chàng có thể giải quyết lão.
Nàng mỉm cười nói:
- Nhưng người lão muốn khiêu chiến lại chính là ta.
Ninh Nghị đứng một bên nhìn nàng, lát sau mới mở miệng:
- ... Kẻ đứng sau Đại Quang Minh giáo là Tề Nghiễn. Tề gia và tướng phủ từng có giao dịch, tạm thời mà nói thì Đại Quang Minh giáo và Mật Trinh ti nước sông không phạm nước giếng, ta có thể tận lực ngăn cản chuyện này được. Lâm Tông Ngô đến nhanh quá, hắn cũng không phải do Hà Thụ Nguyên đưa đến, có lẽ chỉ là muốn đánh một trận, nhưng có Hà Thụ Nguyên kia giật dây thì mọi chuyện sẽ rất khó nói.
- Lập Hằng, chàng lại đây.
Hồng Đề nhìn hắn, vẫy tay. Ninh Nghị đi đến, nắm lấy bàn tay Hồng Đề đang đưa ra, hai người sóng vai ngồi trên tảng đá, Hồng Đề khẽ tựa vào vai hắn:
- Lữ Lương sơn có quy củ rõ ràng, chàng lần trước cũng đã nói rõ, ta không cần thiết phải đi khắp nơi chém giết, một năm đôi ba trận là được rồi, cũng không quá khó khăn. Nhưng những trận khác không đánh không sao, trận này không đánh sẽ rất mất mặt. Đây là lúc ta nên xuất thủ, không phải sao?
Từng cơn gió núi thổi đến, Ninh Nghị nhìn ra phía sau rồi kéo tay Hồng Đề đặt vào ngực mình:
- Mật Trinh ti đã điều tra tư liệu của rất nhiều người, nhất là Lâm Ác Thiện - Ừm, lão ta trước kia lấy tên là Lâm Ác Thiện - nhưng hiện giờ, lão công lực rất cao, rất rất cao, thâm sâu khó lường. Có một khoảng thời gian, ta từng dự đoán lão đến kinh thành để gây phiền phức cho ta. Lúc đó ta có phương án là định trong phạm vi một trăm năm mươi đến hai trăm dặm, chỉ cần lão xuất hiện, ta sẽ huy động lực lượng mạnh nhất để vây giết lão. Nhưng vì tướng phủ và Tề gia có qua lại nên kế hoạch này vừa mới bắt đầu đã thành đồ bỏ đi, lão rất có khả năng... đã chân chính ngang hàng cùng Chu Đồng
- Chàng sợ ta thua lão sao?
Hồng Đề mỉm cười nói.
Ninh Nghị nhìn nàng một cái, sau đó vươn tay ra bế nàng lên, Hồng Đề tuy dáng người cao gầy nhưng với Ninh Nghị lại không hề nặng. Hắn ôm nàng vào ngực. Hồng Đề ôm cổ hắn, cuộn người lại.
- Nàng bây giờ đang có vướng bận.
Ninh Nghị thấp giọng nói:
- Nàng sắp gả cho ta rồi, vướng bận của nàng là vướng bận của ta, ta không muốn để nàng phải mạo hiểm.
- Ta hiểu được mà.
Hồng Đề ôm tay hắn thật chặt, giọng nói êm dịu:
- Nhưng Lập Hằng, chàng xem, Lữ Lương sơn là mảnh đất như thế nào chứ?
- Ừ?
- Ta sống ở đây đấy.
Nàng lại hạ giọng nói:
- Có những người vừa gặp khó khăn đã không còn tâm trí làm việc, lại có những người đối mặt với khó khăn sẽ làm việc càng tốt hơn. Lập Hằng, sống sót đã rất khó khăn, nhưng ở lâu một nơi như Lữ Lương, chàng sẽ hiểu được, càng còn muốn sống thì càng không thể sợ, càng sợ càng không thể sống nổi. Lúc trước ta nói với chàng, các ngươi là những người đọc sách, địch nổi vạn người thì ta không thể, nhưng địch lại trăm người thì ta có thể, cho dù nói là sư phụ của chàng nhưng ta vẫn muốn được chàng ôm vào lòng như vậy, muốn được bên chàng như vậy, mà đây cũng chính là chuyện ta có thể làm được.
- Võ nghệ đến một trình độ nhất định, hoặc là vô tình, hoặc là hữu tình, ta có vướng bận với chàng, cũng chính là điểm lợi hại nhất của ta, đến bây giờ ta không còn sợ lão nữa.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Cho dù là Chu Đồng, ta cũng sẽ đánh bại lão cho chàng xem.
Ninh Nghị đã trầm mặc rất lâu, nửa tin nửa ngờ:
- Nàng đừng gạt ta...
Sau đó hắn lại thấp giọng lẩm bẩm:
- Đừng vì nàng đánh thắng được ta, nên gạt ta... Ta sẽ bắt nàng quỳ trên giường rồi lấy gậy đánh...
Hắn nói đến đây, trong lòng có chút vui vẻ, chỉ là vẫn có một tia vướng bận âu lo không dứt.
Hồng Đề hơi ửng đỏ mặt, ôm chặt cổ của hắn, thấp giọng nói:
- Nếu là gạt chàng... thì tùy chàng phạt.
Những lúc nàng xấu hổ thật sự chẳng có điểm nào giống một tông sư võ học cả. Hai người có võ công cao nhất, thực lực mạnh nhất trên núi ngồi hóng gió thêm một chút nữa, sau đó mới đứng dậy, cầm tay nhau xuống núi.
- Vậy cũng tốt! Để chúng ta cùng đi giết bọn chúng
...
Thanh Mộc trại, trời chiều dần buông xuống, gió thổi mây trôi.+
Dưới chân núi, từng nhóm phỉ tặc nhất bắt đầu tập kết lại.
Vô số ánh mắt hướng tới trên võ đài đang cực kì hỗn loạn này...