Dịch giả: luongsonbac1102Tuyết tan bằng chảy, nước sông tháng hai lạnh lẽo dần đổ vào biển lớn cuồn cuộn. Cá nhảy trên mặt nước, chim chóc bay trên trời. Vạn vật màu xanh, chim oanh hót báo hiệu mùa xuân. Sau mùa xuân lại tới mùa hè bão táp. Thỉnh thoảng mưa to trút xuống mặt đất, mưa phá hủy lá chuối. Mưa tạo thành những cơn lũ ở nhiều nơi. Thỉnh thoảng lại là một sáng sớm đầy sức sống, hoặc là buổi trưa nóng như lửa, hoặc là ban đêm oi bức, không ngừng quạt cho mát, mùi nhang muỗi lượn lờ như làn khói.
Năm Cảnh Hàn thứ mười ba, mùa hạ.
Lúc gió tuyết thổi tới, đã không còn lạnh. Nàng đứng ở đằng đó, muốn nhìn thấy cha và mẹ ở đầu gió tuyết. Muốn nhìn rõ chị và em trai trong gió tuyết. Nàng đi về hướng bên kia. Bóng người dần dần nhìn rõ.
Tới lúc khuya khoắt, có nhiều thứ như là muốn lao ra từ lòng đất rồi xông ra ngoài. Nàng không biết đó là cảm xúc gì. Lúc mở mắt ra, chiếc màn bị gió đêm thôi đung đưa. Thảm đã bị nàng đá văng. Nam nhân cũng không ở bên cạnh.
Nguyên Cẩm Nhi nằm trên giường trong chốc lát. Ánh trăng sáng tỏ chiếu qua cửa sổ. Nàng chỉ mặc một cái yếu màu hồng phấn, lộ ra cái lưng và cánh tay bóng loáng, hai chân thon dài, mũi chân như được phủ một tầng ánh trăng trong suốt, tỏa sáng như ngà voi. Trên mắt cá chân phải đeo một sợi dây nhỏ màu đỏ.
Cảm xúc vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ. Tuy nàng đã mở mắt, nhưng vẫn nằm nghiêng ở đằng đó, không hề cử động. Qua một lát, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cái thảm bên cảnh. Nhớ tới đêm qua ở chung với hắn, nhớ tới mấy việc xấu hổ, nàng không muốn xa rời. Bất kể lúc ấy như thế nào, hết thảy đều lắng đọng trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Nàng đã có nhà rồi.
Bởi vậy, dù lại lần nữa nhìn thấy gió tuyết đã lâu không thấy kia, nàng cũng không còn cảm thấy rét lạnh. Ngược lại muốn ngắm nghía nó.
Dù sao người con gái trong gió tuyết đó, đã trưởng thành rồi.
Nàng ngồi dậy, mặc váy lụa, xiêm y, sau đó lại xuống giường đeo giày, đi ra cửa. Ninh Nghị đang ngồi ở cái ghế ngoài sân, nghĩ cái gì đó. Nàng nhìn trong chốc lát, rồi mới đi tới. Dưới ánh trắng, nữ tử mặc quần áo tơ lụa mỏng manh giống như tiên nữ. Lúc tới gần, nắm lấy tay nam nhân, ngồi ở một bên, nhìn mặt hắn.
- Xin lỗi nàng, vừa rồi có tin tức tới, ta không muốn làm nàng tỉnh.
Nam tử đang nhắm mắt nghĩ việc gì đó, rồi mở mắt nhìn nàng cười cười. Cẩm Nhi lắc đầu. Trong lòng nhớ tới mấy năm trước lúc vừa mới quen biết Ninh Nghị, trong nháy mắt đã bốn năm năm qua đi. Tính toán, thì nàng bị bán phải sống trong thanh lâu đã bốn, năm năm, trở thành hoa khôi bốn, năm năm. Từ đó về sau lại bốn, năm năm. Tới hiện giờ, đã là năm Cảnh Hàn thứ mười ba rồi, thời gian như thoi đưa. Nàng cởi giầy, nằm xuống bên cạnh hắn. Tuy ghế dựa rộng, nhưng hai người nằm vẫn có chút chật. Ninh Nghị ôm nàng, để cho nàng tựa vào ngực của mình. Thân thể hai người dán vào nhau.
- Xảy ra chuyện gì?
Cẩm Nhỉ nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì.
Ninh Nghị lắc đầu, thanh âm cũng nhẹ:
- Phía bắc gửi tới một tình báo mà thôi. Bắt đầu từ năm trước khi Hoàn Nhan A Cố Đả chết, bởi vì ảnh hưởng từ Chiếu chiêu an, nên việc trị an ở phương bắc đã tốt hơn nhiều.
Lời của Ninh Nghị, như là nói với Cẩm Nhi. Trên thực tế là chưa hẳn như vậy. Chỉ là hắn đang sửa sang lại tin tức ở trong đầu mà thôi. Gió mát ban đêm khiến đầu óc người ta thanh tỉnh.
- Kỳ thực cũng không phải chuyện xấu gì. Trị an tốt lên, rất nhiều thương nhân đều tuôn về bên đó. Hiện giờ phía bắc Biện Lương đã phồn hoa hơn trước ít nhất ba thành. Thời gian nửa năm, mọi người đều nói chiếu thị Chiếu chiêu an của Đàm Xu Mật chính là việc làm công đức. Ừ, phía bắc dù sao cũng có một phần Trúc Ký của chúng ta.
- Lập Hằng còn đang lo lắng tới việc đánh giặc à?
Cẩm Nhi hỏi.
- Một chút.
Ninh Nghị cười cười. Tay trái của hắn ôm lấy Cẩm Nhi, tay phải luồn vào áo của nàng, cảm nhận bộ ngực mềm mại và da thịt nhẵn nhụi của nàng. Tuy nhiên, vì hai người là vợ chồng đã lâu, động tác thân thiết đó không tính là kỳ quái, giống như loài mèo hay cọ cọ cổ với nhau vậy.
- Thiếp không hiểu mấy việc đó cho lắm. Nhưng thiếp cảm thấy, cảm thấy, việc đánh giặc thật là xa xôi. Hiện tại thiên hạ thái bình, thế đạo tốt như vậy, làm sao lại có chiến tranh đây. Tuy nhiên, tướng công vẫn biết là sẽ phải có chiến tranh, đúng không?
Thanh âm của Cẩm Nhi rất nhỏ, Ninh Nghị cười lắc đầu:
- Không hẳn. Có đôi khi ta cũng cảm thấy chiến tranh là một việc thật xa xôi. Có lẽ là do ta quá cả nghĩ. Đặc biệt khi có nhiều chuyện vụn vặt trong đầu, thì càng nghĩ lan man.
- Nếu không đánh giặc, Lập Hằng sẽ mang bọn thiếp tới phía nam chứ?
- Ừ, quay về Giang Ninh. Hoặc là tìm một nơi vắng vẻ, sống tới già.
- Nếu thiếp già rồi, tướng công có cần thiếp nữa không?
- À?
- Bởi vì giờ thiếp vẫn còn trẻ, còn đẹp, qua một thời gian nữa, hoan tàn ít bướm rồi, Lập Hằng sẽ không đuổi thiếp tới hắc phòng chứ?
Tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ, vụn vặt vang lên trong đêm khuya. Qua một lúc, nam nhân đứng dậy, ôm thê tử về phòng ngủ. Trong nháy mắt bước qua cánh cửa, sự yên tĩnh của đêm đen bị tiếng kịch liệt phá vỡ.
- Ai
- Tập kích đêm
- Bằng hữu dấu mặt
- Kinh Nam thất sát thương cùng Lục Lâm bằng hữu. Tru sát Tâm Ma
- Các ngươi chán sống rồi
- Đốt lửa
Tiếng chém giết kéo dài ở bên ngoài. Ninh Nghị đứng đó lắng nghe. Cẩm Nhi ở trong lồng ngực, kéo kéo áo hắn. Hắn tiến vào phòng, xốc chăn lên, đặt nàng nằm xuống. Cẩm Nhi vẫn bám lấy áo của hắn, không bỏ.
- Đám chuột nhắt mà thôi, không làm gì được ta đâu. Nơi này rất an toàn. Ta đi xem, nàng ngủ trước đi, chờ ta trở lại
- Chàng đã bảo chỉ là đám chuột nhặt, vậy thì cần gì đích thân đi
Cẩm Nhi nằm đó nhìn hắn, ánh mắt như đứa trẻ bị thương.
- Bắt được bọn chúng, thì cũng phải điều tra xem bọn chúng là ai. Nếu bọn chúng không dừng lại, thì ta sẽ không để cho bọn chúng sống yên ổn.
Ninh Nghị cúi người xuống, ôm Cẩm Nhi một cái. Cẩm Nhi ôm chặt cổ hắn, một lúc sau mới chịu buông ra.
- Chàng cẩn thận, sớm quay về. Mỗi lần chàng đi, thiếp đều lo lắng, người một nhà đều lo lắng
- Ta biết rồi
Ninh Nghị hôn lên trán nàng một cái, sau đó đứng dậy hít một hơn. Cẩm Nhi thấy hắn lẩm bẩm Chơi đùa chết bọn chúng, rồi đi ra ngoài. Nàng cũng cười cười theo.
Ninh Nghị rời đi, tiếng chém giết và tiếng hỗn loạn vẫn còn truyền tới. Sau đó có người phóng hỏa, có người cứu hỏa. Cẩm Nhi nằm trên giường một lúc, không thể ngủ được. Muốn ngồi dậy xuống giường, thì mới nhớ ra là quên giầy ở trong đình. Nàng để chân trần đi xuống, tới cửa, nhìn hỗn loạn bên ngoài, nghe thanh âm truyền tới. Sau đó ngồi xuống bên cạnh cánh cửa.
Trôi qua một lúc, nữ tử ôm hai chân, mơ mơ màng màng dựa vào cửa ngủ.
Tới rạng sáng, bên ngoài mới khôi phục yên tĩnh. Ninh Nghị từ bên ngoài quay về, ôm lấy nữ tử, hai người trở lại giường, ôm nhau tiếp tục ngủ.
Buổi sáng, Cẩm Nhi rời nhà tới quán rượu gần đấy bảo người ta chuẩn bị đồ ăn sáng. Đây là một chi nhánh của Trúc Ký ở phía nam Biện Lương. Tuy tối hôm qua xảy ra động tĩnh không nhỏ, thậm chí có một trận hỏa hoạn nho nhỏ. Nhưng tới lúc này, trên đường phố vẫn có người đi qua đi lại, có vẻ náo nhiệt.
Không ít khách thương, văn nhân đã ngồi trong quán rượu Trúc Ký, ăn chút đồ ăn vặt, được xưng là đặc sản của kinh thành. Cẩm Nhi và hộ vệ đi theo, tới một cái bàn sau bình phong ngồi xuống, phát hiện có người ở bên ngoài lén lút nhìn qua bên này.
Bởi vì đây không phải là phòng riêng, mà dung mạo, dáng người của Cẩm Nhi đều rất xuất chúng. Có đôi khi bị người nhìn trộm vài lần cũng không kỳ lạ gì. Lúc này nàng đã ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, bên cạnh là tùy tùng và hộ vệ, căn bản là không có người nào dám đi lên xằng bậy. Tuy nhiên lại không cấm được những ánh mắt sững sờ nhìn sang.
Bàn phía bên kia có mấy người ngồi, có vẻ như là người bên ngoài mới đặt phòng ở Trúc Ký. Là vài nam tử mang theo thể thiếp và người nhà của bọn họ. Thoạt nhìn có vẻ giàu có, trong đó có một người phụ nữ, khiến cho mí mắt của Cẩm Nhi không khỏi nhảy lên.
Người phụ nữ này ăn mặc khá tươm tất, thỉnh thoảng quay đầu lại, qua khe hở của bình phong, nhìn về hướng Cẩm Nhi. Cẩm Nhi nhìn thoáng qua, miệng hơi há hốc, liền trấn định đưa ánh mắt rời đi. Nàng khép hai tay lên đầu gối. Qua một lát, lại nghiêng mắt liếc nhìn một cái.
Ngồi bên cạnh người phụ nữ kia, là một nam tử cũng ăn mặc tươm tất. Nhìn quần áo có vẻ như là viên ngoại vùng nông thôn. Y đang ba hoa khoác lác với vài người bạn. Cẩm Nhi cũng nhìn y vài lần, muốn nhớ lại khuôn mặt đó.
Lão viên ngoại và người phụ nữ trẻ tuổi kia có vẻ như là trượng phu và tiểu thiếp. Thấy nữ nhân bên cạnh mình biểu hiện khác thường, liền cũng hướng bên này nhìn sang. Cẩm Nhi không muốn y thấy mình, hai tay đặt một chỗ, ngồi lẳng lặng ở đó, ánh mắt cũng không còn hướng về bên kia. Lão viên ngoại nhìn về bên này một lúc, dường như còn duỗi cổ để có thể nhìn rõ hơn qua khe hở bình phong. Nam tử tên là Tề Tân Dũng cau mày nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy một người đàn ông cao to như cái cột nhà, lão viên ngoại vội vàng quay đầu về, thuận tiện vỗ vỗ tiểu thiếp bên cạnh. Bảo nàng đừng nhìn sang bên kia nữa, tránh gây ra chuyện.
Không bao lâu, đồ ăn sáng được bưng lên. Bàn bên ngoài kia cũng đã tính tiền. Ninh Nghị từ dưới đi lên. Nhìn thấy Ninh Nghị, Cẩm Nhi nắm chặt tay, kích động nói:
- Tướng công, tướng công, thiếp thật lợi hại, thiếp thật lợi hại. Thiếp sắp có thần thông rồi!
- Hở? Nàng nói gì vậy?
Ninh Nghị cười ngạc nhiên:
- Những thứ trên bàn này là do nàng biến ra à?
- Không phải, không phải.
Cẩm Nhi hạ giọng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tướng công, thiếp đã nói cho chàng là đêm qua thiếp nằm mơ thấy tỷ tỷ chưa?
- Ừm, hình như chưa nói.
- Thiếp mơ thấy cha, mẹ của thiếp. Còn có cả tỷ tỷ và đệ đệ. Chàng có để ý tới mấy người ngồi bàn vừa nãy không?
Cẩm Nhi nắm lấy tay Ninh Nghị đứng dậy, tới lan can lầu hai nhìn xuống. Nhưng đã không thấy đám người kia đâu rồi. Nàng kéo tay Ninh Nghị trở lại bình phòng, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài được. Thì nhìn thấy mấy thân ảnh vừa nãy trong đám người đi đường. Đi theo bọn họ còn có mấy cỗ xe ngựa.
Cẩm Nhi trốn ở phía sau Ninh Nghị, lén lút và vui vẻ chỉ xuống đường:
- Chàng xem mà xem. Người mặc quần áo màu xanh có hoa kia, hình như chính là chị của thiếp. Còn có vị viên ngoại mập mạp kia, chính là tướng công của tỷ tỷ, là tỷ phu nha. Đã thật lâu rồi thiếp không gặp chị. Nhưng chắc chắn là bọn họ.
Người phụ nữ trong đám người vẫn nhìn hướng về trên lầu. Cẩm Nhi vội vàng tránh ở phía sau Ninh Nghị. Ninh Nghị nhìn mấy lần, nói:
- Nàng xác định người kia không phải là cha nàng?
- Không phải, không phải, là tỷ phu.
Cẩm Nhi ôm chặt cánh tay của Ninh Nghị, tránh một bên cười vui vẻ, khiến cho cánh tay của Ninh Nghị dán sát vào bộ ngực của nàng. Sau đó lại phát hiện ra cái gì đó:
- Còn có còn có. Chàng xem, người gây teo như bị bệnh lao đi phía sau xe kia, là con của tỷ phu đó. Quả nhiên là bọn họ. Tướng công, thiếp đã từng nói với tướng công rồi. Lần đó thiếp về nhà, chính là lão già kia dùng con mắt ti hí nhìn thiếp. Sau đó tên gầy như bệnh lao kia cũng dùng mắt ti hí nhìn thiếp
Mặc dù đây không phải là kỷ niệm tốt đẹp gì, nhưng tâm tình của Cẩm Nhi rõ ràng rất sáng sủa. Ninh Nghị bĩu môi nói:
- Nàng nhìn thấy chị của mình rồi. Chị của nàng hình như cũng nhìn thấy nàng. Có cần đi xuống gặp lại nhau chào hỏi không? Về phần tỷ phu và con của y, có cần ta dọa cho bọn họ một trận không?
- Thôi bỏ đi.
Cẩm Nhi mỉm cười lắc đầu, lại lùi về:
- Hình như tỷ tỷ không nhận ra thiếp, thiếp cũng có chút không nhận ra được tỷ ấy. Nếu thực sự chạy xuống chào hỏi, thì không biết nên nói cái gì? Trước kia mỗi khi nhớ tới bọn họ, trong lòng thiếp lại cảm thấy rất thất vọng. Hiện tại không còn thất vọng nữa rồi, nhưng vẫn có chút nhớ nhung tới tỷ tỷ. Tuy nhiên cũng không cần thiết phải gặp mặt ngay bây giờ.
Ninh Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, sờ sờ đầu nàng.
- Tuy nhiên, tướng công à, thiếp thật lợi hại phải không? Tối hôm qua mơ thấy, hôm nay liền gặp được. Còn nữa, lần đó lúc thiếp rời đi, tỷ tỷ còn dặn thiếp phải tranh thủ tình cảm của tỷ phu như thế nào, còn nói mình bị người khác khi dễ như thế nào. Hôm nay gặp lại, lão già kia đi xa nhà vẫn mang theo tỷ ấy. Hẳn là cuộc sống của tỷ tỷ không tệ lắm. Được thấy tỷ tỷ như vậy, trong lòng thiếp cũng vui thay. Hì, duyên phận đúng là một thứ kỳ quái
Nàng vui vẻ cọ vào người Ninh Nghị, giống như một con mèo nhỏ.
Không bao lâu, cả nhà tỷ tỷ, tỷ phu đã biến mất trong đám đông.
Thế giới rất lớn, mà cuộc sống rất nhỏ. Vụn vặt biệt ly, cũng có vụn vặt gặp nhau, vụn vặt duyên phận. Nhiều việc vụn vặt, khiến ngay cả Ninh Nghị cũng nghi hoặc, có lẽ chiến tranh chỉ là một điều quá xa xôi. Giờ đã là tháng sáu âm lịch của năm Cảnh Hàn thứ mười ba rồi. Ở phía bắc của Biện Lương, xúc tụ của Trúc Ký đã kéo dài rất xa. Ở trong một tòa thị trấn nằm phía tây Thái Nguyên, mặt trời dần lặn về phía tây, một đám người tụ tập dưới bóng cây bên đường, hào hứng dạt dào nghe người kể chuyện của xe ngựa Trúc Ký kể chuyện võ hiệp. Bên cạnh sạp kể chuyện, một cỗ xe ngựa bày bán đồ ăn vặt, hoặc là vật dụng hàng ngày. Trong lúc nhất thời, làm cho trấn nhỏ này rất náo nhiệt.
Một đám thoạt nhìn giống như người giang hồ, đang ở một bên đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
Danh tiếng của Trúc Ký đã lan sang tới tận đây. Mỗi một lần kể chuyện, xen kẽ với xiếc ảo thuật, đủ trò đủ kiểu, khiến cho trấn nhỏ náo nhiệt mãi tới đêm khuya mới chấm dứt. Ngày nào cũng như vậy, từ lúc mặt trời thức dậy tới khi ánh trăng lan tỏa, người của Trúc Ký mới chuẩn bị thu quán. Mà dân chúng trong trấn cũng dần giải tán, về nhà nghỉ ngơi.
Rốt cuộc người dân đã rời đi hết, vài tên lục lâm đứng bên cạnh trông cả đêm rốt cuộc đã tới. Cầm đầu là một tên nam tử cao lớn có lông mày rất rậm. Cơ thể khỏe mạnh, vẻ mặt tuấn tú, ánh mắt đầy tang thương và trầm ổn, thoáng ẩn sát khí.
- Phải nói một câu.
Nam tử đi tới, cau mày nói:
- Hôm nay bỏ qua, từ nay về sau, người của Trúc Ký các ngươi không được tới nơi này nữa. Nếu không ta sẽ đánh chết các ngươi.
Giọng điệu của y như là đang nói tới một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt. Đang thu dọn đồ đạc, người của Trúc Ký nghe vậy liền dừng tay, nhìn nhau vài lần. Một gã hộ vệ phụ trách an toàn của Trúc Ký đứng cách đó không xa đi tới. Y nhìn nam tử kia, ánh mắt có chút phức tạp.
- Sử đầu lĩnh, đã lâu không gặp.
Hộ vệ Trúc Ký chắp tay nói:
- Việc ngài nói, khó có thể xảy ra.
- Ngươi quen ta?
Nam tử họ Sử nhìn y, cánh tay vừa động, trong nháy mắt, từ phía sau, một cây côn đã xuất hiện trong tay. Hành động này khiến bầu không khí càng thêm khẩn trương. Vì nguyên nhân nào đó, có vẻ như y rất cố kỵ với việc mình bị lộ thân phận.
- Cửu Văn Long Sử Tiến, Sử đầu lĩnh.
Hộ vệ kia chắp tay:
- Tại hạ cũng từng là người của Lương Sơn, tự nhiên là biết Sự đầu lĩnh.
Bởi một câu này, không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Sử Tiến nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười đáng sợ.
- Đồ ăn cây táo, rào cây sung!
Không có nhiều người thấy hành động trong nháy mắt đó. Nhưng tiếng hô vừa tắt, hộ vệ Trúc Ký vừa mới chắp tay nói chuyện đã vung vẩy máu, bay ra đằng sau. Tiếng cây côn như một trận gió gào thét, thổi toàn bộ nơi này, sau đó đập xuống mặt đất. Trong ánh lửa đêm hè, bụi bặm bay tứ tung, trên mặt đất xuất hiện một vết rạn.+
Cách hơn hai năm, ngọn lửa trên gương mặt đó tóe ra sự tức giận, hướng về đám người Trúc Ký...