Ô Rô - Thất Dục

Chương 38

"Còn nhớ chị không?"

 

Khung trò chuyện hiện lên thông báo tin nhắn mới, tôi lục tìm trong ký ức những ấn tượng mơ hồ về chủ nhân của tin nhắn. Trong xã hội hiện đại, danh bạ WeChat được hệ thống ưu ái xếp vào mục bạn bè, nhưng phần lớn trong số đó, sau một hồi giao tiếp nhất thời, khung trò chuyện sẽ chìm nghỉm dưới đáy trang thông tin cho đến hết đời.

 

Tôi nhìn tên ghi chú rồi gõ lại, chào hỏi một cách xa lạ và có chút ngượng ngùng:

 

"Em chào chị tiểu Lê."

 

Trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện riêng với chị, đối phương dường như cảm nhận được sự xa cách trong lời lẽ của tôi, bèn trêu chọc, "Có cần phải khách sáo vậy không, dù sao chúng ta cũng xem như là nửa bạn học cũ mà, hồi cao học chị còn chọn mấy môn liên trường của trường các em đấy."

 

Thật sao? Trước đây chị chưa từng nói, hình như chỉ nhắc đến việc từng du học ở nước ngoài, chuyên ngành Nhân học Xã hội.

 

... Được rồi, tôi đang nói dối, thực ra tôi nhớ rất rõ.

 

Người đang trong một mối quan hệ yêu đương ít nhiều cũng sẽ nảy sinh cảm giác bất an kiểu "thuyết phục trong ly rượu rắn", nghe thì có vẻ rất ngây ngô và nhỏ nhen, nhưng tôi vẫn bất hạnh không thoát khỏi lối mòn đó.

 

Nhưng tôi có thể đảm bảo, cho đến tận bây giờ, tôi chỉ thực sự ghen tuông đúng một lần vì Kỳ An thân thiết với người khác.

 

Rồi ba năm sau, lại bị chính "kẻ địch tưởng tượng" duy nhất này tìm đến tận cửa.

 

Nếu không phải tôi đã qua cái tuổi mê mẩn mấy chuyện tình tay ba máu chó, thì đã có thể tưởng tượng ra cả một bộ phim thanh xuân đau thương ngay tại chỗ rồi.

 

***

"Chị tên là Lê Thu."

 

Chị giới thiệu bản thân một cách ung dung tự tại, ngay cả từng cái nhíu mày, nụ cười cũng được tiết chế vừa phải. Không khí xung quanh thoang thoảng hương thơm đậm đà của hạt ca cao, từ cửa sổ kính sát đất của quán cà phê nhìn ra ánh đèn khu CBD (trung tâm tài chính), vô số điểm sáng hội tụ thành những ngọn đuốc, rực rỡ soi sáng màn đêm. Lê Thu xuất hiện trong một mùa hè như thế, dường như là điều hợp tình hợp lý.

 

Tôi vẫn nhớ dáng vẻ chị bưng chiếc cốc sứ, đi đôi giày cao gót mũi nhọn màu n*d* gõ lộc cộc bước tới, một tay chống nhẹ lên mặt bàn, hỏi tôi và Kỳ An, sao lại là hai đứa bây, suốt ngày tối muộn còn uống cà phê, định đảo lộn ngày đêm hả.

 

Sau này tôi mới biết gặp gỡ là duyên phận, thực ra Lê Thu chỉ thỉnh thoảng mới đến quán, qua vài dòng trạng thái ít ỏi trên bảng tin có thể đoán được, chị có lẽ làm việc ở một ban tin tức nào đó, quán cà phê chỉ là nghề tay trái, kinh doanh cùng bạn bè, mục đích là để thực hiện những kỳ vọng lý tưởng nhất về công việc tương lai thời thiếu nữ.

 

Lê Thu là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ trí thức của một người phụ nữ trưởng thành và sự hoạt bát của một người chị gái trẻ trung, mỗi lời nói ra đều khiến người ta như được tắm gió xuân, chị hẳn sẽ trở thành đối tượng tâm sự hoặc bạn trò chuyện hợp ý nhất...

 

Đương nhiên tiền đề là, khi chị và Kỳ An trông không quá thân thiết.

 

Nhỏ nhen thì đã sao.

 

Buổi tối, tôi như vô tình nhắc với Kỳ An một câu là hôm nay Lê Thu có tìm em, rồi lại hơi thừa thãi hỏi chị còn nhớ chị ấy không.

 

Kỳ An khẽ nhướng mày, "Chị ấy tìm em có chuyện gì?"

 

Tôi không đoán được phản ứng của nàng, dường như chẳng có chút gợn sóng nào, chỉ như nghe tin về một người quen không mấy thân thiết, nửa phần kinh ngạc, nửa phần tò mò, còn để tâm hay có cảm xúc gì khác thì hoàn toàn không thấy.

 

Đồ nhỏ nhen rất lấy làm hài lòng.

 

Mục đích đã đạt được thì những chuyện khác đều trở thành thứ yếu, tôi nói tóm gọn, đại khái là công việc của chị ấy có chút liên quan đến trường chúng em, một thời gian nữa sẽ đến Bắc Kinh, nếu tiện thì nhờ em làm hướng dẫn viên, lúc đó dẫn chị ấy tham quan trường, cùng ăn một bữa cơm gì đó.

 

"Ừm," Nàng nghe có vẻ bình thường, chỉ để ý đến câu cuối cùng, cảnh báo trước với tôi, "Vậy em ăn ít đồ lạnh thôi, không được uống rượu, bia rượu vang đều không được."

 

***

Nhưng hôm ấy chúng tôi ăn ở căng tin, mà lại là món lẩu cay tê, hoàn toàn không hợp với đồ uống có cồn. Song đầu bếp ở nhà ăn thật sự rất mạnh tay, đặc biệt là dám cho nhiều gia vị, đổ đến gần nửa nồi ớt khô. Tôi bị sặc nên cứ ho không ngừng, Lê Thu nhìn có vẻ bó tay, rót nửa ly coca đá của mình cho tôi.

 

"Em không ăn cay được à, sao không nói với chị?"

 

Tôi ho đến chảy cả nước mắt, lắc đầu không nói được lời nào, một lúc sau mới dịu lại.

 

"Ăn được... hôm nay chỉ là phát huy thất thường," Tôi nói chưa được hai câu lại bị coca làm sặc, "Là tai nạn thôi."

 

"Ăn được á?" Chị hơi nghi ngờ, cười bất lực, "Nhưng tốt nhất là không nên nhỉ, nếu có lần sau, chị sẽ nhớ gọi món thanh đạm hơn. Gần đây có siêu thị không, mua cho em hộp sữa, cho đỡ."

 

Tôi cầm lại đũa, nói không cần không cần.

 

"Cần chứ," Lê Thu chậm rãi bóc vỏ tôm, nháy mắt cười đầy ẩn ý, "Nếu chị không để em về nhà lành lặn, cô nàng nhà em sẽ không tha cho chị mất."

 

Lúc này tôi mới nhận ra Kỳ An chắc đã dặn dò chị trước.

 

Trên bàn ăn không có gì nhiều để nói, theo lệ thường chỉ là vài câu khách sáo, ví dụ như chị hỏi tôi buổi chiều có kế hoạch gì không, gần đây học hành có căng thẳng không, có làm lỡ thời gian của tôi không.

 

"Không có việc gì cả." Tôi nói, chỉ là sắp phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, rồi phỏng vấn xét tuyển nghiên cứu sinh các kiểu.

 

"Trước khi liên hệ với giáo sư hướng dẫn, chị có thể giúp em sửa lại sơ yếu lý lịch," Chị suy nghĩ một lát rồi thành thật đề nghị, "Dù sao cũng hơn em vài năm kinh nghiệm, trước đây cũng coi như có chút trải nghiệm. Đương nhiên, nếu em không ngại."

 

Tôi không dám mặt dày nhận lời ngay, đối với những chuyện phải chịu ơn người khác vẫn cố gắng giữ thái độ thận trọng hết mức có thể, nên ngược lại hỏi chị gần đây có bận không.

 

"Gần đây khá rảnh, dạo trước hơi căng thẳng một chút, quán cà phê chuyển địa điểm, còn phải trông coi việc sửa sang."

 

Tôi nhớ ra cái tên kỳ lạ đó, "Vẫn gọi là Xuân Quyển (chả giò) ạ?"

 

"Đúng."

 

Ở Bắc Kinh lâu ngày, thói quen phát âm của tôi có xu hướng bị đồng hóa, lúc nào cũng muốn thêm âm "ạ" vào cuối từ, mãi mới miễn cưỡng dừng lại được.

 

Lê Thu nhận ra điều này, trêu tôi, sau này hướng nghiên cứu học thuật là phương ngữ sao?

 

Tôi bí từ. Mối quan hệ lưng chừng này khiến tôi lơ lửng giữa không trung, vừa không tiện cãi lại vừa không nên một mực răm rắp nghe theo, kiểu nào cũng không tự nhiên.

 

Tôi cảm thấy mình thực sự không hợp giao tiếp với người khác, trong lòng nghĩ phiền chết đi được, nhưng mặt ngoài vẫn phải luôn giữ nụ cười ung dung, dùng giọng điệu không thể bắt bẻ được mà nói, cảm ơn chị vì đã gợi ý.

 

Chị không nghe ra tôi đang chế nhạo hay nghiêm túc, thực ra là cả hai, nên chỉ đáp lại không có gì. Thấy chủ đề sắp chuyển lại về phía tôi, nhưng Lê Thu rõ ràng nhận ra tôi không giỏi tìm đề tài, bèn chủ động giành lại quyền kiểm soát, tự mình nói tiếp.

 

"Chuyển đến đường Minh Giang rồi, sẽ yên tĩnh hơn một chút, mở cửa 24 giờ, buổi tối không ngủ được còn có chỗ để đi." Chị nói, "Lần sau về nhà mời em đến chơi, giảm giá 50%, còn tùy tâm trạng chị mà miễn phí nữa."

 

Chị mua cho tôi một lon sữa ở máy bán hàng tự động trước tòa nhà giảng đường, lon sữa nặng trịch kêu bịch một tiếng rồi lăn từ cửa lấy hàng ra, đập vào tấm chắn.

 

Tôi hơi khom người xuống nhặt, lúc đứng dậy thì hỏi chị, vậy em sẽ chuyên chọn lúc nào chị vui vẻ mà đến, không sợ uống đến mức quán các chị lỗ vốn chứ.

 

"Em có thể thử," Chị xòe tay, "Dù sao vui hay không là do chị quyết định, kịp thời dừng lỗ."

 

Tôi nhớ ra quán cà phê là chị kinh doanh cùng bạn bè, "Giảm giá hay không cũng do chị quyết định ạ?"

 

"Hắn sẽ nghe chị."

 

Tôi vô cớ nghe ra chút gì đó mập mờ trong câu nói này, đăm chiêu "Ồ" một tiếng.

 

"Chủ yếu là do chị quản lý, hắn ở nước ngoài, cơ bản không về," Lê Thu bình thản nói, "Người yêu cũ mà, tốt nhất là không nên gặp mặt thường xuyên."

 

Sữa nuốt được nửa chừng dường như đột nhiên đông đặc lại, tôi suýt nữa thì nghẹn.

 

"Chia tay trong hòa bình, quan hệ lành mạnh," Người trong cuộc bình tĩnh hơn nhiều so với người nghe, liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng, "Chuyện qua rồi thì thôi, nếu không cũng đâu thể tiếp tục hợp tác làm ăn đúng không?"

 

Tôi không biết đáp lại thế nào, chị thì ung dung nói vài câu trêu chọc cho qua chuyện, "Tình cảm đã hết rồi thì những thứ khác cứ giữ nguyên là được, dù sao chẳng ai lại từ chối việc kiếm tiền cả."

 

Tôi cũng hùa theo, ừm, hết rồi thì tốt. Như đang lặp lại lời chị, lại như chỉ là một hướng dẫn viên đủ tiêu chuẩn, nói phía trước là hồ và đình nghỉ mát, qua ngã tư này là đến.

 

"Khác nhiều so với hồi chị đi học, tòa nhà này trước đây chưa ốp gạch ngoài, sơn tường màu vàng kem," Chị nhận xét, "Nhưng cây ngân hạnh vẫn rất đẹp."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, nói, mùa thu còn đẹp hơn.

 

Nhưng mùa thu sẽ rụng, Lê Thu nói, rụng rồi thì không còn nữa, nên hiện tại vẫn là tốt nhất.

 

Tôi nhạy cảm nhận ra chủ đề chúng tôi đang thảo luận sắp dần tách khỏi lá ngân hạnh, mà giống như chị đang tức cảnh sinh tình, bàn luận với tôi về một vài triết lý nhân sinh.

 

Trong đầu tôi bật ra một cụm từ, false analogy, tình yêu đâu phải là ngân hạnh.

 

Chị lại chuyển chủ đề về quán cà phê, hỏi tôi, "Em đoán xem tại sao lại gọi là Xuân Quyển?"

 

"Vì chị thích ăn ạ," Tôi ngập ngừng một chút, rồi nói nốt nửa câu còn lại, "Hay là... hắn thích?"

 

"Ăn cái gì chứ? Chỉ nghĩ đến ăn thôi."

 

Lê Thu giả vờ tức giận định đánh tôi, cuối cùng chỉ chọc nhẹ vào trán tôi, tỏ vẻ hơi bất lực trước sự không thông của tôi, gợi ý, chúng ta không phải đang nói chuyện về mùa xuân sao.

 

Tôi rất muốn phản bác lại chị, chữ "Xuân" trong tên món điểm tâm truyền thống kiểu Trung Hoa này cũng liên quan đến mùa mà.

 

Chị tiếp tục nhả nước cho tôi đoán câu đố, "Đỗ Mục có một bài thơ..."

 

Thơ bắt đầu bằng chữ "Xuân" rất dễ nghĩ ra, huống chi trong đó có những câu nổi tiếng quen thuộc, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, "... Xuân phong thập lý Dương Châu lộ (Gió xuân mười dặm đường Dương Châu)?"

 

"Đúng vậy," Chị thở dài, cười, "Quyển thượng châu liêm tổng bất như (Rèm châu cuốn lên đều không bằng). Trước đây chị vẫn luôn nói, câu thơ này miêu tả nàng rất thích hợp."

 

Miêu tả "hắn" rất thích hợp? Tôi hơi không chịu nổi lượng thông tin kiểu mèo của Schrödinger này, "Miêu tả hắn..."

 

"Nàng là con gái."

 

Lê Thu nói xong lại dịu dàng nhếch khóe môi, nói, ồ, chị nên nói xin lỗi, trước đó quên nói với em.

 

"Nhưng chị tưởng rằng, Kỳ An đã nói với em rồi."

 

Tôi nói, dù sao cũng là chuyện riêng, vẫn nên tôn trọng ý muốn cá nhân.

 

Chị cười một cách không rõ ý kiến, đột nhiên có chút cảm khái, "Trước đây từng nói với Kỳ An, chị khá ghen tị với ẻm, có người muốn gặp là có thể đi."

 

Chính câu nói vô tình này khiến trọng tâm chú ý của tôi bắt đầu lệch đi một cách khó hiểu. Tôi đột nhiên nhận ra khoảng cách về không gian cũng cần những đồng xu tầm thường để lấp đầy. Nếu thực sự phải tính toán chi li từng chút một thì ngay từ đầu tôi đã mắc nợ Kỳ An, bởi tình yêu cũng giống như điện nước ga, cần phải trả phí.

 

Dù tôi biết không cần thiết phải theo đuổi chủ nghĩa bình quân tuyệt đối mà chuyện gì cũng A A (chia đôi), nhưng vấn đề là khi cán cân ngày càng nghiêng lệch, tình cảm sẽ dễ mất cân bằng, từ đó gây ra phản ứng dây chuyền, ống kính biến dạng thành mắt cá, phóng đại những vấn đề trước đây chẳng phải là vấn đề, rồi từ từ khoét chúng thành những lỗ hổng thông gió.

 

Tựa như hiện tại.

 

Người cho đi có thể đường hoàng, người nhận lại mãi mãi không thể coi đó là điều hiển nhiên.

 

Gần đây chuyện khiến tôi cảm thấy phiền muộn vẫn là việc này, trước đây tôi thấy Kỳ An là kiểu người rất phóng khoáng, dù là nhờ điều kiện gia đình hay do tính cách, nàng đối với tiền tiết kiệm và h*m m**n vật chất đều không có tham vọng hay theo đuổi gì lớn, phần nhiều là thuận theo tự nhiên.

 

Giống như mặc cho người khác nói tốt nói xấu cũng lười đi làm ca sĩ phòng trà, sĩ diện còn hơn cả trời, nhưng vì sở thích lại chịu khó chạy đến phòng tập nhảy làm công việc hè lương thấp; từng ăn bữa tối kiểu Pháp bình quân đầu người ba trăm euro, nhưng lại ôm ly đá bào đậu xanh hai tệ rưỡi mà chê bai món ăn kiểu Tây quả nhiên hoàn toàn không hợp khẩu vị người Trung Quốc. Tôi vừa thấy vô lý đến buồn cười, vừa nghĩ không hổ là Kỳ An, đúng là những chuyện nàng có thể làm ra.

 

Kỳ An từng giúp Tống Kỳ Phàm vẽ tranh đồng nhân cho một bộ hoạt hình nào đó, tuy nói chỉ là làm không công cho bạn bè, tiện thể luyện bút, nhưng sau khi người sau đăng lên mạng xã hội lại bất ngờ thu hút được một lượng tương tác khá tốt, có người nhờ cô ấy hỏi họa sĩ là ai, còn nhận vẽ nữa không, thù lao có thể thương lượng.

 

Đương nhiên là bị nàng từ chối thẳng thừng, nói không ham tiền cũng chẳng ưa thích, không vẽ, có thời gian ấy ngủ thêm một giấc không tốt hơn sao, tại sao cứ phải hành hạ bản thân?

 

Nhưng bây giờ nàng lại chấp nhận cái gọi là "tự hành hạ bản thân".

 

Dù nàng không nói với tôi, tôi cũng nhìn ra được nội dung công việc mà nàng bận rộn đến khuya đã vượt ra ngoài phạm vi nhiệm vụ của công ty. Đặc biệt là khi nói với tôi "Em ngủ trước đi", tôi cảm thấy chính mình chứ không phải cuộc sống đã làm cùn đi những góc cạnh của Kỳ An.

 

"Việc nhiều lắm hả?"

 

Nàng chỉ nói qua loa, đáp, sắp xong rồi, không sao đâu.

 

"Là người khác đặt vẽ à?"

 

Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi, không nói ra nửa câu sau: không phải chị không thích tự tìm "khách hàng" cho mình sao.

 

Kỳ An xoay xoay cây bút hai vòng, vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, "Còn một chút nữa là xong, bật đèn một lát có ảnh hưởng đến giấc ngủ của em không? Hay chị ra phòng khách nha."

 

Tôi đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

 

Suất xét tuyển thẳng đã định rồi, tôi nói, sau này có hai suất học bổng, làm dự án với giáo sư hướng dẫn còn có trợ cấp nghiên cứu.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, "Cho nên thực ra chị không cần phải-"

 

Song những lời dỗ dành nàng nói ra rất tự nhiên: "Tích tiền sính lễ cho em mà."

 

Tôi hoàn toàn không chịu nổi kiểu này của nàng, mím môi, muốn tỏ ra không hề lay động, dùng giọng nói khẽ khàng thốt ra ba chữ: "Đi chết đi."

 

Nhưng vành tai đỏ ửng đã sớm bán đứng tôi, Kỳ An bật cười, ngồi xuống mép giường, cố ý véo d** tai tôi: "Sao thế, không muốn à?"

 

"Em không cần sính lễ, chị tự giữ lấy mà sắm của hồi môn đi."

 

Nhưng nàng lại hào phóng chấp nhận, cơ thể trượt xuống rồi nghiêng người gối lên eo tôi, ôm chiếc pad cười tủm tỉm hỏi, "Vậy tốt quá, chị sẽ tích nhiều một chút, bé ngốc bao giờ thì cưới chị đây?"

Bình Luận (0)
Comment