Ô Rô - Thất Dục

Chương 62

Trước khi về nhà, tôi đã từng lo lắng về thái độ của cha mẹ, nhưng khi gặp mặt thật sự, dù không thể gọi là quá nhiệt tình, đôi bên vẫn rất khách sáo với nhau, thoáng nhìn cũng coi như hòa thuận. Mấu chốt là cả hai đều ăn vận rất chỉnh tề, mẹ tôi không mặc đồ ở nhà, cha tôi thậm chí còn nhuộm đen mái tóc đã điểm bạc hai bên thái dương, cổ áo sơ mi bên trong áo len trông rất mới.

 

Tôi tranh thủ một lúc rảnh, nói nhỏ với cha: "Trang trọng quá vậy ạ?"

 

Không nói trước mặt Kỳ An, vì cha sĩ diện lắm.

 

Song cha tôi vẫn nghiêm mặt lờ tôi đi, lướt qua vai tôi rồi đi thẳng. Tôi như chuốc lấy sự khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được cười.

 

Cơm nước dọn lên bàn được một nửa thì tôi phát hiện chỉ có ba bát sủi cảo được múc ra. Tôi thấy trước, bèn giả vờ như không có gì mà lượn vào bếp, định bụng tranh thủ lúc Kỳ An chưa để ý sẽ lẳng lặng múc thêm bát còn thiếu. Đi được nửa đường thì mẹ tôi bưng đĩa cá hấp đi tới, "Con đi đâu đấy?"

 

Chẳng biết là nhờ phúc của ai, tôi sớm đã trở thành cao thủ bịa lý do, mở miệng là nói ngay, "Con lấy xì dầu."

 

Ánh mắt mẹ liếc khắp bàn ăn một lượt, rồi gọi tôi lại, dặn dò: "Sủi cảo đằng kia không có phần của con đâu, muốn ăn mấy cái thì tự đi mà múc lấy."

 

... Hả?

 

Tôi hoàn toàn cạn lời, hóa ra vai hề lại là chính tôi. Người trí thức quả nhiên vẫn cần giữ thể diện, mẹ dù có thấy Kỳ An chướng mắt thế nào cũng sẽ không làm nàng bẽ mặt, nhưng đối với con gái ruột của mình thì lại chẳng cần giữ chút khách khí nào.

 

Rõ ràng là mượn tôi để trút giận mà. Làm hay lắm.

 

Trên bàn ăn, mẹ tôi đột nhiên lại nhắc đến người cháu trai của dì Tào mà lần trước mẹ định giới thiệu cho tôi, khen cậu trai đó một hồi, rồi còn hỏi tôi khi nào thì xin cách liên lạc. Tôi suýt nữa thì nghẹn sủi cảo đến chết, bắt đầu nghi ngờ không biết lần này mẹ thật sự muốn làm khó Kỳ An hay là đã nhận ra sự thật rằng chúng tôi chia tay rồi.

 

"Không thêm," Tôi nhìn chằm chằm vào tiết mục đồng ca của dàn sao trên tivi, cố gắng lọc bỏ những lời lải nhải vô nghĩa bên tai, "Con sợ nói chuyện không hợp lại ảnh hưởng đến quan hệ đồng nghiệp của mẹ."

 

Ngụ ý là tám mươi phần trăm sẽ nói chuyện không hợp.

 

Mẹ tôi có lẽ đã cân nhắc khả năng tôi cố tình cà khịa phá đám, nên nghiêm mặt không thèm để ý đến tôi nữa. Kỳ An rất biết điều, suốt buổi giả vờ không hiểu gì, vừa ngoan ngoãn vừa như người vô hình cứ cúi gầm mặt, bưng bát mà chẳng biết gắp thức ăn.

 

Vì phải xem Xuân Vãn, nên bữa cơm tất niên được bày ở phòng khách, lấy bàn trà làm bàn ăn. Nhưng mặt bàn quá thấp, nên mọi người buộc phải bưng bát lên. Tôi liếc nhìn Kỳ An thêm một cái, biết nàng không quen với tư thế này, lúc nào cũng đặt bát trên mặt bàn, cúi đầu ăn như một chú nai con đang uống nước.

 

Càng khó chịu hơn là bắt một người thuận tay trái phải đổi sang dùng tay phải để ăn. Nàng dùng thìa múc bánh trôi, một viên bánh phải mất hai ba lần mới nằm yên được trong lòng thìa, cạnh thìa kim loại làm rách mấy viên khiến nhân chảy ra, nước trong bát biến thành một thứ giống như chè vừng. Tôi nhân lúc gắp thức ăn, cúi xuống nói nhỏ với nàng một kiến thức phổ thông: "Dùng tay trái cầm thìa không phạm pháp đâu."

 

Tay Kỳ An khựng lại một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh giữ tư thế cầm thìa bằng tay phải, "Chị thích dùng thế này."

 

Giọng tôi trở lại âm lượng bình thường: "Ồ, chị thích uống chè vừng thì phải nói sớm chứ."

 

Kỳ An: "..."

 

Tôi cậy mình là chủ nhà nên được thể trêu chọc nàng, thấy Kỳ An chịu thiệt thòi thì lại thấy thú vị một cách tầm thường. Nhưng cơn hứng thú qua đi lại bắt đầu cảm thấy không ổn, Kỳ An cẩn thận đến mức khó tin.

 

"Chị sao vậy," Tôi tranh thủ lúc rảnh lại hỏi nhỏ nàng, "Thuận tay trái thì có gì to tát đâu chứ, huống chi chỉ là cầm cái thìa."

 

Kỳ An bưng bát, cúi đầu nói, "Chị vẫn muốn dùng tay phải, trông có vẻ bình thường một chút thì tốt hơn."

 

Tôi ngẩn người mấy giây, nhưng Kỳ An lại suýt bật cười, nụ cười có chút đểu cáng, thế là nàng nhân động tác vén tóc che đi nét mặt. Tôi chậm chạp hiểu ra, hình như nàng không phải là quá cẩn trọng, mà ngược lại giống như sự hờn dỗi của tuổi nổi loạn.

 

Tôi nhớ lại rất lâu trước đây, nàng từng hát bài «Daughter» cho tôi nghe ở quán bar, ngông cuồng không kể xiết. Khi đó nàng còn thích dùng son bóng màu đỏ cà chua, nhuộm tóc, đeo khuyên vành tai và nhẫn ngón út bằng đá lưu ly, ánh mắt nhìn người khác luôn có chút thờ ơ và bất cần.

 

Một Kỳ An như thế dường như đã biến mất từ lâu, nhưng khoảnh khắc này lại đột nhiên thấp thoáng một chút bóng hình nhỏ bé đã lâu không gặp...

 

Khi nàng dùng giọng điệu không còn quá mềm mỏng để nói "Chị thấy thế này, chị thấy thế kia".

 

***

Sau mười một giờ đêm, phòng khách chỉ còn lại tôi và Kỳ An. Tôi đắp chiếc chăn lông, co người ngồi trên sô pha như đang tọa thiền. Nàng vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ dùng lúc ăn cơm, tay chống cằm, mái tóc được túm gọn đơn giản, buộc lỏng phía sau.

 

Dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

 

Kỳ An trước mặt người lớn vốn rất biết cách tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng hôm nay nàng dường như thật sự căng thẳng, lúc ăn cơm chẳng gắp mấy miếng thức ăn, đến mẹ tôi nhìn cũng không đành lòng, phải bảo tôi gắp mỗi món một ít vào bát cho nàng, còn hỏi nàng có phải ăn không quen không.

 

Lại ví dụ như bây giờ, nàng cứ giữ nguyên tư thế đó, ngồi im không nhúc nhích suốt cả buổi tối.

 

Mẹ tôi vì đau xương sống nên không ngồi sô pha, vì vậy Kỳ An cũng không dám ngồi, cứ kéo chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi một bên, ngay cả sau khi cha mẹ tôi đã về phòng riêng nghỉ ngơi cũng chẳng hề dịch chuyển.

 

Sô pha cao hơn chiếc ghế đẩu một chút, tôi có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nàng. Ánh đèn trượt dài theo từng sợi tóc, thỉnh thoảng nàng khẽ cử động đầu, vầng sáng trên tóc lại lệch đi đôi chút.

 

Tôi nói, chị có thể ngồi qua đây, ngồi ghế đẩu nhỏ không khó chịu à?

 

Nàng quay đầu nhìn tôi, tay đặt trên đầu gối, do dự một lát rồi lắc đầu, "Cũng không sao lắm."

 

Tôi hơi bất lực, đè thấp giọng nói với nàng, "Cha mẹ em về phòng cả rồi, có thể tự nhiên một chút, thả lỏng đi."

 

Nói xong hai chữ "thả lỏng", tôi như được nhắc nhở, cả nửa ngày đi đường mệt mỏi, lại thêm cả buổi tối ngồi ghế cứng, Đông y hình như còn có câu gì đó kiểu như "ngồi lâu hại cơ".

 

"Nếu chị mệt rồi thì đi ngủ đi."

 

Kỳ An vậy mà lại hơi lắp bắp, ngơ ngác nhìn sang: "Chị... đi đâu ngủ?"

 

"Đi phòng em chứ gì," Tôi thấy thật khó hiểu, "Chứ không thì sao, bây giờ đặt khách sạn cho chị hả?"

 

Nàng hơi do dự một chút, "Thật ra, chị ngủ ở sô pha đây cũng được."

 

Tôi cực kỳ kinh ngạc, nghi ngờ đầu óc Kỳ An có phải có vấn đề gì không, "Phòng khách nhà em không có điều hòa cũng chẳng có hệ thống sưởi sàn, đây lại không phải Bắc Kinh, chết cóng thì biết tính vào ai?"

 

Sau đó tôi mới hiểu ra nàng đang e ngại điều gì, "Lát nữa em sang phòng mẹ ngủ. Em xem phòng cho chị rồi, chăn đệm đều đã phơi nắng thơm tho, ga giường cũng thay mới."

 

Kỳ An lại cúi đầu xoa xoa đầu gối, nói với tôi là chưa buồn ngủ, muốn xem thêm tiết mục một lát.

 

Tôi nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của nàng, nhưng không có tư cách dùng lý do "Em thấy chị buồn ngủ" để ép nàng đi nghỉ, chỉ đành tạm gác nghi vấn sang một bên, không nhắc đến chuyện đó nữa:, "Chị ăn quýt không?"

 

Nàng lại lắc đầu, nói là mua cho chú dì.

 

Hai múi quýt tôi đang ngậm trong miệng bỗng trở nên nóng rẫy, tôi bực bội lườm Kỳ An một cái. Nàng hiểu ra, bèn cúi gập người xuống đầu gối, nín cười không thành tiếng hồi lâu, mãi mới ngừng lại được, "Em ăn không sao đâu, cũng là mua cho em mà."

 

Quả quýt trong tay đang định đưa ra lại bị tôi tức tối thu về, tự mình ăn lấy, chẳng muốn để ý đến nàng nữa. Thế nhưng bóc vỏ quýt được một nửa, tôi lại thấy Kỳ An thật đáng thương, cả buổi tối chẳng ăn chút hoa quả hay đồ ăn vặt nào, giống như một đứa trẻ bị phạt, cứ ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

 

Xuất phát từ lòng nhân đạo, tôi vẫn hết sức miễn cưỡng bóc xong quả quýt vàng óng trên tay, còn tỉ mỉ gỡ sạch từng sợi xơ trắng, rồi gọi tên nàng một cách không mấy tình nguyện, hỏi chị có muốn ăn không.

 

Thật ra tôi không có thói quen gỡ xơ quýt, giữa việc ăn không ngon và sự phiền phức, tôi thường thà chịu cái trước còn hơn. Kỳ An cũng thế, nhưng trước đây mỗi lần nàng bóc quýt cho tôi đều tình nguyện kiên nhẫn gỡ sạch từng chút một, còn bướng bỉnh nói nàng thích làm vậy, bảo tôi đừng bận tâm.

 

Thế nên, khi Kỳ An trêu tôi "Hôm nay sao không thù dai nữa rồi", tôi cũng rất ngang ngược đáp lại, chị bớt lời đi.

 

***

Đồng hồ đếm ngược đến giao thừa còn ba giây, nàng đột nhiên quay đầu lại, ngay trước khi người dẫn chương trình gửi lời chúc phúc đến toàn dân cả nước, nàng khá bất ngờ nói với tôi, năm mới vui vẻ.

 

Rồi lại không chắc chắn lắm hỏi thêm, "Chị là người đầu tiên nói năm mới vui vẻ với em có đúng không?"

 

"Chị đoán xem?"

 

"Chị đoán là vậy."

 

"Không phải," Tôi cố tình làm nàng mất hứng, "Có bạn nói với em từ ba tiếng trước rồi, còn gửi cả lì xì nữa."

 

Kỳ An bèn cau mày: "Gửi sớm quá là phạm quy, không tính."

 

"Vậy thì chị là người đầu tiên rồi," Tôi nhún vai, "Năm mới vui vẻ, đi ngủ sớm đi."

 

"Chị đang đợi bài «Đêm Nay Khó Quên»," nàng hỏi, "Em không đợi hở?"

 

Tôi quả thực cũng muốn đợi nên nghe câu này thấy thuận tai vô cùng, bèn hài lòng dựa người vào sô pha, không cố khuyên nàng nữa, "Ừ, em cũng đợi."

 

Đợi thì đợi, nhưng tiết mục sau nửa đêm chẳng có gì đặc sắc. Tôi gà gật nghe được nửa vở tấu hài rồi mặc kệ chương trình, tranh thủ đi vệ sinh cá nhân, chợt nhớ ra Kỳ An chưa có đồ dùng đánh răng, bèn quay đi tìm cho nàng một bộ mới.

 

Tôi lấy một chiếc cốc thủy tinh chưa dùng làm cốc súc miệng, nhưng Kỳ An nói không cần, tôi đành phải rửa sạch cốc của mình rồi tráng qua nước nóng đưa cho nàng. Kỳ An nhìn tôi bận rộn ngược xuôi, một lời cảm ơn cũng không nói, hồi lâu sau mới buông một câu, "Em có thấy phiền không?"

 

Tôi đúng là làm ơn mắc oán, thầm nghĩ có kiếm chuyện cũng không ai kiếm kiểu này, huống chi nửa đêm nửa hôm bận rộn nãy giờ là vì ai cơ chứ.

 

"Chị có thấy phiền không?"

 

Nàng lại cười toe toét với tôi một cách khó hiểu, khiến tôi càng thêm mù tịt: sao mắng chị một câu mà chị ngược lại còn vui thế này, đúng là... sở thích lạ đời.

Bình Luận (0)
Comment