Ô Rô - Thất Dục

Chương 64

Đầu xuân, Tống Kỳ Phàm rủ rê mọi người đi cắm trại vùng núi, xe cộ lều trại đều đã chuẩn bị xong. Cô ấy khổ tâm khuyên nhủ tôi rằng mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo, đến lúc đó em chỉ cần vác xác tới thôi, chuyện hời thế này tìm đâu ra, người khác muốn đi xếp hàng còn chẳng có suất nữa là.

 

Tôi đôi co với cô ấy: "Cơ hội tốt nhất vẫn nên dành cho người có sự chuẩn bị đi."

 

Tống Kỳ Phàm thấy mềm không được liền chơi cứng, tin nhắn tiếp theo đã lộ rõ ý đồ, tuyên bố nếu em dám không đến, chị sẽ tới dưới lầu ký túc xá của em dùng kiệu tám người khiêng tới mời.

 

Tâm trạng tôi vốn khó khăn lắm mới ổn định lại bắt đầu rối loạn, tôi chuyển trang không muốn trả lời. Tống Kỳ Phàm từ đầu đến cuối đều biết tôi đang bận lòng chuyện gì, lại đưa ra một giải pháp mà cô ấy cho là rất thấu tình đạt lý: "Em có thể dẫn theo bạn học đi cùng, thế nào?"

 

Tôi thầm nghĩ chẳng thế nào cả, dẫn bạn học tới xem trò cười của mình sao.

 

Song dưới áp lực của vụ "kiệu tám người khiêng", lại thêm món nợ ân tình lần trước bị bệnh được Tống Kỳ Phàm đích thân mang thuốc tới tận cửa, cuối cùng tôi đành rất miễn cưỡng đồng ý.

 

Kỳ thật nói trắng ra vẫn là vì lý do đó: tôi không muốn tỏ ra quá lụy tình, ít nhất là vào khoảnh khắc Kỳ An nhắc lại "Chị không thể", tôi đã nên hoàn toàn chìm nghỉm dưới đáy hồ chết rồi.

 

Chứ không phải ôm lấy mảnh gỗ nổi mà ôm lòng may mắn trông mong vào những thứ khác.

 

Ngày khởi hành là Kỳ An lái xe. Tôi vốn định ngồi ghế sau cùng Tống Kỳ Phàm, song không may là cả hai người đều biết tật say xe cố hữu của tôi. Còn chưa đợi Kỳ An nói gì, Tống Kỳ Phàm đã ra tay trước, không nói không rằng nhét tôi vào ghế phụ trước khi tôi kịp mở cửa sau.

 

Nhanh chóng thì thầm một câu dặn dò vào tai tôi: "Đừng có làm khó sức khỏe của mình, lùi một bước bình an may mắn, tốt cho tất cả mọi người."

 

Nghe giọng điệu của cô ấy, tôi bất giác cảm thấy mình như bị lừa, dường như lại mắc câu Kỳ An một lần nữa.

 

Hai người này là cùng một giuộc.

 

Chuyện say xe này có thể nặng có thể nhẹ, bình thường hóng gió một chút là qua, song hôm nay lại đặc biệt nghiêm trọng. Tôi từ chối đề nghị dừng xe một lát xuống hít thở của hai người họ, chuyển từ ghế trước ra ghế sau ngủ, nói ngủ một giấc là ổn thôi. Nhưng thực ra tôi vẫn luôn cố gắng chịu đựng, nhả chữ như ngậm nước trong miệng, giọng yếu ớt vô cùng, đến cả câu trêu chọc "Ghế phụ của cái bình giấm chua lè như Kỳ An, chị nào dám ngồi chứ?" của Tống Kỳ Phàm cũng chẳng buồn đáp lại.

 

Kỳ An đưa áo khoác của mình cho tôi, bảo đắp cho kỹ, lỡ bị cảm lạnh sẽ càng khó chịu hơn. Nàng quay đầu lại nhìn tôi một cái, rồi lại hỏi, muốn nôn không?

 

Tôi co người ở ghế sau, trên người vẫn quấn chiếc áo khoác của nàng, chỉ khẽ "ừm" một tiếng trong cổ họng, không dám gật đầu. Trong sọ cứ như chứa đầy nước, đầu chỉ hơi lắc nhẹ là cảm giác trời đất đảo lộn, khó chịu vô cùng. Tức chết đi được mà! Lúc đó tôi đã nghĩ cái quái gì vậy, tại sao lại phải tới đây chịu cái kiếp nạn này cơ chứ?

 

Lúc dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, nàng lại quay đầu nhìn tôi, không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài.

 

Khi đó, Kỳ An tìm một chỗ đỗ xe sát lề đường, nói với Tống Kỳ Phàm đang ngồi ghế phụ, đổi người lái đi, rồi ra ghế sau ngồi, để tôi gối đầu lên đùi nàng, lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng nâng đỡ đầu tôi.

 

Tống Kỳ Phàm liếc qua gương chiếu hậu, hạ giọng "Quào" một tiếng: Mày đúng là muốn chọc tao tức chết mà.

 

Tôi muốn mắng cô ấy, tôi chỉ là chóng mặt thôi, vừa không bất tỉnh nhân sự cũng chẳng hề bị điếc, đừng có mà đẩy thuyền cái cặp đôi hết hạn của chị ở ngay trước mặt hai đương sự được không hả? Song tôi thực sự không còn hơi sức để mở miệng nói chuyện, lúc hé mắt vẫn còn ảo giác trời đất quay cuồng, chỉ đành mơ màng ghi nhớ món nợ này trong lòng, đợi sau này tính sổ.

 

Kỳ An cũng không đáp lại, nàng đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, sau đó đưa tay che trước mắt tôi, chắn bớt ánh nắng vốn không quá chói chang.

 

Tôi gối đầu vào lòng bàn tay nàng, cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi suốt chặng đường.

 

***

Con người Kỳ An đôi khi tỏ ra rất thạo việc, việc ngoài xã hội cũng giỏi, việc bếp núc cũng tốt, song có những lúc lại cực kỳ khó hiểu. Ví dụ như lần mua táo Fuji ở sạp trái cây ven đường, ông chủ muốn tặng thêm cho nàng, Kỳ An lại chọn một quả cam màu xanh lục.

 

Nó rất đẹp, một quả tròn vo, xanh mướt. Bổ ra trông tươi rói mọng nước, tỏa mùi thơm thanh mát đặc trưng của họ cam quýt, không hề ngọt ngấy.

 

Kết quả là nó đắng, vừa chua lại vừa đắng, mùi vị thật khó mà diễn tả hết bằng lời, tóm lại không giống thứ có thể ăn trực tiếp được.

 

Tống Kỳ Phàm cắn một miếng đã vội vàng nhổ ra, súc miệng xong lập tức biến thành cái máy bắn chữ hình người: "Mày có muốn tự mình thử không? Đây là thứ cho người ăn à... Độc chết tao thì mày được lợi lộc gì, muốn quỵt khoản nợ mua xe chưa trả hết hả?"

 

Kỳ An dùng đạo đức để gây áp lực, khinh khỉnh nói: "Lãng phí là đáng xấu hổ."

 

Đây hẳn là loại cam đắng chỉ dùng để làm thuốc, đúng là rất khó ăn. Song có vết xe đổ của Tống Kỳ Phàm ngay trước mắt, tôi cũng không muốn lưu lại cái gọi là "vết nhơ đạo đức", chỉ đành khá là miễn cưỡng nuốt đại cho xong.

 

Song Kỳ An đã chìa tay về phía tôi, lấy lại miếng cam mà tôi mới cắn một miếng nhỏ, nhân lúc Tống Kỳ Phàm đi dọn dẹp lều trại, nàng nói với tôi, "Em đang không khỏe, khó ăn thì đừng ăn nữa, đồ chua quá k*ch th*ch dạ dày."

 

Tôi tưởng nàng định vứt đi, bèn cãi lại, lãng phí là đáng xấu hổ.

 

Nàng gật đầu tỏ vẻ thản nhiên, nói, không sao, là chị lãng phí.

 

Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với nàng trong suốt chuyến đi đó.

 

***

Cuộc sống của tôi lại quay về quỹ đạo đều đặn ký túc xá - thư viện - giảng đường, rảnh thì đến căng tin, thỉnh thoảng năm bữa nửa tháng lại gọi đồ ăn ngoài. Trong thời gian này, tôi còn lờ đi một tin nhắn WeChat của Kỳ An, nàng nói, mũ của em để quên trên xe rồi, bây giờ đang ở chỗ chị, khi nào em qua lấy?

 

Không phải tôi cố tình làm ngơ, mà là vì học kỳ này tôi làm trợ giảng cho giảng viên mấy môn học dành cho sinh viên đại học, có cả đống nhóm chat được ghim lên đầu, thỉnh thoảng lại có đàn em khóa dưới thêm WeChat hỏi han bài học, có lúc lướt qua chưa kịp trả lời, sau đó thì không tìm thấy khung trò chuyện đâu nữa.

 

Nàng không gửi tin nhắn thứ hai để hỏi thêm, mà chọn cách gọi điện trực tiếp cho tôi.

 

Lúc chuông điện thoại reo, tôi đang ở căng tin, bận rộn nhặt vỏ hạt tiêu trong món gà xào đậu xanh, chất thành một đống cùng với ớt khô ở góc khay ăn trống, trông như đang xây kim tự tháp. Đến khi ý thức được mình đang làm gì, chính tôi cũng thấy ngạc nhiên: mình rảnh rỗi đến mức nhàm chán vậy sao?

 

Song ngay sau đó tôi nhớ ra cái tật xấu này là học từ ai. Kỳ An thích cái trò vô vị này nhất, lâu dần tôi cũng bị lây, thậm chí còn nhàm chán hơn cả nàng, chất những thứ nhặt ra từ bát mình thành đống sang cả phía nàng. Vì chuyện này mà Kỳ An còn thường xuyên dùng đuôi đũa gõ vào tay tôi, nói, em thật là nhàm chán quá đi.

 

Bây giờ, người này đang dùng giọng điệu ôn hòa mời tôi: "Chị biết làm bánh pancake soufflé rồi, em có rảnh không, có muốn đến nếm thử không?"

 

Tôi lục tìm trong ký ức đã phủ đầy bụi về nguồn gốc của lời mời này, nó xa xôi đến mức quá mơ hồ, chỉ nhớ mang máng là đã từng nhắc qua với nàng vào một thời điểm nào đó nhưng đã quên mất hoàn cảnh cụ thể lúc ấy.

 

"Tại sao... Còn có ai khác không?"

 

Kỳ An bật cười rất khẽ, "Chỉ mời một mình em thôi."

 

Tôi không đếm xuể đây là lần thứ mấy nàng chủ động lấy lòng, nó không chân thực đến mức khiến tôi luôn ngỡ mình vẫn đang ở trong mơ chưa tỉnh. Kỳ An sẽ không như vậy, nàng sẽ không hối hận, cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối, bướng bỉnh như một pho tượng đồng, vì vậy vào những thời khắc nhất định, nàng luôn tỏ ra quá đỗi lạnh lùng, cứng rắn và vô tình.

 

Nhưng bây giờ, nàng lại chân thành nói với tôi: "Tùy em nghĩ thế nào cũng được, là xin lỗi, là nhún nhường, hay là mua chuộc, đều được cả."

 

Tôi có chút muốn hỏi, chuyện này lại sao nữa?

 

Song tôi đã không hỏi, thậm chí không nói thêm gì. Nàng cũng không thúc giục, cứ thế cùng tôi lãng phí tiền điện thoại trong im lặng. Căng tin ồn ào quá đỗi, nhưng trong tai nghe lại tĩnh lặng như một thế giới khác, đầy ắp nước biển, nắng gắt, hơi nước vô thanh và gió lớn, tất cả chen chúc từ vành tai ùa vào tâm trí, chiếm hết chỗ cho suy nghĩ.

 

"Lần này là lập trường gì đây?"

 

Bạn bè, người yêu cũ, hay là một thứ gì khác?

 

Cuối cùng Kỳ An cũng không nói là bạn bè, nhưng nàng không thể cho tôi một câu trả lời, chỉ nói: "Chị không nói rõ được."

 

"Em cũng không nói rõ được." Tôi đáp.

 

Sau đó, dường như chẳng còn gì nhiều để nói nữa.

 

"Gần đây chị vẫn luôn nghĩ..." Nàng vụng về tìm một lời mở đầu thích hợp, "Về bản thân chị trước kia."

 

Giọng Kỳ An hơi khàn, dường như đang bị cảm. "Em có muốn nghe chị nói vài lời thật lòng không? Nếu em không muốn nghe thì... hình như chị cũng chẳng còn ai khác để nói cùng."

 

Nàng cố gắng nói câu này với một sắc thái hài hước nhẹ nhàng, hoặc như một kiểu giả vờ đáng thương để lấy lòng, thế nhưng nàng đang bị ốm, thậm chí còn ho một lúc, vì vậy sự lanh lợi thường ngày đã tự nhiên biến mất, thành ra lại thật sự có chút đáng thương.

 

Tôi siết chặt đôi đũa, bất giác dùng sức khiến ngón áp út và ngón giữa bị cấn đến đau điếng. Giọng nói của nàng không còn trong trẻo như trước, giống như một thước phim cũ còn vương hạt muối bạc, có vài phần mơ hồ không rõ, vài phần xưa cũ.

 

"Nhưng hôm nay chị chỉ muốn mời em đến nếm thử món điểm tâm thôi, là món mà lần trước em nói muốn ăn đó. Những chuyện khác để sau hãy bàn, được không?"

 

Đối diện cửa sổ là ánh hoàng hôn trên nóc tòa nhà phía xa, sắc vàng rực rỡ in hằn trên võng mạc, làm mắt tôi cay xè đau nhói. Tôi đặt đôi đũa về lại khay ăn, nó dường như lấy đi mất chút sức lực của tôi, cũng lấy đi cả vài phần ngang bướng nào đó.

 

Cho nên giọng điệu của tôi nghe qua vẫn xem như bình tĩnh, song không biết có phải tôi đang co rúm lại vì sợ đi vào vết xe đổ hay không, bởi bàn tay đang cầm điện thoại bỗng nhiên thấy rã rời.

 

"Hôm nay em rất bận, ngày mai cũng thế, thứ Năm còn phải đi tỉnh với giáo sư hướng dẫn..."

 

Tôi cảm thấy đầu óc mình hơi trống rỗng, lý trí tạm thời bị cuốn đi đâu mất, chỉ dựa vào chút dũng khí muốn kết thúc qua loa lần cuối này ngay lúc đó, tôi đánh liều nói tiếp:

 

"Vậy thứ Bảy chị có đến đón em không?"

Bình Luận (0)
Comment