Ở Trong Lòng Anh

Chương 13

***

Đôi khi, đứng im để cho ánh nắng chiếu vào cũng không phải chuyện tốt.

Ví dụ như tập huấn quân sự.

Toàn bộ học sinh lớp 10 dựa theo việc phân lớp mà chia nhau đến với mười lăm chỗ tập khác nhau. Mười bốn ban học cách sân thể dục gần như là một cánh đồng lớn, vị trí khá là hoàn mỹ.

Ánh nắng như nướng cháy từng học sinh, ngay cả đội mũ tập huấn màu xanh cũng không có tác dụng che chắn.

Cả đội đứng nửa giờ, không ai được nhúc nhích dù chỉ một chút. Huấn luyện viên mặt cứ đen lại mà soi xét, cẩn thận kiểm tra trang phục của các bạn học.

Dù chủ nhiệm có nhắc nhở bao nhiêu lần, thì năm nào cũng có vài học sinh quên không mang mũ.

“Ai không đội mũ, thì bước ra khỏi hàng.” Sắc mặt huấn luyện viên nghiêm túc, giọng nói cũng lớn dần làm cho vài học sinh không tự giác đứng ra phải run lên vì sợ.

Vài người theo bản năng mà giơ tay sờ sờ đỉnh đầu, có vẻ muốn xác nhận xem mình có đội mũ hay không, nhưng mà chưa kịp phản ứng lại, huấn luyện viên lại một lần nữa quát lớn:

“Tôi cho các bạn động đậy sao?”

“Thưa huấn luyện viên, chúng ta ——”. Một vài bạn học trong lòng thấp thỏm mà mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp thốt ra hết đã vội nuốt lại lời nói trở về.

“Tôi cho các bạn nói chuyện sao?”

“......”

Lúc này, bốn phương lạnh ngắt như tờ, mỗi người đều cố nín thở, có vẻ như muốn lừa gạt chủ nhiệm cũng không có dễ.

“Mọi người mau báo cáo!”

“Báo cáo!”

“Báo cáo!”

Một người tiếp nối một người thành thành thật thật mà báo cáo, huấn luyện viên còn răn dạy hai câu:

“Vì đây là lần đầu tiên nên tôi tạm thời không truy cứu nữa, nhưng nếu có lần tiếp theo thì chạy mười vòng quanh sân.”

Có vẻ như xong chuyện rồi, việc thiếu mũ cũng còn quan trọng ngay lúc này nữa.

Một trận gió nóng thổi vào mặt, đến mức những sợi tóc tơ trên đỉnh đầu của Chúc Vãn phải nhẹ nhàng phiêu tán một lúc. Cô gái nhỏ đột nhiên giật mình, tự ý thức được đỉnh đầu lạnh lạnh, giống như không đội mũ…

Vốn dĩ Chúc Vãn không quên đội mũ, tối hôm qua lại ngủ không ngon, sáng sớm rời giường thời gian đã rất muộn rồi. Vội vội vàng vàng rửa mặt thay quần áo rồi chạy ra cửa, không có kiểm tra lại xem có thiếu gì không, cô vẫn không phát hiện ra.

Giọng huấn luyện viên vẫn không chịu buông tha mà vẫn vang vọng, từng chút từng chút to dần:

“Tự bước ra khỏi hàng đi! Đừng để tôi phải đứng trước mặt các bạn!”

Không ai dám động đậy, Chúc Vãn nắm chặt tay vào quần, định bụng bước ra khỏi hàng, Nghe thấy tiếng bước chân của huấn luyện viên từng chút từng chút lại gần. Trong lòng cô gái nhỏ hạ quyết tâm, bèn giơ một chân định bước ra khỏi hàng. Vừa bước ra một chút thì nghe được một tiếng cười khẽ, giây tiếp theo, Chúc Vãn thấy đỉnh đầu mình chợt lạnh, vành nón quen thuộc che đi ánh nắng chói chang của bầu trời. Ở đằng sau, một thiếu niên bước ra khỏi hàng, híp mắt cà lơ phất phơ mà báo cáo:

“Báo cáo, em quên mang theo.”

“Đệch?!”

Phạm Vũ Triết không kịp phản ứng, đem toàn bộ động tác của Chu Ngộ Thần thu hồi vào trong mắt, miệng không tự chủ được mà chửi bậy một câu. Tiếu Hoặc đứng bên cạnh chọc chọc cậu ta, ý bảo câm miệng.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Tai huấn luyện viên nghe rõ hết tất cả, lập tức quay người, giọng điệu trầm không ít:

“Vừa rồi ai nói tục? Bước ra khỏi hàng.”

“Tao đi đây, nghe thấy hết rồi mà.” Phạm Vũ Triết nhận lấy xui xẻo, bất đắc dĩ mà cười cười, chủ động bước ra khỏi hàng.

“Ông đây đi cùng với Thần ca, người anh em bảo trọng nhé.”

Nhưng nào biết được Tiếu Hoặc lại đi theo sau báo cáo, cuối cùng cũng ra khỏi hàng, ba người đứng ngay bên cạnh nhau, cười đến không tim không phổi, bộ dáng như không để chuyện này vào mắt.

Ngoài miệng Chu Ngộ Thần cười cợt, theo thói quen mà trêu chọc:

“Bị ngốc hết à, chả lẽ định ra cứu tao? Một người nối tiếp một người?”

Cả ba người đều thẳng tính giống nhau, Phạm Vũ Triết còn chưa biết sợ là gì, miệng nói vẫn không kiêng nể:

“Thần ca, thế này là anh không có đức đó, hai anh em của anh đến góp chịu phạt cùng, mà anh còn nói như thế.”

Chu Ngộ Thần cười mắng:

“Mẹ nó, gen của tao tốt như thế này ai cần chúng mày giúp đỡ, lấy cái mũ đi ra ngoài đi.”

Phạm Vũ Triết giả vờ hờn dỗi:

“Em định mang mũ xanh tới cho anh mà, cái nào mà chẳng giống nhau.”

Tiếu Hoặc nghe Phạm Vũ Triết nói thế thì liền bị chọc cười, không nhịn được mà cười ra tiếng.

Trong lớp vốn đang yên tĩnh, tiếng cười vang lên có chút đột ngột. Mà ở đây là vị trí chính diện trong khu, mà ba lão đại đều bị đứng ở đây, mà cả ba còn không sợ hãi chút nào, còn cười đến hăng say. Kết quả là dẫn tới việc trong lòng các bạn học ai cũng ngứa ngáy, ai cũng muốn quay đầu xem có chuyện gì nhưng mà cũng không ai dám động đậy.

Lão đại dẫn đầu bước ra khỏi hàng, mấy người không mang mũ cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa mà thành thật báo cáo.

“Tập huấn cũng quên mũ? Có phải sau khi thi xong đầu óc các cậu quên luôn không?”

Chu Ngộ Thần vốn không để huấn luyện viên vào trong mắt, anh không có biểu cảm dư thừa nào mà đáp lại:

“Có thể đó, tại học xong không muốn động não…”

Tiếu Hoặc cợt nhả nói: “Thần ca anh dũng.”

Huấn luyện viên dù đã qua lại với bao nhiêu học sinh rồi nhưng gan lớn như này vẫn là lần đầu tiên thấy. Không biết vì sao, khi đối mặt với anh, dù huấn luyện viên hơn anh một đống tuổi, mà thiếu niên cao lớn này vẫn chẳng sợ mà cà lơ phất phơ. Vốn dĩ huấn luyện viên sẽ nghĩ dạy dỗ anh thật tốt, nhưng đột nhiên lại không nhập tâm được, dừng lại một chút, tiếp tục vấn đề giáo dục:

“Khi ở trên chiến trường quên mang, thì còn có mạng để cười à?”

Phạm Vũ Triết không phục: “Quên mang đồ sao, vậy thì nhảy trực tiếp từ sân bay xuống, đồ hạng nặng giáp hạng nặng m416 có gì mà không có, bất tử luôn.”

“Tôi cho cậu nói chuyện à! Hít đất 50 cái!”

Phạm Vũ Triết: “.....”

Sao hắn toàn phải nhận xui xẻo như thế chứ…. Rõ ràng hai tên kia cũng nói mà…

Phạm Vũ Triết bị chịu phạt, hai người anh em kia bèn vui vẻ, còn tranh nhau giúp huấn luyện viên đếm, một cái lại một cái, đếm cũng thật lớn. Vất vả lắm mới hít đất xong 50 cái, khi đứng dậy lòng oán niệm cũng không nhỏ:

“Chốc nữa em sẽ đi mách lẻo, nói với bố anh rằng anh vì cô vợ nhỏ mà cố tình đi ra ngoài! Hừ!”

Chu Ngộ Thần mỉm cười, âm hiểm nói: “Thử xem.”

“Anh, anh, anh.” Phạm Vũ Triết tức khắc run bần bật, Thần ca thật xấu xa.

Việc trừng phạt cuối cùng đó chính là chạy mười vòng quanh sân.

Huấn luyện viên nói là làm, mọi người chạy mệt nhoài, hai lớp áo từ trong ra ngoài đều ướt đẫm, miệng thì thở dốc. Ở đây đều là những tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, có phải chịu qua loại khổ sở này bao giờ đâu. Cũng không nhớ rõ là phải chạy trong bao lâu nữa, dù sao thì hành trình cũng dài vô tận.

Tuy rằng Chu gia gắn liền với tên tuổi của tam trung, nhưng cũng không có ai có can đảm để ra gọi Chu Ngộ Thần. Trong trường chỉ có mỗi Đại Địa Lôi biết rõ mối quan hệ sâu trong mà thôi, tuy anh kiêu ngạo xấu xa nhưng từ trước đến nay cũng khinh thường thanh danh của bản thân ở trong nhà.

Còn với huấn luyện viên thì thấy ai cũng là học sinh, ông đối xử bình đẳng với nhau hết, phạt cũng giống nhau, chạy mười vòng.

Chỉ là Chu Ngộ Thần không có thành thật như vậy, anh rời đi đến quầy ăn vặt, căn bản là không đi tới sân để chạy phạt.

Mọi người ở trạm quân số 4, bọn họ ăn mì gói.

Mọi người chạy ở sân thể dục, bọn họ ăn chân gà.

Cuộc sống sinh hoạt quá hoàn hảo.

Đến khi tổng chỉ huy hô rõ tạm nghỉ ngơi, ba người vốn ăn uống ngon lành giờ đây lại nghênh ngang trở lại đội ngũ. Mà thời tiết lại nắng nóng, bọn họ đều cởi áo khoác ra thắt ở bên hông, chỉ có hai từ thôi: đẹp trai!!

Huấn luyện viên cùng các bạn học ngồi xuống nghỉ ngơi, nhu cầu sinh lý thì tự đi giải quyết. Nữ sinh tốp năm tốp ba dắt tay nhau vào nhà vệ sinh, còn lại thì mọi người chạy đến quầy bán đồ ăn vặt.

Thời tiết nóng đến mức không thể chịu được nữa rồi, có ai mang nước từ nhà tới thì giờ đây nước cũng bị nướng lên rất nóng. Mọi người thi nhau đến đồ uống lạnh, một lát sau vẫn bị biến thành nước ấm.

Thời Lạc lôi kéo Chúc Vãn đi mua đồ uống, còn bọn Chu Ngộ Thần vẫn đang trên đường trở về. Vì Chúc Vãn nên họ mới bị phạt nên trong lòng cô gái nhỏ vẫn luôn lo lắng áy náy, còn tự trách bản thân hay quên để liên lụy tới bọn họ, cô bèn nghĩ chờ Chu Ngộ Thần trở về rồi trả mũ lại cho anh.

“Không sao đâu, tuy cậu đội mũ này rộng thật đấy, nhưng cậu ta đưa cho cậu. Bây giờ huấn luyện viên phạt thì cũng phạt rồi, cậu lại đột nhiên kéo trả lại, thế thì bọn họ chạy mười vòng oan uổng rồi à?”

Thời Lạc kéo kéo tay Chúc Vãn, cô nàng vốn biết rõ sự việc này chả là gì đối với Chu Ngộ Thần, bèn nói:

“Bọn họ da mặt dày như thế, việc nào mà còn chưa thấy qua hả, cậu biết Đại Địa Lôi không? Chắc cậu vừa tới đây nên chưa được nghe qua, chủ nhiệm ấy đáng sợ vô cùng nhưng lại tùy ý để Chu Ngộ Thần gọi qua gọi lại, kiêu ngạo lắm luôn. Cho nên sao cậu ta có thể sợ một huấn luyện viên nho nhỏ này được, cậu không thấy khi huấn luyện viên đối mặt với Chu Ngộ Thần, khí thế còn yếu hơn đó. À đúng rồi, quên mất cậu vốn nhát gan, chắc lúc đó không dám quay đầu nhìn đúng không.”

“Tớ làm hại bọn họ chạy mười vòng quanh sân thể dục.”

Thời Lạc duỗi tay sửa lại cái mũ, liếc mắt thấy lão đại cợt nhả đi về phía bên này, bèn cười an ủi Chúc Vãn:

“Cậu nghĩ là bọn họ thành thành thật thật chịu phạt à, rõ ràng là vừa đi chơi trở về, so với chúng ta ở trạm số bốn luyện tập còn sung sướng hơn nhiều.”

Nói xong, cô nàng giương mắt nhìn hướng của Chu Ngộ Thần:

“Cậu nhìn đi, trở lại rồi kìa, một đám tinh thần đều tốt, đâu có giống chịu phạt đâu.”

Chúc Vãn nghe Thời Lạc nói thế, bèn lập tức xoay người, đứng đối diện mỉm cười với Chu Ngộ Thần, Mặt anh vốn không có biểu cảm gì lắm, nhưng khi nhìn thấy Chúc Vãn thì thu hồi lại vẻ sắc bén kiêu ngạo, chỉ còn lại vẻ ôn nhu.

Không biết anh cướp được một cái mũ ở đâu, mà tùy ý cầm trên tay quạt quạt. Những sợi tóc màu đen trên trán bay nhè nhẹ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng cô gái nhỏ.

Đi bên cạnh là Phạm Vũ Triết đang lăn lộn với Tiếu Hoắc, vừa đi vừa nói xấu ai đó. Tính tình Tiếu Hoắc vốn táo bạo, nghe Phạm Vũ Triết lên cơn thần kinh bèn không chút lưu tình mà duỗi khuỷa tay đấm vào bụng, đánh mệt rồi bèn nhìn sang bên Chu Ngộ Thần. Phát hiện ra tâm tư của vị này không ở đây nữa rồi, cậu ta ngẩng đầu nhìn hướng tầm mắt của anh, thấy tiểu nha đầu đang ngơ ngác mà nhìn hướng này.

Phạm Vũ Triết xem náo nhiệt đến hăng say, bèn huýt sáo trông rất gợi đòn, cứ cười hì hì làm cho mọi người phải ngoái đầu chú ý.

Chúc Vãn bị cậu làm ngượng ngùng, bèn lôi kéo tay Thời Lạc:

“Lạc Lạc, đi thôi.”

“Được được, tớ sắp chết khát rồi, phải mua chai nước thật lạnh, một hơi uống hết luôn.”

Hai người bèn bước nhanh tới quầy bán đồ ăn vặt, Thời Lạc vui vẻ mà nhìn chị em tốt của mình:

“A, Vãn Vãn, sao mặt cậu hồng thế?”

“Không có mà….”

“Vãn Vãn, cậu đang thẹn thùng à?”

“Không có mà….”

“Có phải cậu vừa nhìn chằm chằm cậu ta phải không?”

“Không có mà….”

Thời Lạc cười rất vui vẻ, nói: “Tớ còn chưa có nói ai đâu nha.”

“Nhưng mà Chu Ngộ Thần từ nãy đến giờ vẫn nhìn cậu đó.” Cô nàng cố ý trêu chọc.

“Cậu ấy không có mà.”

Thời Lạc đạt được mục đích, bèn vui vẻ nói:

“Cậu không nhìn cậu ta sao biết cậu ta không nhìn cậu hả Vãn Vãn? Hì hì.”

“.......”
Bình Luận (0)
Comment