Ở Trong Lòng Anh

Chương 15

***

Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, mới cười đùa vui vẻ trong chốc lát thì tổng chỉ huy đã hô hào tập trung. Toàn bộ học sinh đứng ở trạm số bốn vô cùng nghiêm túc.

Huấn luyện viên đi đi lại lại, chốc chốc lại vỗ vỗ bả vai hoặc lưng nếu bạn học đó sai tư thế, còn bắt ưỡn ngực hóp bụng nữa. Nhìn vào, thấy khí thế của trạm số bốn hăng hái thật!

Đa số các bạn học sau khi tập xong thì đều đau eo mỏi gối, không kiên trì tập luyện được. Thỉnh thoảng khi huấn luyện viên xoay người đi về phía trước, các bạn học ở hàng phía sau lập tức nhụt chí, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Không có nhiều học sinh kiên trì lâu được, chóng mặt hoa mắt, sắc mặt trắng bệch. Khi được cho phép ra khỏi hàng thì tất cả đều sôi nổi ngồi dưới bóng cây ven đường uống nước.

Mặt sau của sân tập huấn của tam trung chính là khu dạy học. truyền thống tập huấn của các học trưởng học từ bao năm qua chính là sau khi học xong thì chạy lên hành lang ngồi, từng người từng người dựa vào rào chắn, ngắm cây cối rồi mồm năm miệng mười trêu ghẹo, sau đó lại nhớ tới những ngày tháng ăn chơi.

“Năm nay có một đàn em rất đẹp trai à?”

“Ừ có á, nghe thấy danh của Chu Ngộ Thần rồi, trời ơi khuôn mặt cậu ấy đẹp quá đi mất, khi nào Niên Đoạn có trận bóng rổ thì chúng ta đi xem đi.”

“Vậy khi đó cậu định cổ vũ cố lên cho ai?”

“Nhìn kĩ đi rồi hẵng nói, nếu Đường Kỳ Thâm cũng tham gia, thì hai bên đều ngang tài ha ha”

“A đồ phản đồ.”

“Ai ai ai, đừng nhìn đàn em nữa, các cậu nhìn qua bên kia đi xem nào.” Một nam sinh cười cợt nhả nói:

“Xem năm nay có em gái nào đáng yêu không đi.”

“Tiểu công chúa á, ở sơ trung tớ có nghe qua cậu ấy.”

“Thời Lạc à? Không nên nói nhiều thì hơn, nghe nói trước kia cô ấy với Đường Kỳ Thâm có chút chuyện.”

Một nữ sinh nghe vậy, bèn bĩu môi nói:

“Nào có chuyện gì chứ, cậu không biết là Thời Lạc cứ như là tấm kính muốn dán lên sao? May Đường Kỳ Thâm cũng không có phản ứng gì, mất mặt quá đi.”

Vài người bên cạnh nghe thấy thế cũng có chút xấu hổ, bèn sôi nổi nói sang chuyện khác, để nữ sinh kia không nói gì nữa mà một người khoa trương chỉ lên bầu trời:

“Cậu nhìn đi, sao các đàn em lại không cho mình chút mặt mũi nhỉ, tâm đau quá đi thôi.”

“Ha ha ha ha, một đám đều bị phơi đen như cục than. Cậu không biết đâu, hôm qua tớ cùng bạn lượn vòng quanh chỗ này, tất cả đều đang tập luyện, dáng vẻ không dùng được đâu.” Một nam sinh tóc húi cua tiếp lời, trong nháy mắt đã quay trở lại không khí vui vẻ.

“Cái gì chứ, chúng ta phải trân trọng truyền thống tốt đẹp của tam trung. A tới rồi kia, tớ đếm ngược, mọi người đuổi theo nhé.” Nam sinh kia không biết xấu hổ mà cười, bèn chạy đến hành lang, hít sâu một hơi rồi hô:

“3! 2! 1!”

Toàn bộ học sinh đều nghe được hiệu lệnh đang đếm ngược, trong nháy mắt đã hiểu, vô cùng hiểu ý mà cười cười, trăm miệng một lời nói với các đàn em:

“Điều hòa thổi lạnh quá đi! Điều hòa thổi mát quá đi!”

Giây tiếp theo, những học sinh đang mặc đồng phục tập huấn đứng chỉnh tề, không nhịn được mà mắng:

“Mẹ nó!”

Sau khi chửi bậy xong, âm thanh quen thuộc của huấn luyện viên lại vang lên:

“Ai cho phép các cậu nói loạn thế! Tất cả đều nói! Ngay tại chỗ này, hít đất 10 cái!”

Trong nháy mắt, toàn bộ học sinh nằm sấp xuống, thành thành thật thật mà thực hiện động tác.

Khu dạy học vang lên tiếng cười, rất sôi nổi, tập huấn chính là truyền thống của tam trung, nó đã như là một nghi thức rồi. Sau khi tan tiết hai là khoảng thời gian học bài trôi qua rất lâu, cho nên nhà trường mới cung cấp bữa ăn sáng để các bạn học bổ sung năng lượng.

Nhà ăn cơm của tam trung rất phong phú, cánh gà rán, lạp xưởng,... thứ gì cần có thì đều có. Cho nên ở đây khá náo nhiệt, mọi người đều đi tới nhà ăn, đông người đến mức hết cả chỗ ngồi.

Cũng có không ít học sinh đến nhà ăn mua đồ ăn vặt rồi đi luôn, nhưng cũng không có về lớp mà đi đến sân tập huấn, niềm vui khi nhìn người khác chịu khổ là rất kích thích đó nha!

Tuy vóc dáng Chúc Vãn nhỏ xinh nhưng sức chịu đựng lại lớn hơn rất nhiều so với những bạn cao to khác, cho nên cô gái nhỏ chẳng sợ mà ngồi nghỉ ngơi ở ven đường nhìn một đám người lại một đám người đến. Cô vẫn như cũ, mặt không có biểu cảm gì mà cắn răng kiên trì đợi, không hề có ý định lơi lỏng thất thần.

Tập luyện hơi quá sức, so với khi cô làm việc ở nhà thì đều không ăn sáng. Cho nên khuôn mặt nhỏ của cô gái đỏ bừng, cả người đầy mồ hôi.

Thời Lạc đứng bên cạnh cô, sắc mặt còn kém hơn rất nhiều. Rất nhiều lần thừa dịp huấn luyện viên không chú ý tới, cô nàng đều dựa vào người Chúc Vãn, sau đó lại giật mình đứng thẳng người lên, vì cô nàng sợ huấn luyện viên bắt được.

Dù thường xuyên chơi với nhau, mặt cô nàng như bị hun đỏ rồi nhưng Thời Lạc vẫn có chút kiêu ngạo, muốn phân cao thấp nên không từ bỏ, chỉ là tinh thần đã sớm mất hết. Cô nàng gục đầu xuống, hai bím tóc dưới vành mũ rối tinh rối mù, cả người như bị rút hết sức lực, héo úa.

Chúc Vãn có chút lo lắng, thừa dịp huấn luyện viên đi thì cô duỗi tay chống vào sau lưng cô nàng, tìm mọi cách để chống đỡ.

Bên cạnh, những người ngồi nghỉ ngơi đã tụ tập thành đám, mấy nữ sinh báo cáo xong thì lập tức ngồi dưới bóng cây mà nói chuyện phiếm trên trời dưới đất. Cảm nhận cơn gió thổi ngang qua, uống nước ngắm phong cảnh, còn gì vui bằng nữa, nhưng một nữ sinh thị lực rất tốt nhìn liếc qua một góc thì thấy được một nam sinh đang đi về hướng này.

Thân hình nam sinh kia rất cao lớn, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, môi mỏng hơi mím lại, sắc mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen thâm thúy toàn sự lạnh lẽo. Mặc đồng phục tam trung, nhưng lại cho người ta loại cảm giác chớ lại gần.

Dưới ánh nắng sục sôi như vậy, vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra.

Một nữ sinh duỗi tay chỉ chỉ, lén lút nói thầm vào bạn học ngồi cạnh, đè thấp giọng:

“Cậu nhìn đi, có phải là học trưởng năm hai không, chủ tịch hội học sinh?”

“Đường Kỳ Thâm?”. Nữ sinh đó hô nhỏ một tiếng, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm về phía nam sinh kia.

“Tớ đi đây, thật là!”

Dù cho các nữ sinh thảo luận rất nhỏ, nhưng Thời Lạc vẫn nghe được, bộ dạng héo úa lúc nãy lập tức biến mất luôn, lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía trước.

Là Đường Kỳ Thâm!

Tinh thần của cô nàng như được bơm đầy, trái tim nhảy dựng lên đập thình thịch, đôi tay khẩn trương mà nắm chặt ống quần. Đường Kỳ Thâm càng đến gần, tầm mắt cô nàng càng mơ hồ, không dám nhìn chằm chằm nhưng vẫn không nhịn được. Giờ phút này Thời Lạc không còn là bộ dáng của công chúa ngày thường nữa, trong lòng nai con cứ chạy loạn không chịu yên ổn.

“Lạc Lạc, cậu có khỏe không?”, Chúc Vãn có chút lo lắng mà nhỏ giọng hỏi.

“Không, không có việc gì.” Thời Lạc thất thần trả lời, giọng điệu như bay xa đến nơi nào đó, lực chú ý của cô nàng lúc này là tập trung lên người nam sinh kia, nhưng, có một cô gái chạy đến bên cạnh anh đưa nước….

Cô gái kia cầm chai nước tiến đến, từ xa nhìn Đường Kỳ Thâm đã vui vẻ như trúng vé số, lập tức chạy đến trước mặt anh, nhét chai nước nhét vào trong tay anh, cũng mặc kệ người ta có nhận hay không mà khi đưa xong, cô gái đã đỏ mặt chạy đi. Mấy chị em của cô gái đó đứng nấp sau thân cây hưng phấn cực kì, hai người nắm chặt tay mà thét chói tai.

Đường Kỳ Thâm cau mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, ánh mắt tùy ý mà nhìn qua bốn phía, như đang tìm kiếm cái gì đó. Thời Lạc hồi hộp mà chờ động tĩnh, sắc mặt cũng có chút không vui, nhưng cũng bất đắc dĩ về lại chỗ nghỉ ngơi, đứng ở đây, tức giận cũng không làm được gì.

Giờ phút này, ánh mắt của Thời Lạc nhìn chai nước trong tay Đường Kỳ Thâm tựa hồ như có thể bắn thủng được. Vừa định ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, cô nàng hoảng hốt, bèn lắc lắc đầu, chắc là do phơi nắng nhiều quá, nên có chút không tỉnh táo.

Các bạn học nghỉ ngơi đã đủ, hiệu lệnh vang lên, tất cả mọi người đều hô lên, vẫn còn có những người sôi nổi nằm ngay tại chỗ uống nước nói chuyện phiếm. Chúc Vãn đang định kéo tay Thời Lạc đi trốn, định đưa cho cô nàng dầu gió bôi ở huyệt Thái Dương thì cô nàng lúc nãy vốn đang là bông hoa héo úa, giờ đây lại đột nhiên chạy đến chỗ đặt ba lô, lấy chai nước vừa mua chạy thật nhanh về phía trước.

Đường Kỳ Thâm như là biết trước mục đích của Thời Lạc nên bèn dừng chân lại. Thời Lạc chạy không đến hai bước đã đứng trước mặt, bĩu môi cau mày mà hùng hổ nhét chai nước vào trong tay anh, cũng không quan tâm đến việc sắc mặt anh có càng ngày càng lạnh hay không, rồi cô nàng lấy hết can đảm mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đường Kỳ Thâm, khó khăn lắm mới dời được mắt.

Nhưng sắc mặt của anh cũng không khó coi như trong tưởng tượng, mà mày anh còn giãn ra không ít. Thời Lạc cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà cô nàng cúi đầu nhìn chai nước của cô gái khác trong tay anh, trong lòng cảm thấy hơi tức giận, bèn giận dỗi “Hừ” một tiếng, rồi lập tức chạy về mà không thèm nhìn anh.

Thời Lạc biết mình và Đường Kỳ Thâm cũng là người có tiếng trong trường, giờ đây một người đi một người về, xung quanh chắc chắn cũng có không ít các bạn học hóng động tĩnh như nào để rồi chê cười. Cô biết cô là một tấm kính dán chặt rất mất mặt, cho nên những người này cũng có nói qua lại sau lưng.

Chỉ là vẫn không kìm được mà hốc mắt đỏ lên.

Trở về được một lúc, cô nàng bèn cầm một chai nước khác mà bóp, trong lòng hung hăng mà phê bình mình không có tiền đồ, cứ cúi đầu không dám nhìn Đường Kỳ Thâm, vì sợ hãi nên mới không biết anh có biểu cảm gì hay không.

Chúc Vãn nhìn nhìn Thời Lạc, thấy cô nàng suy nghĩ đâu đâu, không khỏi có chút đau lòng, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn nam sinh kia vài lần rồi giọng điệu vui sướng mà vỗ vỗ vai Thời Lạc.

“Lạc Lạc! Lạc Lạc!”

“Tớ không sao đâu, một chút nữa là ổn thôi, cậu đừng đụng vào tớ.” Thời Lạc ủ rũ nói.

“Không đúng, không đúng, nam sinh kia kìa, là nam sinh mà cậu vừa tới đưa nước á, cậu ấy ném chai nước mà nữ sinh khác đưa vào thùng rác rồi.”

“???!”

Thời Lạc lập tức ngẩng đầu lên, trái tim đập càng mãnh liệt hơn, cô nàng nhìn chằm chằm Đường Kỳ Thâm. Anh ấy vừa vặn nắp chai nước mà cô vừa đưa cho kìa! Mà ánh mắt anh cũng rơi vào bên này, anh ngửa đầu lên uống mấy ngụm.

Rồi xoay người rời đi.

Trong nháy mắt, từ ủ rũ Thời Lạc đã vui vẻ hẳn lên, trong đầu toàn tiếng pháo hoa, náo nhiệt vui mừng không thể tả được. Vẻ mặt cô nàng phiếm hồng, giờ đây chỉ nghĩ đến bộ dáng Đường Ký Thâm khi uống nước.

Chúc Vãn cười trộm mà chọc chọc cánh tay cô nàng, Thời Lạc không che giấu được sự ngượng ngùng mà không được tự nhiên cúi đầu xuống, nhìn nửa ngày mới phát hiện, chainước này là chai nước mới….

Thế chai nước vừa nãy đưa cho Đường Kỳ Thâm, chai mà anh vừa uống là…..

“Vãn Vãn! Hình như chai mà Đường Kỳ Thâm vừa uống, là chai mà tớ đã uống một nửa…..!
Bình Luận (0)
Comment