Ở Trong Lòng Anh

Chương 20

***

Đây là lần đầu tiên Tô Giai bị người khác quát vào mặt, cô ta xấu hổ mà nhìn về bốn phía, hình như tất cả các bạn học đều nhìn về hướng này.

Ở Niên Đoạn, cô ta và Chu Ngộ Thần cũng là người có danh tiếng nên hai người đứng cạnh nhau rất hấp dẫn sự chú ý. Mà cô ta mãi mới có can đảm nói hết tương tư nhưng lại bị anh nói cút đi. Tuy trong lòng cô ta muốn Chu Ngộ Thần đáp lời nhưng tính tình cô ta vẫn rất kiêu ngạo.

Tô Giai nhíu mày trừng mắt với Chu Ngộ Thần, bạn học đứng cạnh cô ta cũng nơm nớp lo sợ mà khuyên đừng giận, ngàn vạn lần đừng chọc cho lão đại không thoải mái.

Tâm tình Chu Ngộ Thần vốn không tốt, giờ phút này cả lũ oanh oanh yến yến trước mắt cứ ríu rít không ngừng, trong lồng ngực bỗng có ngọn lửa muốn bùng lên, anh không thích so đo với nữ sinh, nhưng đầu năm lại có nữ sinh chọc phiền anh.

Vừa định phát tác, thì hai anh em đằng sau nhanh nhẹn mà đi tới, đứng cạnh Chu Ngộ Thần giúp đỡ pha trò.

Tính tình Phạm Vũ Triết tốt nhất trong ba người, mỗi ngày đều cợt nhả nên mọi người cũng không sợ hãi cậu như Chu Ngộ Thần và Tiếu Hoặc. Trên mặt cậu luôn treo một nụ cười nên có cảm giác thân thiết hơn một chút.

Cậu đi tới, nhận đồ trong tay Tô Giai, cho cô ta một bậc thang hoàn mỹ để đi xuống:

“Tô? Bạn học Tô đúng không, tôi sớm đã nghe qua, thành tích cậu rất tốt, bọn tôi thấy cậu cực kì trâu bò, các bài thi về con số hay viết văn đều được điểm cao, đúng không?”

Vừa nói vừa nhìn Tiếu Hoặc đang ngăn Chu Ngộ Thần lại, trong lòng muốn hai nữ sinh này mau chóng rời đi.

“Ai, tính Thần ca như vậy đấy, tương đối táo bạo, hôm nay số của hai người không tốt lắm, đúng lúc tâm tình anh ấy không tốt, nên xảy ra một số chuyện.”

Nghe thấy có người nịnh mình, tính tình tiểu thư của Tô Giai càng phát tác, cô ta lẩm bẩm nửa ngày:

“Tính tình không tốt cũng có thể lấy người khác để trút giận à? Sao lại có loại người này nhỉ?”

Ý cười trên mặt Phạm Vũ Triết thu lại, trong lòng rầu rĩ mà chửi, biết anh là loại người này mà một đám còn dính vào, cho bậc thang đi xuống mắt còn cao hơn đỉnh đầu, con mẹ nó tật xấu này, cô có gan thì nói trước mặt Thần ca đi. Nếu biết trước cô ta là loại người không quản được miệng lưỡi, luôn lấy bậc thang để đánh giá, khó trách Thần ca bảo cút đi, tính tình như thế, không bằng tiểu nha đầu.

Trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Tô Giai thành công biến Phạm Vũ Triết thành đoàn viên kiên cố của Chúc Vãn.

Tô Giai vẫn không phát hiện, phát tiết xong, Phạm Vũ Triết cũng không nói gì thêm mà tùy ý nói có lệ hai câu rồi chạy nhanh về ban mười bốn.

Nhìn hai người rời đi, cơn tức giận của Chu Ngộ Thần hạ xuống nhưng trong lòng vẫn bị nghẹn, anh náo loạn nửa ngày, tất cả mọi người đều nhìn, nhưng cô ấy vẫn chưa quay đầu nhìn một lần.

Chu Ngộ Thần tức giận cô nhẫn tâm, nhưng Chúc Vãn cũng ủy khuất đó nha, cô cũng muốn nhìn lắm, nhưng sợ…

Nhìn lưng cô thật lâu, cũng không chờ cô quay đầu nữa.

Chu Ngộ Thần tức giận đứng dậy, giọng điệu không vui nhưng có chút to, như là muốn ai đó nghe thấy:

“Con mẹ nó hôm nay nóng quá, không biết có ai tới đưa nước không?”

Phạm Vũ Triết cho rằng tâm tình anh không tốt, muốn uống nước quên nỗi buồn nên tung ta tung tăng cầm chai nước đưa cho anh.

“Lão đại. uống miếng nước nào.”

Chu Ngộ Thần hít sâu một hơi, không để ý đến cậu:

“Ông đây uống con mẹ mày.”

Lúc này Chúc Vãn mới trộm quay đầu nhìn anh, trong nháy mắt Tiếu Hoặc đã hiểu, ngay lập tức ngăn lại tên ngốc Phạm Vũ Triết.

Khi Chúc Vãn quay đầu, Chu Ngộ Thần đã nhìn cô, Khuôn mặt cô nho nhỏ giấu dưới chiếc mũ xanh, ngồi giữa một đám người, tái nhợt như không có máu. Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, giờ phút này còn nhọc lòng thay cô.

Nhìn cô vài lần, anh không để ý mà đến chỗ đặt ba lô các bạn học, cầm cặp xách của Chúc Vãn lên, lấy bình nước ra. Anh ngửa đầu uống mấy ngụm, nhìn yết hầu có thể đoán ra anh dùng bao nhiêu sức, tựa như uống hết thì anh mới thoải mái.

Vật nhỏ không lương tâm, trừng phạt cậu tí nữa không có nước uống.

Uống xong thì anh để lại vào trong cặp, toàn bộ quá trình không hề nhìn cô.

Trở về bóng cây bên bên đường, anh khom lưng nhặt mũ ở dưới đất, cầm phe phẩy rồi lạnh mặt đi tới cổng trường.

“Ai, Thần ca? Lại đi à, không tập luyện à?”. Phạm Vũ Triết hỏi.

“Nóng, không tập, không thú vị.” Chu Ngộ Thần thuận miệng đáp một câu, Phạm Vũ Triết gật gật đầu, cũng không ngăn cản.

Đi vài bước, anh lại quay trở lại, lấy bình nước màu hồng nhạt, không tự nhiên mà phân phó cho Phạm Vũ Triết:

“Tí nữa đi mua đồ uống cho cô ấy đi.”

“Ai cơ?”. Phạm Vũ Triết không đầu không đuôi mà hỏi.

Tiếu Hoặc không nhìn nói dáng vẻ ngốc nghếch ấy bèn hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn:

“Thần ca, để tí nữa em với nó đi mua, chỉ số thông minh nó quá thấp, giải thích cũng không hiểu.”

Chu Ngộ Thần mím môi gật đầu, đưa xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Ngày cuối cùng hội báo Chu Ngộ Thần cũng không đến, hôm qua Tô Giai bị mắng vào mặt như vậy, qua một buổi tối truyền tai nhau, tất cả mọi người đều biết.

Tô Giai không có mặt mũi, cuối cùng xin nghỉ một ngày.

Rất nhiều người bàn tán, phiên bản gì cũng có, nói là Tô Giai không theo đuổi thành công nên cáu kỉnh, một khóc hai nháo ba treo cổ rồi nghĩ mọi cách để gỡ lại.

Còn nói Tô Giai chọc giận Chu Ngộ Thần nên bị Chu gia đuổi ra khỏi tam trung, đuổi ra khỏi thành phố H.

Kỳ quái hơn là có ai đó còn nói Chu Ngộ Thần xin nghỉ là đi nhận lỗi với Tô Giai, dỗ dành đưa đi chơi nên không đến tập luyện, vì việc này vừa mệt lại vừa nhàm chán.

Phạm Vũ Triết cầm di động xem diễn đàn trường, cười nhạo vài tiếng, chẹp chẹp miệng:

“Mẹ kiếp, nói vớ vẩn này mà cũng có người tin á? Đầu óc để đi đâu rồi.”

Tiếu Hoắc ngẩng đầu nhìn nhìn người anh em này, yên lặng cười không vạch trần.

“Sao Thần ca có thể nhìn trúng được cô ta chứ? Lớn lên cũng được mà tính tình kỳ quặc, gặp quỷ Thần ca cũng không thèm.” Phạm Vũ Triết tức giận bất bình lung tung, Tiếu Hoặc cảm thấy buồn cười nên trộm quay video cho Chu Ngộ Thần xem.

Rất nhanh, Chu Ngộ Thần trả lời:

“Thiệp gì cơ? Ở đâu?”

Tiếu Hoặc mỉm cười, quả nhiên điều lão đại chú ý không hề giống với người bình thường, cậu bèn chia sẻ một tệp, chưa đến vài giây đã nghe thấy tiếng kêu gào của Phạm Vũ Triết:

“Ai nha mẹ kiếp, tao ở trường học chọc vào ai thế này, diễn đàn bị bôi đen, thiệp mời nói xóa là xóa? Ai xóa thế? Tao đi đánh quản lý nhé?”

Tiếu Hoặc tùy ý cầm mở lên xem, quả nhiên đã bị xóa bỏ chữ, cậu mím môi, trong lòng cười nhạo Chu Ngộ Thần trẻ con.

“Thần ca đó, quả nhiên lần đầu yêu đương ai cũng là đứa trẻ.” Tiếu Hoặc cảm thán, Chu Ngộ Thần có thói ở sạch nên mọi việc đều không buông tha, mấy người kia ngay cả tư cách bàn tán về anh cũng không có.

“Cái gì cơ? Mày vừa nói cái gì?”

“Không có gì đâu, mày ngốc lắm, cút đi.”

“.... Mày mày mày.”

Báo tập luyện quân sự đăng thành công, bởi vì biểu hiện của ban mười bốn tương đối tốt nên còn được nhận giải thưởng, tất cả các bạn học đều vui vẻ. Còn có nhiều người gọi nhau liên hoan tối này, coi như chúc mừng vì không phải tập luyện nữa mà chính thức khai giảng vào năm học.

Đa số các bạn học đều thích náo nhiệt, nghe thấy có hoạt động tập thể nên đều kích động, rất tích cực mà báo cáo tham gia.

Thời Lạc nghe xong cũng có chút kích thích, tất cả các bạn học cùng nhau chơi, cơ hội này rất hiếm.

Vẻ mặt cô nàng đầy kích động, lập tức lôi kéo Chúc Vãn dò hỏi:

“Vãn Vãn, buổi tối chúng ta cùng nhau đi nhé? Tớ qua nhà cậu tìm cậu hoặc cậu tới tìm tớ? Không thì chúng ta hẹn mặt ở cổng trường rồi đi? Cậu cảm thấy như nào?”

Chỉ nghĩ thôi mà Thời Lạc đã thấy hưng phấn, Chúc Vãn không nỡ làm mất hứng cô nàng nhưng mấy hoạt động này tương đối xa xỉ, cô chưa bao giờ đi cũng không tính đi, cúi đầu do dự nửa ngày rồi đáp:

“Lạc Lạc, xin lỗi nha, tớ không đi được đâu.”

“Làm sao thế? Buổi tối cậu có việc à? Hay tập luyện mệt quá nên muốn nghỉ ngơi?”

Chúc Vãn không trả lời, chỉ lắc đầu khẽ mỉm cười.

Thời Lạc ngẩn ra, nhớ tới điều kiện trong nhà Chúc Vãn không được tốt lắm, cũng không thể tùy ý đi mấy nơi này tiêu tiền được. Cô nàng cũng không muốn lòng tự trọng của cô gái nhỏ bị tổn thương, nghĩ một hồi lâu, cô nàng cười khanh khách mà nói nhỏ bên tai Chúc Vãn:

“Có phải là tên xấu xa Chu Ngộ Thần không cho cậu đi đúng không? Đừng để ý đến cậu ta, dù sao thì mấy đám công tử chơi điên hơn chúng ta nhiều, chắc chắn sẽ không tới. Mà tớ nghe nói mấy hoạt động của tam trung truyền thống đã là nam sinh trả tiền nữ sinh miễn phí, tự dưng của miếng bánh rơi từ trên bầu trời xuống, không đi không được đâu. Vãn Vãn, đi cùng tới một hôm thôi nha? Tớ rất mong đợi đó.”

Thời Lạc nói mấy câu, đều quan tâm đến lòng tự trọng của Chúc Vãn, nói rất tự nhiên là cô cứ đi chơi đi, không phải tiêu tiền.

Chúc Vãn có chút do dự, nhưng ngẩng đầu lên là thấy đôi mắt to lấp lánh ánh nước tỏ vẻ đáng thương của Thời Lạc, trong lòng liền mềm nhũn, gật gật đầu đáp ứng.

Cô cũng không biết cách cự quyệt người khác.

Thời Lạc cao hứng mà xông tới ôm cả người mềm mềm mại mại của Chúc Vãn, hôn một cái. Chúc Vãn cười tủm tỉm, hai mắt cong cong, rất đáng yêu.

Có mấy bạn học lại gần hỏi Thời Lạc có đi không, Thời Lạc hưng phấn mà gật gật đầu, kéo Chúc Vãn đi báo tên.

Một đám người thương lượng địa điểm cụ thể, gọi điện thoại đặt chỗ rồi gân cổ lên thông báo. Vì trong lớp ồn ào nên cũng không nghe rõ, có người dứt khoát chạy lên bục giảng lấy phấn biết rõ thời gian địa điểm.

Sau khi cười xong, Chúc Vãn nhớ tới lời Thời Lạc vừa nói, nghĩ đến việc cả ngày chưa thấy Chu Ngộ Thần, trong lòng cô gái nhỏ không khỏi có chút ê ẩm chua xót, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà ngẩng đầu lên nhìn cô nàng.

“Lạc Lạc, Chu Ngộ Thần không đi thật à?”

“Không đâu, cậu yên tâm đi, ở ban này nhiều học sinh yên tĩnh giống chúng ta, sẽ không chơi mấy trò điên rồ đâu. Còn nữa, bọn Chu Ngộ Thần toàn đến những nơi sang chảnh đắt tiền, chơi đến chán thì thôi, chi phí rất dọa người, sẽ không lựa chọn đến mấy nơi cùng chúng ta đâu, kinh tế tiêu chuẩn đó.”

Chúc Vãn gật gật đầu, có vẻ mất mát.

Anh không đi.
Bình Luận (0)
Comment