Ở Trong Lòng Anh

Chương 23

***

Thời Lạc với nhóm người này cũng có chút quen biết, gia cảnh cũng không khác nhau lắm nên chơi được.

Tuy rằng ở trong trường học phần lớn là mặt trái của những lão đại này, cả ngày cô cũng không có việc gì mà luôn miệng mắng bọn họ là tên khốn khiếp. Nhưng đáy lòng vẫn rõ ràng, so với những người nào đó thì bọn họ vẫn sạch sẽ.

Cô nàng mở to đôi mắt tròn xoe ra vẻ hung dữ cẩn thận dặn dò bọn Phạm Vũ Triết không được bắt nạt Chúc Vãn rồi quay đầu nhìn về phía chiếc xe bạc thể thao đang dừng ở đó như hổ rình mồi. Thời Lạc biết nếu Chu Ngộ Thần muốn mang người đi thì có cho dù mười Thời Lạc cũng không ngăn cản được. Vì vậy cô nàng bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu Chúc Vãn, an ủi:

“Vãn Vãn, không sao đâu, bọn họ không dám làm điều gì xằng bậy đâu, cậu đừng sợ.”

Chúc Vãn vẫn bình tĩnh, chỉ cần không đối mặt trực tiếp với Chu Ngộ Thần thì tâm tình cô không lên xuống cho lắm nên ngoan ngoãn gật đầu: “Không sao đâu….”

Phạm Vũ Triết nhìn Thời Lạc với Tiếu Hoặc vào xe trước, rồi lại nhìn bóng lưng cô đơn của Chúc Vãn, trong lòng tự dưng áy náy nảy sinh ra một vài từ “Hậu viện thành viên của Chúc Vãn”.

Nghĩ đến tính tình của Chu Ngộ Thần, cậu cũng không biết có chuyện gì xảy ra không nữa, nghĩ như vậy, cậu yên lặng tự phỉ nhổ bản thân sao lại hỗ trợ cho tên ma vương ấy. Cho nên Phạm Vũ Triết bèn nhẹ nhàng nói với Chúc Vãn:

“Không có gì đâu, Thần ca anh ấy… Ừm thì tính tình khá là bạo dạn, cũng hơi cổ quái…. Nhưng ——”

Cậu vừa nói ra câu đầu tiên, Chúc Vãn đã không nhịn được mà bật cười, những lời này của Phạm Vũ Triết có nói tốt giúp cho Chu Ngộ Thần đâu chứ.

“Ai dà, cậu đừng cười mà, tôi không thể không nói đâu, dù tao thì tôi thấy Thần ca thương cậu lắm, tôi và A Hoặc đều nhìn thấy mà.” Xong rồi cậu chỉ chỉ chiếc xe đằng sau.

“Thật ra kĩ thuật lái xe của Chu Ngộ Thần tốt lắm á, hai năm trước bọn tôi nghỉ hè ở Úc Châu, anh ấy đã đưa cả bãi đua xe cho chúng tôi chơi, chúng tôi còn không ăn được vài loại thức ăn cơ. Nhưng anh ấy lại cầm tờ giấy phép, đừng nhìn tuổi tác không lớn, Chu gia đều có phương pháp riêng đó, kỹ thuật mọi thứ đều phải quen thuộc. Con trai à, lại càng tâm huyết hơn, lúc đó anh ấy mang chúng tôi đi một vòng, kích thích lắm luôn, mấy đường phức tạp trong đường đua đều nhẹ nhàng qua được.”

Chúc Vãn yên tĩnh nghiêm túc nghe, hóa ra đây là quá khứ của Chu Ngộ Thần.

Phạm Vũ Triết lấy lại tinh thần, khó có được lúc ngượng ngùng mà cào cào tóc:

“Hình như tôi nói nhiều quá thì phải, chạy cũng có điểm dừng chứ, cậu cũng đừng không thích nghe, anh ấy một ngụm rượu cũng không uống, tài xế lái xe thì một chút vấn đề cũng không có. Nhưng anh ấy sợ cậu ngại tuổi không lớn, không có bằng lái, lo cậu sẽ sợ hãi cho nên cố ý gọi tài xế trong nhà đến đây, đi một chuyến xa như thế cũng không dễ dàng đâu. Cậu đi qua đó đi, không có chuyện gì đâu, dù sao thì anh ấy thương cậu lắm.”

Mấy lời cuối của Phạm Vũ Triết, ngay cả cậu còn cảm thấy mình nói năng lộn xộn, cũng không biết nên giải thích như nào nữa. Dù sao thì cậu cũng cảm thấy tuy rằng Chu Ngộ Thần là tên xấu xa nhưng chắc chắn sẽ không bắt nạt cô gái nhỏ đâu, làm cô sợ làm cô lo lắng thì tên đó cũng sẽ nhọc lòng an ủi mà thôi.

Tính tình Chúc Vãn vẫn mềm mại như cũ, cậu nói nhiều như vậy mà cô vẫn kiên nhẫn, ngoan ngoãn mà đứng nghe.

Phạm Vũ Triết cảm thấy tính tình của Chúc Vãn rất tốt nên cũng không ngại cậu dong dài lải nhải, nhưng vị lão đại táo bạo kia chắc không chờ kịp nữa rồi, cũng không phải là không ra bắt người nên cậu lập tức xua xua tay, để Chúc Vãn đi đến đó, còn mình thì lên xe của Tiếu Hoặc, biến mất nhanh như chớp.

Chúc Vãn lúc lên xe thì do dự một chút, những lời mà Phạm Vũ Triết nói cô đều để ở trong lòng. Cậu ấy nói Chu Ngộ Thần đau lòng cô, cô cũng cảm giác được, chắc một năm trước lúc cô nhút nhát sợ sệt gọi anh là anh trai, anh cũng đau lòng vì cô.

Bỗng nhiên nhớ về chuyện lúc trước, Chúc Vãn cúi cúi đầu, mấy sợi lông mi rũ xuống, càng nhìn càng ngoan ngoãn.

Lúc Chu Ngộ Thần không có việc gì thì thường xuyên trêu chọc cô, cho dù là một năm trước hay là hiện tại, anh vẫn thích cô gọi anh là “anh trai ơi”. Mỗi lần đấy, Chúc Vãn đều đáp ứng vì không thể lay chuyển được anh, nhưng trong lòng cũng không nguyện ý cho lắm.

Thật ra, cô cũng không thích gọi “anh trai” cho lắm.

Chúc Vãn ngơ ngác đứng trước cửa xe mà suy nghĩ, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ rối loạn, mà cô đứng đấy cũng lo lắng không mở cửa, không phải vì cô không biết mở như nào.

Thiếu niên bên trong cuối cùng không nhịn được nữa, cửa sổ xe vừa mới hạ xuống, anh đã để lộ sườn mặt anh tuấn, giọng nói trầm thấp từ trong xe phát ra: “Lên xe.”

Miệng lưỡi Chu Ngộ Thần vẫn bá đạo như vậy.

Chúc Vãn hoàn hồn, cô nâng mắt nhìn anh rồi thì thấy cánh cửa xe tự mở ra.

Chu Ngộ Thần ngồi ở bên trong, sắc mặt so với lúc đang ở trong ktv thì thật không giống chút nào, đã vơi bớt một chút khinh thường kiêu ngạo, mà khi anh nhìn cô rất dịu dàng.

Chúc Vãn mím môi, bàn tay nhỏ nắm chặt mà cẩn thận bước lên xe, động tác có chút chậm cho nên Chu Ngộ Thần bèn vươn tay ra nửa ôm nửa đỡ cô lên xe.

Không biết là vô tình hay là cố ý mà anh thuận thế nằm chặt lấy hông cô, lực đạo không lớn nhưng trời sinh Chúc Vãn mẫn cảm, bị chạm vào như thế cô theo bản năng mà rụt người lại một chút, lập tức mất đi sự bình tĩnh. Lúc này trái tim của cô gái nhỏ đập nhanh một cách kinh hoàng, tay nhỏ càng nắm chặt hơn, ngay cả lòng bàn tay còn có chút mồ hôi.

Xúc cảm ngắn ngủi cũng ảnh hưởng không nhỏ đối với Chu Ngộ Thần, hô hấp của anh cũng thêm nặng nề. Trong lòng âm thầm mắng, mẹ nó, eo nhỏ quá. Nếu để lộ ra chắc cô sẽ mắng anh khốn nạn mất nên anh cũng không để lộ suy nghĩ ấy ra ngoài.

Ngồi phía trước là tài xế lái xe của Chu gia, hai người bọn họ ngồi ở đằng sau.

Xe thể thao được ưa chuộng nhất là tốc độ, ngoại hình thiết kế cũng không giống nhau, hàng phía sau không gian cũng không rộng lắm, cho nên hai người ở không gian nhỏ, không được tự nhiên như ở ktv cho lắm.

Mà lúc trước Chu Ngộ Thần còn tức giận, hai người chiến tranh lạnh mấy ngày liền, cho nên lúc chỉ có hai người với nhau cũng không quen cho lắm.

Mà Chúc Vãn là một cái hũ nút chính hiệu, nếu không nói chuyện với cô thì cô cũng sẽ không mở miệng.

Chu Ngộ Thần tự giễu thở dài, đành hạ trận trước.

Anh nhìn thấy cô gái nhỏ nắm tay thật chắc, bèn duỗi tay kéo qua, khẽ cười nói: “Ai làm gì cậu đâu mà nắm chặt tay thành quyền thế, muốn đánh tôi à?”

Giọng điệu anh giờ phút này rất dịu dàng, ngay cả tài xế chứng kiến anh lớn lên cũng chưa bao giờ thấy Chu tiểu bá vương nói chuyện như vậy. Bèn không nhịn được mà liếc nhìn cửa kính, muốn xem cô gái nhỏ là thần thông quảng đại phương nào.

Chu Ngộ Thần nhấc mí mắt nhìn người phía trước muốn làm việc riêng, anh nhíu nhíu mày bèn ấn nút màu xám ở cửa xe thì một tấm ngăn màu bạc ở phía sau lưng chậm rãi dâng lên, không gian trong xe vốn nhỏ hẹp giờ đây lại chia thành hai nửa.

Chỉ còn mỗi hai người thôi.

Chúc Vãn cảm thấy cô không có tiền đồ một chút nào, vì mỗi khi đơn độc ở chung với Chu Ngộ Thần, cô luôn khẩn trương không chịu được.

Nghĩ đến lời anh vừa nói, cô gái nhỏ do dự mà mở miệng, tiếng nói mỏng manh đến nỗi không thể nghe được, đầu cũng không thèm ngẩng: “Tôi không muốn đánh cậu mà….”

Chu Ngộ Thần bị sự đáng yêu của cô chọc cười, tay chống miệng cũng không nhịn được, anh cười một cách tùy ý rồi duỗi tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ: “Tôi biết mà, nếu cậu muốn đánh cũng đúng, cậu đánh như nào cũng được, nhưng đừng để mình bị thương nhé.”

Lời nói vừa cất lên xong, ngay lập tức Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn anh, tay của anh còn để trên đầu cô còn chưa hạ xuống, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền ngay trên đỉnh đầu. Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, yên lặng nhìn không chịu mở miệng.

Chu Ngộ Thần bị cô nhìn chằm chằm đến không chịu nổi nữa, ý cười thu liễm lại rất nhiều, nghĩ đến chuyện anh phát giận lên cô là lại hối hận.

Trầm mặc một lúc, anh đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất nghiêm túc, so với ngày thường thì càng nghiêm túc hơn: “Vãn Vãn, xin lỗi cậu, hôm đó….”

Tài xế chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Chu Ngộ Thần như vậy, bất thình lình tiểu bá vương mở miệng xin lỗi cho nên kinh ngạc không chịu được. Xe đến nơi rồi cũng quên không dừng lại, mãi mới phát hiện ra, lo lắng tiểu Chu thiếu làm khó dễ nên theo bản năng mà dẫm phanh lại.

Anh vừa nói câu xin lỗi thì xe đang chạy bình thường đột nhiên lại có tiếng chói tai của thắng xe. Xe thể thao có tốc độ rất nhanh, phanh lại cũng rất nhanh, theo quán tính thì hai người có hơi nghiêng về phía trước, Chu Ngộ Thần phản ứng nhanh bèn nhanh chóng giữ Chúc Vãn lại.

Chiếc đầu nhỏ nhỏ đâm vào ngực anh, mềm mềm mại mại, Chu Ngộ Thần ngửi thấy một mùi hương dễ chịu từ cô gái.

Là mùi hương của mùa hè ngọt như mật.

Bị đụng vào, Chúc Vãn hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

“Đâm đau à?’ Chu Ngộ Thần gấp gáp đến không chịu được, đôi tay nhẹ nâng khuôn mặt cô gái lên xem xét, sợ cô có chuyện gì.

Chúc Vãn lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không sao đâu.”

Sau khi xác nhận cô không sao, nghĩ lại việc lúc nãy, Chu Ngộ Thần có chút sợ, lo lắng cô gái nhỏ bị thương, trong chốc lát cơn tức giận bùng lên, một chân anh đạp vào ghế:

“Con mẹ nó, phanh xe gấp như thế làm gì, cách âm lại kém như vậy! Không làm việc được thì lăn hộ.”

Những lời ấy là nói cho tài xế.

Nhưng xe thể thao vẫn rất ủy khuất đó nha, nó cũng đâu cố ý đâu chứ.

Khi nổi nóng thì Chu Ngộ Thần công kích gấp mười phấn, tức giận bừng bừng, Chúc Vãn nhìn có chút sợ, bèn kéo cổ tay áo anh: “Cậu đừng tức giận mà…”

Giọng nói mềm mại của Chúc Vãn nhanh chóng làm thiếu niên bình tĩnh lại, cơn tức giận cũng vơi đi phân nửa, anh quay đầu giải thích của cô gái nhỏ, giọng điệu hoàn toàn khác biệt với bộ dáng lúc nãy, còn mang theo một chút lấy lòng: “Không phải nói cậu đâu, đừng sợ nhé, được không?”

Cuối câu còn bỏ thêm chữ “Được không”, người khác nghe thấy cũng cảm giác được Chu Ngộ Thần có bao nhiêu lo lắng khi dọa đến cô, anh tức giận rồi lại xin lỗi, kết quả xin lỗi còn chưa xong, lại có sự việc này.

“Tôi không sợ đâu mà…” Chúc Vãn giống như là đang an ủi, cho anh chút bảo đảm, lòng Chu Ngộ Thần mềm mại đến rối tinh rối mù.

Xin lỗi nhưng mà anh cảm thấy mất mặt quá.

“Ngày đó là tôi không đúng, chưa biết mọi chuyện rõ ràng đã tức giận với cậu. Lúc đó tức giận, không nói chuyện với cậu, đi tập huấn quân sự còn sợ cậu chán ghét nhìn tôi nữa nên tôi đành ngồi bên cạnh nhìn trộm cậu. Cậu không trở về, tôi đã khó chịu chế.t. Nhưng tôi nói những lời khó nghe đó, cậu không để ý là đúng, mà tôi còn đoạt nước uống của cậu nữa chứ. Ở nhà nằm một ngày, tôi thật sự rất nhớ cậu nên mới chạy đến đây tìm. À đúng rồi, tôi có mang theo bình nước đó, ở đằng sau, chốc nữa tôi đưa cho nha.”

Chúc Vãn thấy thiếu niên ăn nói khép nép như thế thì cảm thấy buồn cười, tưởng tượng ra thì cô cũng nghẹn cười chế.t mất. Anh đã đủ mất mặt rồi còn nói cho cô một đống lời như này, lòng Chúc Vãn mềm mại hơn, lá gan to mà chủ động nắm lấy tay anh, hai mắt cong cong, ôn nhu có thể vắt ra nước: “Tôi không giận cậu đâu, không sao mà…”

“Cậu mắng tôi hai câu cũng được, tôi xấu xa lắm.”

Chúc Vãn sững sờ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Tôi không làm thế đâu….”

Tính tình cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng không mắng người, làm thế này thì khó cho cô quá.

Chu Ngộ Thần bật cười, sao có thể có một người đáng yêu mềm mại như vậy nhỉ, anh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, nói: “Đi thôi nào, anh trai dẫn em đi ăn.”
Bình Luận (0)
Comment