Ở Trong Lòng Anh

Chương 48

^^ Chu Ngộ Thần xứng đáng ế cả đờiiii

***

Mọi người ai cũng biết đây là bạn ngồi cùng bạn kiêm luôn bạn gái mang tiếng của lão đại. Trên diễn đàn trường bàn luận rất nhiều, ở đây vẫn e ngại Chu Ngộ Thần, không dám thảo luận nhưng ở sâu bên trong thì vẫn sẽ hóng chuyện.

Lớp phó thể dục rất cao lớn, đúng chuẩn thẳng nam nên cũng không hiểu mấy chuyện của con gái, trong lớp có rất nhiều bạn học cầm vở ra hỏi bài Chúc Vãn, cậu cũng chẳng dám, đây là người của lão đại, nhỏ xinh mềm mại, sao có thể nói chuyện với cậu được.

Thế nên từ khai giảng đến giờ, cậu còn chưa nói chuyện dù chỉ một câu, bây giờ cô gái nhỏ lại đứng trước mặt cậu, cả ngày cậu đều chơi bóng rổ nên gương mặt hơi ngăm nhưng giờ lại có thể thấy được rằng cậu đang đỏ mặt.

Ngũ quan Chúc Vãn tinh xảo, người cũng rất nhỏ. Đến thành phố H một khoảng thời gian đã bắt đầu trổ mã, gương mặt càng trắng nõn, dù cô mặc áo dài tay nhưng vẫn lộ ra cổ trắng, khiến người khác khi nói chuyện với cô đều không nhịn được mà nhẹ nhàng một chút, sợ hốc mắt cô sẽ đỏ ửng.

Chúc Vãn không hề biết mình mang cho người khác loại cảm giác này, giọng nói cô vẫn nhỏ vì sợ người lạ. Ai ngờ đối phương cũng sợ dọa đến cô nên cũng học nói nhỏ theo cô, còn nói lắp:

“Được, được, được mà, bảng biểu bên này, cậu điền tên là được.”

Cậu đứng ở bục giảng nói mãi mà không ai chịu lên đăng kí, mãi mới có người xung phong, thế mà lại đăng kí chạy vượt chướng ngại 2000m. Lớp phó lao động không thể tin được, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc mà nhìn thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy của Chúc Vãn, dù mãi mới có người đăng kí nhưng cậu vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.

“2000m dài lắm đó, cậu chịu được à? Nếu không được thì nói nhé, cậu có thể xem các hạng mục khác mà, ví dụ như nhảy dây này?”

Chúc Vãn điền tên xong, cô gái nhỏ ngẩng đầu cười:

“Không sao đâu, trả bút cho cậu này, cảm ơn nhé.”

“Ừ.”

Lớp phó thể dục kinh ngạc, mà Chúc Vãn lại vừa ngẩng đầu cười với cậu, vốn dĩ cậu sợ tiếp xúc với bạn học nữ, lúc này trong lòng lại khẽ run lên, mãi mới hồi phục được tinh thần. Người trong lòng của lão đại, đẹp quá.

Đương nhiên cậu không dám nói ra những lời này, cậu vẫn muốn giữ cái mạng của mình.

Phục hồi tinh thần lại thì cậu sắp xếp ngay ngắn lại mấy tờ giấy, vừa mới về chỗ không lâu thì thấy Chu Ngộ Thần đi tới.

Hôm nay là ngày mấy thế…. Nghênh đón bạn ngồi cùng bàn lão đại rồi đến lão đại…. Lớp phó thể dục hơi hốt hoảng, đành phải căng da đầu ứng phó.

“Thần ca.”

Chu Ngộ Thần không có tâm trạng mà đáp lại cậu mà trực tiếp duỗi tay lấy bảng báo danh trong tay cậu, rất bá đạo luôn. Lúc anh lật ra thấy tên của Chúc Vãn, anh nhìn đã khó chịu. Tên của cô gái nhỏ nhà anh lại song song dựa gần với tên Thẩm Hoài, nhìn như nào thì anh cũng không thấy vừa mắt.

Cơn tức giận trong lòng lại bùng lên, mãi mới kiềm chế được mà, hai tờ giấy báo danh rất mỏng suýt chút nữa bị anh vò nát.

Lớp phó thể dục toát mồ hôi lạnh, sợ lão đại không vui lại dùng chút lực, thì chắc chắn cái bảng này có đi mà không có về.

Gương mặt Chu Ngộ Thần căng cứng, anh hơi nghiến răng, vẻ mặt toàn sự tức giận.

Anh ngồi vào chỗ bên cạnh Chúc Vãn, cố gắng áp cơn giận xuống, bá đạo ngăn cản cô gái nhỏ.

“Không được đi.”

Chúc Vãn không ngẩng đầu, mấy ngày nay cô đã cố gắng áp cơn thích xuống, không tiếp xúc nhiều với anh.

“Chạy 2000m, không được tham gia.”

Giọng điệu Chu Ngộ Thần không cho phép từ chối, Chúc Vãn ấn ngòi bút mạnh một cái, lông mi hơi run rẩy, nhưng vẫn là bộ dạng xa cách.

“Tôi muốn đi.”

Phạm Vũ Triết ngồi phía sau hít một ngụm khí lạnh, không dám nói lời nào.

Gan lớn thật đó, còn dám làm trái lời Thần ca lúc tâm tình anh đang kém, đây là lần đầu tiên cậu thấy đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút bội phục cùng với sợ hãi.

Chu Ngộ Thần nghiêng đầu, mười phần hoang dã, nhưng khi đối mặt với Chúc Vãn, anh lại theo bản năng mà thu hồi tính tình lại. Anh đè tính xấu xuống, người dựa thấp, như đang thương lượng với cô gái nhỏ.

“Vãn Vãn, đừng tham gia, được không?”

Anh không muốn cô tham gia, cũng không muốn cô tham gia với người khác, đặc biệt là Thẩm Hoài.

Chúc Vãn lắc lắc đầu, không nói gì.

Chu Ngộ Thần đen mặt, tính tình đáng sợ hung dữ mãi không xuất hiện, giờ đây lại bạo phát ra:

“Cậu cứ một hai phải đòi đi đúng không? Con mẹ nó có phải cậu muốn làm ông đây khó chịu đúng không?”

“Chúc Vãn, rốt cuộc cậu có tim hay không thế?”

Cô có, nhưng giờ phút này cô không dám ngẩng đầu lên, không phải là vì sợ anh mà cô lo rằng khi ngẩng đầu nhìn anh, cô sẽ không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Sao cô không có tim chứ, tim cô cũng rất đau mà, Chu Ngộ Thần có biết đâu, không thích anh nữa khó như nào.

Chúc Vãn không mở miệng nói, Phạm Vũ Triết ngồi phía sau cũng cảm thấy nhọc lòng. Tiểu nha đầu sao thế, ngày thường tính tình mềm mại như bông, mà sao vào lúc thời điểm quan trọng lại trực tiếp cắt đứt lời nói của lão đại rồi lại thành náo loạn như này.

Con ngươi đen nhánh của Chu Ngộ Thần nhìn chằm chằm Chúc Vãn rất lâu, lúc sau anh mới cười lạnh lùng, giọng điệu không có chút ấm áp nào.

“Không phải cậu nói với LiLy là muốn đổi chỗ sao?”

“Được, ông đây đồng ý với cậu, mẹ nó, ai hiếm lạ ngồi với cậu chứ. Đệch mẹ.”

Ngày hôm sau, Chu Ngộ Thần cũng không mặt dày đi tìm Chúc Vãn nữa mà mang theo Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc ngồi ở bàn cuối cùng, đó là chỗ ngồi của mấy lão đại.

Không ai biết được đã xảy ra chuyện gì nhưng lời đồn thì cần gì sự thật, mấy người lén truyền tin mà sinh động như thật. Nói rằng lão đại chơi chán cô thôn nữ rồi nên ngồi về hàng phía sau, để lại cô gái kia xấu hổ ngồi một mình.

Không ít người lén cười nhạo Chúc Vãn, mơ mộng làm cô bé lọ lem làm gì chứ, kẻ có tiền có ngốc đâu. Tiếu Hoặc cũng có nhiều bạn gái thế còn gì, cũng lấy không ít thứ tốt từ trong ví cậu. Chúc Vãn thì được cái gì chứ? Buồn cười thật.

Chúc Vãn là người con gái đầu tiên có tai tiếng với Chu Ngộ Thần nên còn bị khinh bỉ nhiều hơn bạn gái cũ của Tiếu Hoặc. Đối tượng tai tiếng lại là Chu Ngộ Thần nên rất dễ dàng khiến người khác ganh tị, càng bỏ đá xuống giếng hơn, ghen ghét đến mức như đang đốt lửa vậy.

Lúc đầu không ai dám nói, Chúc Vãn cũng không phải là người đẹp nhất, mấy bông hoa trong lớp còn đẹp hơn cô nhiều lần nhưng con trai lại thích khí chất trong sáng này, cũng không biết có phải cô hóa trang không mà kỹ thuật diễn tốt thật đấy, còn viết thư gì chứ, nói đi diễn kịch đi.

Bọn Chu Ngộ Thần ngồi ở hàng phía sau nên Thời Lạc dọn đến ngồi cạnh cô gái nhỏ, cô nàng biết lời đồn của trường đáng sợ như nào mà từ trước đến nay cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn. Toàn là những người núp sau internet nói bậy, dơ bẩn xấu xa không lưu tình chút nào.

Cô nàng lo lắng sau khi Chúc Vãn nghe xong thì trong lòng sẽ khó chịu nên muốn an ủi, nói rằng đừng để trong lòng, qua một thời gian mọi người sẽ quên thôi.

Nhưng người được an ủi còn bình tĩnh hơn nhiều, đôi khi Thời Lạc nhìn tấm thiệp bèn giận sôi máu, nhưng Chúc Vãn còn trấn an cô nàng.

“Vãn Vãn, cậu đừng để ý.”

“Tớ không sao mà.”

Cô không sao thật mà, cô chỉ chủ động trả lại người mà cô đã cướp lấy thôi. Cô đạt được mục đích rồi, Chu Ngộ Thần cũng không để ý tới cô nữa, anh nên về với nơi của anh.

Nhưng trên mặt cô gái nhỏ lại không có nét cười thật.

Thời Lạc đau lòng cho Chúc Vãn, đôi khi cô gái nhỏ bình tĩnh đến mức mà khiến người khác không tin được. Thời Lạc lôi kéo khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn.

“Vãn Vãn! Cô bé đáng yêu! Cậu cười một cái được không?”

Đương nhiên Chúc Vãn đồng ý nhưng khi cười còn khó coi hơn khi khóc.

Bỗng dưng Chúc Vãn nhớ đến lời an ủi của Thời Lạc.

“Cậu đừng để ở trong lòng, không bao lâu nữa mọi người sẽ quên.”

Nhưng cô không quên được, rất là khó luôn, mỗi khi cô nhớ tới thì lòng lại đau, không thích Chu Ngộ Thần, càng khó hơn.

“Lạc Lạc, cậu còn bài thi nào nữa không? Tớ muốn làm.”

“Cậu định làm nữa á? Đừng làm nữa Vãn Vãn, mấy ngày nay cậu cứ làm đề, Hứa Dạng còn chưa chăm chỉ như cậu đâu, cậu đừng như vậy được không, đi cùng tớ đến nhà ăn nha?”

“Nhà ăn à?”

“Ừ, tớ đói quá, Vãn Vãn đi nha?”

“Ừ.”

Chúc Vãn thất thần đi theo Thời Lạc.

Ở phía sau, Chu Ngộ Thần đang đánh bài với Phạm Vũ Triết, giọng nói trêu chọc rất to. Kỹ năng chơi bài của Chu Ngộ Thần rất tốt, dù cả tháng không chơi thì vẫn đánh cho hai người đến mức quỳ gối kêu cha, trong phòng học cãi cọ ồn ào, như đang là lúc tan học.

Mấy người khác tập trung nhìn Chu Ngộ Thần chơi bài, nhưng không ai chú ý đến ánh mắt của lão đại cứ dán vào cô gái nhỏ đang bị lôi đến nhà ăn.

Ở trường không ai không biết mấy lời đồn đãi đó. Có người còn nói, lúc trước mấy người xui xẻo đang hút thuốc thì bị bắt là do bạn gái lão đại không thích mùi thuốc nên mới bị nhắm làm họng súng lôi ra. Qua một khoảng thời gian, ở trường không ai dám hút thuốc nữa, tuy sợ Đại Địa Lôi nhưng đấy là mặt ngoài thôi. Nhưng Thần ca á, đó là sự sợ hãi ngấm sâu vào xương tủy rồi nên không ai dám trêu chọc.

Nhưng lúc này lại không thế nữa rồi, ai ai cũng nói lão đại không cần cô bé thôn nữ kia nữa, còn không thèm ngồi cùng bàn mà đi trở về hang ổ ở bàn cuối. Nên mấy bạn học nam nghiện thuốc lá trong lớp không cần phải nhịn nữa.

Vui vẻ ngồi xem chơi bài, mấy người tiện tay rút điếu thuốc ra hít mấy hơi rồi nhả khói, vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào nên không ai chú ý lắm.

Nhưng tâm tư Chu Ngộ Thần vừa từ Chúc Vãn trở về, thấy trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt làm cơn tức giận trong lòng anh nổi lên. Tay anh cầm bài thêm vài phần lực ném tới mấy tên kia, giọng nói mang theo chút tàn nhẫn mà mấy ngày qua chưa được phát tiết:

“Mẹ nó, ai cho mày hút thuốc ở trong phòng học?”
Bình Luận (0)
Comment