Ở Trong Lòng Anh

Chương 53

^^ ngọt ngọt quá nèeee

***

Đến ngày hội thể thao, trường náo nhiệt hẳn lên, các vận động viên được quảng bá rất nhiều rồi sẽ được nghe qua tình huống các khu vực thi đấu.

Hôm nay không phải học bài, trong lớp chỉ có những bạn rất rất chăm chỉ mới ngồi làm bài tập, còn những người không đăng ký tham gia hạng mục nào thì quây quanh một đống chơi ma sói.

Hạng mục chạy 2000m là hạng mục thi đấu cuối cùng nên giờ phút này, ở sân thể dục toàn là màu cờ của những hạng mục thi đấu, ai sắp thi đấu cũng không nóng nảy.

Tiết ẩm thực sẽ diễn ra sau một ngày đại hội thể thao, nhưng vì lúc đang thi đấu sẽ không có tiết học nên đa số các lớp sẽ làm hoạt động này đầu tiên, chỉ cần không phải học thì làm gì cũng có người xem náo nhiệt.

Hạng mục rán gà của ban mười bốn làm cũng không tệ lắm, rất nhiều bạn học nữ tích cực học hỏi, cứ quấn lấy dì ở nhà ăn hỏi cách rán gà như nào.

Từ chuyện của Ôn Đình Đình, cán bộ lớp cũng không có loại khí thế như thế nữa, không ai dám học cái bộ dáng ấy của cô ta.

Hiện giờ ở lớp, các bạn học sẽ mang dụng cụ làm bếp đến, thái thịt, bọc bánh mì, chiên dầu, mọi người phân công nhau rõ ràng, hợp tác hòa hợp, làm cũng ra hình ra dáng, người ngoài nhìn vào không nghĩ rằng đây sẽ là mười ngón tay không dính nước của các tiểu thư, thiếu gia.

Chúc Vãn và Thời Lạc đều vắng mặt khi học làm nên lúc này chỉ có thể đứng ở một bên giúp đỡ, may mà thái độ các bạn học đều rất tốt, vui vẻ cùng nhau.

Mọi người rất đoàn kết làm với nhau, tay chân ai cũng nhanh nhẹn, đây là lần đầu tiên những cô cậu này đứng trước chảo dầu, nhìn một mâm gà lại một mâm gà nên trong lòng ai cũng đều có cảm giác thành tựu.

“Món của chúng ta xịn quá, giá tiền món này là 20 nha, ai muốn bán thì qua đây lấy nào.”

“Tớ tớ tớ!”. Rốt cuộc Thời Lạc mới chờ được khoảnh khắc nên nên gấp gáp không chịu nổi, cô nàng lôi kéo Chúc Vãn, hai người cùng xách một cái túi to.

Bên cạnh đó cũng có mấy bạn học nữ nữa bán.

Đi dọc theo đường đến từng lớp, miếng gà cũng không tệ, mùi hương rất hấp dẫn nên các bạn khác muốn mua để nếm thử, lần đầu bán siêu thắng lợi luôn.

Khi đi qua cầu thang, vừa vặn Thời Lạc nhìn thấy bóng dáng Đường Kỳ Thâm vừa biến mất. Trên tầng là lớp 11, Thời Lạc nhìn gà trong tay, trái tim đập nhảy thình thịch, cô nàng đỏ mặt nói với Chúc Vãn là muốn đi bán ở khối 11. Chúc Vãn nhìn bộ dáng xấu hổ của cô nàng là cũng đủ hiểu rồi.

Chúc Vãn gật gật đầu, không làm phiền Thời Lạc nữa mà để cô nàng đi lên. Chúc Vãn đi theo một nữ sinh khác đến khối 12.

Cô gái nhỏ vừa nói vài câu với Thời Lạc nên hơi chậm trễ thời gian một chút, cô đứng một mình ở sau nên vội vàng chạy theo bạn học. Đã có mấy người đứng trước một lớp, cô đuổi theo nhưng không kịp.

Vừa mới đến, đi tới cửa thì Chúc Vãn thấy được một đám côn đồ không đứng đắn dựa bên cửa sổ, cách nói chuyện rất lưu manh, khiến người nghe cảm thấy ghê tởm.

“Ơ, ban mười bốn à? Là ban của Chu Ngộ Thần à?”

“Hình như là thế anh ạ.”

Chúc Vãn nghe thấy tên của Chu Ngộ Thần thì theo bản năng nhìn một đám người kia, nhìn mãi cô mới nhận ra, là mấy tên côn đồ làm phiền mình với Thẩm Vi ở trước cửa thư viện.*

(* hí hí, chuyện này ở chương 30 ạ)

Trong lòng cô gái nhỏ căng thẳng, cố gắng cúi đầu đến mức thấp nhất, sợ người kia nhận ra, nhận ra chắc ăn Tết mất.

Tuy lúc đó cô không bị bắt nạt nhưng sắc mặt Chu Ngộ Thần lại rất khó coi, vài người đó bị anh đem đi “nói chuyện”, lúc ấy Chúc Vãn cũng chẳng hỏi nhiều nhưng dựa vào tính tình của Chu Ngộ Thần, chắn chắn bọn họ bị lăn lộn rồi.

“Bán gà à? Sao chỉ có vài người thế?”

“Tao nghe nói lớp ban mười bốn có một em gái xuất thân từ nông thôn xinh lắm, từng có một chút chuyện với Chu Ngộ Thần, xong hình như bị quăng đi thì phải? Chắc là tiên thì hắn ta mới coi trọng, đem bán cô ả kia đi, chúng ta tới mua.”

Lời nói của bọn họ rất thô bỉ, rõ ràng là không đối phó với Chu Ngộ Thần nhưng hắn ta thích con gái, chộp lấy nhục nhã cũng được.

Phần lớn các bạn học nữ đều gặp phải những người ngoan ngoãn, hiếm khi gặp người lưu manh như vậy, lại còn hay động tay động chân nữa nên đều sợ hãi lui về sau vài bước.

Không ai trả lời bọn họ hết, bạn học nữ dẫn đầu định nắm chặt đồ trong tay đi đường vòng nhưng còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy một tên nói.

“Ơ, không phải ở kia sao? Lần trước gặp ở trước thư viện á, giọng nói đáng yêu nhỏ nhẹ lắm.”

Ánh mắt mọi người bị lời nói của hắn hấp dẫn chú ý, tất cả đều nhìn Chúc Vãn, dù cô gái nhỏ có cúi đầu thì cũng không làm cách nào để người ta không chú ý đến mình nữa.

Chúc Vãn khẩn trương, mấy tên thô bạo này không giống với cô, giờ phút này bọn họ chỉ chú ý tới cô, cô cũng không thể trốn được.

Người kia như biết được cô đang nghĩ gì, trong lòng cũng muốn làm khó Chúc Vãn nên cà lơ phất phơ ngồi ở cửa sổ. Thấy Chúc Vãn muốn đi thì ngay lập tức hắn nhảy xuống, tên Hoàng Mao cũng đuổi kịp theo, mấy bạn học nữ bị dọa đứng im tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.

Tên cầm đầu vẫn ngậm điếu thuốc, giơ đến trước mặt Chúc Vãn.

“Yếu như vậy à, còn không ngửi được mùi thuốc? Ừ đúng rồi, người nhà quê sao chú ý đến được.”

Hắn ta cười nhạo Chúc Vãn nhà quê, trừ việc nhục nhã Chúc Vãn thì hắn cũng trào phúng Chu Ngộ Thần. Lão đại gì chứ, mẹ nó khẩu vị như này à, dù sao cũng là cô thôn nữ hơi đẹp một chút mà cũng ném đi mặt mũi của trường à.”

Hắn vừa nói xong, mấy tên đàn em ở đằng sau cũng cười vang, Chúc Vãn cau mày không nói gì, muốn quay người về lớp.

Thật ra Hứa Dạng nghe lời dặn dò của cô giáo, cô nàng phải đi tìm Chúc Vãn về văn phòng nhận tiền nhuận bút. Nhưng Hứa Dạng không thể tưởng tượng được khi Chúc Vãn vừa đi về hướng này xong đã gặp phải chuyện này. Đây là lần đầu tiên bạn học lạnh lùng Hứa Dạng không còn sự bình tĩnh nữa, nhìn Chúc Vãn bằng ánh mắt lo lắng rồi cô nàng cảm thấy không đúng lắm nên lập tức chạy về lớp.

Chu Ngộ Thần đang đánh bài ở phía sau, mặc kệ anh với Chúc Vãn giận dỗi nhau điều gì nhưng Hứa Dạng biết, lúc này chỉ có thể đi tìm anh.

Những người này lúc trước ở thư viện đánh chủ ý lên Chúc Vãn, dù trong miệng họ trào phúng xem thường nhưng trong lòng lại bị bộ dáng thuần khiết của cô gái nhỏ chọc cho ngứa ngáy, sao có thể buông tha được. Chu Ngộ Thần không cần cô nữa nên không ai để cho cô đi, cô vừa xoay người đã bị một đám đi theo.

Hai thanh đại hội thể thao của nhà trường bị bê ra, bọn hắn trực tiếp để giữa hành lang, vài người đạp xuống ngăn bước đi của Chúc Vãn. Trên mặt đầy nụ cười đáng khinh, một tay hắn giữ chặt Chúc Vãn, cô có kéo ra cũng vô dụng.

“Em gái nhỏ, bán gà à? Em hôn anh hai cái thì anh mua hết hai túi gà của em, không lỗ đâu!”

“Đúng thế đúng thế, bọn anh đau lòng em nên muốn chăm sóc cho em.”

Tuy tính tình Chúc Vãn rất tốt nhưng cũng không thể chịu nổi việc bị nhục nhã như vậy. Cô kéo tay mình, mở miệng mắng:

“Đồ lưu manh, không biết xấu hổ! Thả tay tôi ra!”

Từ nhỏ Chúc Vãn không bao giờ mắng người nên lúc này dù bị buộc nóng nảy, cô cũng không thể nói mấy lời thô tục, cô bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, người khác nhìn vào thấy cô có vài phần kiêu ngạo.

Sức lực cô cũng không thể đánh lại đối phương cao to như thế, Chúc Vãn nóng nảy đến mức ném túi đồ xuống, nhân lúc hắn không để ý mà đẩy cánh tay, suýt chút nữa thì hắn ngã từ trên ghế xuống.

Mấy tên côn đồ này không đau lòng cô gái nhỏ như Chu Ngộ Thần đâu, bị đẩy trước mặt mọi người, bị mất hết mặt mũi, hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, nắm chặt tay cô gái nhỏ thêm vài phần, trên mặt toàn là nét dữ tợn.

“Mẹ nó ai cho mày động vào ông đây!”

Người nọ cao hơn Chúc Vãn một cái đầu, lúc quát thì khiến cho mấy bạn học nữ sợ đến mức thét chói tai, không ai dám tiến lên giúp đỡ.

“Con mẹ nó mày tới bán, còn đánh ông đây? Mẹ nó ai cho tính tình này đi bán đấy!”

Tên dẫn đầu từ hung dữ chuyển sang tức giận, định giơ tay lên đánh Chúc Vãn nhưng hắn ta còn chưa đụng vào Chúc Vãn thì lại bị người ở đằng sau túm lấy. Vẻ mặt Chu Ngộ Thần hung ác, Phạm Vũ Triết sợ Chúc Vãn đứng gần sẽ bị thương nên vội vàng kéo người ra phía sau.

Cơn tức giận của thiếu niên không nhịn được nữa, anh nhấc chân đá về tên lưu manh kia, trong đầu anh lúc này chỉ còn có khuôn mặt trắng bệch của Chúc Vãn. Anh đá xong thì lấy thanh chắn - thứ mà mấy tên đó dùng để chặn người, anh cầm lên đập vào lưng tên đó, hung ác nói:

“Là ông đây đấy! Mẹ nó, mày ra tay với ai cơ?!”

Động tác của Chu Ngộ Thần không hề lưu tình chút nào, hai mắt anh đỏ đậm, ngang ngược. Nếu lúc trước Chúc Vãn cảm thấy khẩn trương, bị dọa thì lúc này tất cả lại hóa thành lo lắng. Cô sợ Chu Ngộ Thần phạm sai lầm, Chúc Vãn dùng sức tránh Phạm Vũ Triết - người đang túm cô, cũng không sợ anh làm cô bị thương mà chạy đến phía sau anh, ôm anh, giọng nói run rẩy mang theo chút kiên định.

“Chu Ngộ Thần, cậu dừng tay đi! Đừng đánh, cũng đừng phạm sai lầm! Không đáng đâu! Cậu đừng đánh được không!”

Thiếu niên được cô ôm bỗng cả người cứng đờ, tên côn đồ nằm trên mặt đất đau đến mức không thể động đậy, tiếng kêu rên vang toàn bộ hành lang. Nhưng dường như anh không nghe thấy, bên tai chỉ có giọng nói khẩn trương sợ hãi của Chúc Vãn. Vẻ mặt vốn hung hãn lại biến thành dịu dàng, anh sợ làm tổn thương đến cô, Chu Ngộ Thần ném hai cái ghế xuống, xoay người ôm lấy cô gái nhỏ đang run nhẹ vào trong ngực, giọng điệu như đang dỗ dành.

“Đừng sợ, tôi có chừng mực mà, không sao đâu, cậu đừng sợ được không?”

Thiếu niên ôm cô dỗ dành, anh duỗi tay lấy điện thoại từ trong túi quần ném vào ngực Phạm Vũ Triết,

“Gọi Ngụy Cải đến giải quyết hậu quả thật tốt đi.”

Tiếu Hoặc thấy thế thì lập tức đưa mấy bạn học nữ đang sợ chế.t khiếp về lớp.

Trong nháy mắt, ở hành lang chỉ còn lại bọn họ và mấy tên lưu manh. Hoàng Mao không bị đánh nhưng đại ca nhà mình bị đánh đến mức ngã xuống đất, hắn nhìn vẻ mặt hung hăng của Chu Ngộ Thần bèn ngồi xổm dưới đất, không ai dám đi.

Đến khi lấy lại tinh thần, Chúc Vãn xấu hổ chui từ trong lồng ngực Chu Ngộ Thần ra, cô gái nhỏ cúi đầu, không dám nhìn anh.

Nhìn túi gà bị rơi trên mặt đất, phần lớn là vẫn còn nguyên vẹn. Chúc Vãn cúi người, nhặt một túi lại một túi..

“Đừng nhặt được không? Về lớp đi, cậu bị…”

“Không sao đâu, món này vẫn rất tốt, vất vả lắm các cậu ấy mới làm được.”

“Tôi đi mua hết được không?”. Anh thấy trên tay cô gái nhỏ còn có dấu vết tên lưu manh kia nắm chặt, hơi hơi tím lên, chắc chắn là bị siết chặt, Chu Ngộ Thần cảm thấy đau lòng.

“Đi bôi thuốc trên cổ tay trước được không?”

Chúc Vãn không nói chuyện, Chu Ngộ Thần nhận mệnh mà khom lưng.

“Được được được, tôi giúp cậu nhặt.”
Bình Luận (0)
Comment