Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 105

'Anh à, ba mẹ rất nhớ anh.'
"Tê...... Đau." Giang Tri Hỏa hít hà một hơi.
Khi nằm ở trên tấm đệm cứu hộ thì không có cảm giác gì, nhân viên y tế nhẹ nhàng ấn cũng không thấy đau nhưng vừa đứng lên vùng eo bụng và cánh tay liền bắt đầu cảm thấy đau nhói.
"Có thể là căng cơ hoặc là bầm tím." Nhân viên y tế nói, "Tuy rằng có đệm cứu hộ, nhưng vừa rồi cậu trực tiếp ôm lấy Vân Tiểu Húc nhảy xuống, chịu thay cậu ấy một phần lực, phần bị thương bên ngoài khả năng không thể nhìn ra ngay. Đi xe cứu thương, người nhà bên kia đến đây, khi đỡ đi đừng chạm vào tay và nhớ bước từng bước nhỏ."
Khi nhân viên y tế nói chuyện, Giang Tri Hỏa thật cẩn thận ngước mắt nhìn Nhan Mộ, giữa mày nhíu lại, cảm xúc trong ánh mắt rõ ràng khác thường—— tức giận, còn giận hơn lúc nãy nhiều.
Nhan Mộ vòng qua bả vai, nhẹ nhàng đỡ lấy Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa dùng sức giơ tay đặt lên vai Nhan Mộ, nắm lấy tay áo hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ, chủ động nói: "Nhan ca tớ sai rồi."
"Sai đâu?" Nhan Mộ nhàn nhạt liếc Giang Tri Hỏa một cái, giận thì đúng là giận, nhưng hành động vẫn cứ nhẹ nhàng.
"Thì là sai rồi." Giang Tri Hỏa nhẹ nhàng nói, "Sau này sẽ không làm Nhan ca lo lắng, ừm, vì tỏ vẻ thái độ kiên quyết của tớ, cậu muốn làm gì với tớ cũng được, tất cả mọi mặt luôn, không tức giận, được không, Nhan ca, đại học thần?"
Giang Tri Hỏa khi nhận lỗi cực kì chân thành, khóe mắt hơi cong cong, tất cả cảm xúc đều ở trong ánh mắt, Nhan Mộ không nói nổi một câu, chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng hôn một chút tóc anh: "Ghi lại, chờ cậu khỏe lại nói."
Giang Tri Hỏa cười hì hì, tác động đến cơ ngực, lại đau một trận, Giang Tri Hỏa vội vàng ngưng cười.
Sau đó bước chân của anh khựng lại.
—— anh thấy được hai vợ chồng đứng ở cạnh xe cứu thương.
Giang Tri Hỏa lúc trước vẫn đang trốn tránh một việc.
Vân Tiểu Húc bị Đái Hồng Thiên bắt cóc, ba mẹ Vân tất nhiên sẽ đến hiện trường vụ án.
Mà anh cũng không biết nên gặp hai giáo sư thế nào.
Hai vị giáo sư nhìn đến Giang Tri Hỏa, lảo đảo đi đến một bước, trong ánh mắt có kinh ngạc, có lo lắng, đồng thời còn có mặt khác, một cảm xúc khó tả như là muốn xác định, lại như là đã xác định.
Giang Tri Hỏa theo bản năng cúi đầu muốn trốn, không dám nhìn đôi mắt bọn họ, đầu ngón tay càng nắm chặt càng chặt.
"Mau lên xe." Cái gì cũng chưa kịp nghĩ, nhân viên y tế và cảnh sát phía sau nói, "Người bị thương mau đi bệnh viện, đừng lãng phí thời gian, người nhà không thể lên xe cứu thương, chuyện quá khẩn cấp, nếu có thể, hy vọng có thể phối hợp cảnh sát làm việc trước."
Hai vị giáo sư nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Nhan Mộ đỡ Giang Tri Hỏa lên xe cứu thương, cũng chưa nói nhiều lời, xoa xoa tóc anh: "Đi đi."
Giang Tri Hỏa cười.
Cạnh Nhan Mộ lâu như vậy, hắn chưa từng hỏi qua anh quá nhiều chuyện lúc trước.
Tại sao muốn rời đi, tại sao thà đồng ý giao dịch với Lệ Hạo cũng không quay về, vì sao không dám đi gặp hai vị giáo sư.
Trên thực tế rất nhiều vấn đề cũng không có nhiều đáp án như vậy, một ít lựa chọn dù có chính xác không hay hợp lý không, đều là lựa chọn bọn họ đưa ra lúc đó.
Quan hệ nhân quả đúng sai đều không cho phép ngày sau bị ai đánh giá.
Nhan Mộ hiểu Vân Chu, cho nên hắn không hỏi cũng không nói.
Tiểu Chu của hắn quá hiểu chuyện, rồi lại không quá hiểu chuyện.
Giang Tri Hỏa nằm ở trên giường bệnh.
Không gian bên trong xe cứu thương cũng đủ lớn, có thể nhét vào hai cái giường, Giang Tri Hỏa, Vân Tiểu Húc và một bác sĩ cấp cứu, một y tá.
Vì trong quá trình di chuyển có khả năng sẽ ảnh hưởng xấu đến vết thương, nhân viên y tế bảo bọn họ cần nằm ở trên giường.
Vân Tiểu Húc không nằm yên được muốn bàn với nhân viên y tế: "Tôi không sao! Tôi thật sự không sao, tôi không đau đâu cả, tôi còn có thể nhảy! Thật sự, tôi hiện tại có thể nhảy ca khúc chủ đề cho mọi người xem!"
Nhân viên y tế còn rất vô tình với các bệnh nhân không nghe lời dặn của bác sĩ: "Có thể sẽ xuất huyết bên trong, bây giờ cậu không cảm nhận được mà thôi, nếu cậu lại động đậy, khả năng cả đời này đều không nhảy được ca khúc chủ đề."
"......" Vân Tiểu Húc ủy khuất, "Tôi nằm, tôi nằm là được."
Bên kia Giang Tri Hỏa thật ra không nói một câu, lúc nằm miệng vết thương sẽ không đau, anh chỉ là lẳng lặng nhìn trần xe ngẩn người, tầm mắt hoàn toàn trắng xoá một mảnh, tiếng còi xe cứu thương, xe cảnh sát từ ngoài cửa sổ truyền tới bên tai.
Vân Tiểu Húc yên tĩnh không quá hai phút, lại muốn bò dậy, bị nhân viên y tế trừng mắt nhìn mới ngoan ngoãn nằm xuống, cậu thật sự nhàm chán, kêu một tiếng: "Anh trai học bá."
"Ừ." Giang Tri Hỏa vẫn đang ngẩn người.
Vân Tiểu Húc nghiêng đầu, không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Cậu là anh của tôi phải không?"
Giang Tri Hỏa: " Không phải."
Vân Tiểu Húc chỉ ra: "Tôi nghe rồi, cậu là Vân Chu."
Giang Tri Hỏa không nói.
Vân Tiểu Húc nhìn đến tay Giang Tri Hỏa sau khi sơ cứu đã được băng bó, cậu không khỏi cảm thán nói: "Anh à, khi anh đi vào đẹp trai quãi đạn luôn!"
Vân Tiểu Húc luyên thuyên không ngừng: "Anh là cảnh sát à! Lúc nãy anh ôm em nhảy xuống mà em ngơ ra luôn! Còn có mấy cú đấm Đái Hồng Thiên kia! Quá chuyên nghiệp luôn! Wào!! Anh dạy em với được không?!"
"......" Giang Tri Hỏa rốt cuộc có chút phản ứng, chuyển hướng Vân Tiểu Húc, bất đắc dĩ nói, "Tôi muốn yên tĩnh phiền muộn một lúc, tiểu minh tinh."
"Ò......" Vân Tiểu Húc gãi gãi đầu, "Em không phải chỉ muốn bầu không khí sinh động một chút thôi sao, anh thấy phiền muộn thì em càng phải làm anh vui vẻ chút, như em nè, em tìm được anh trai của em! Anh em cứu em! Anh em còn đẹp trai như vậy! Trời ơi, bây giờ nghĩ lại còn thiếu chút nữa cho rằng em vừa quay phim hình sự, anh biết không!!"
"Phụt." Chị y tá trong xe bị chọc cười, nhận ra mình hơi bất lịch sự, vội vàng che miệng lại, "Xin lỗi."
Vân Tiểu Húc: "Ài là nồi của em, con người em á, vừa kích động liền nói rất nhiều, bác sĩ không cho em động đậy, em cũng chỉ có thể nói."
Giang Tri Hỏa nhìn về phía cậu: "Tôi không phải anh cậu."
Nhìn thấy anh cậu rốt cuộc có chút phản ứng, Vân Tiểu Húc cười cười.
Trên mặt cậu có một vết sẹo nho nhỏ thon dài lúc Đái Hồng Thiên uy hiếp hai vị giáo sư cắt qua mặt cậu, bây giờ vừa mới kết vảy, miệng vết thương chảy ra một chút đỏ.
Giang Tri Hỏa nhớ tới lúc trước có vị nữ sinh trong lớp đã phát một đoạn Vân Tiểu Húc CUT, là các loại biểu cảm trong chương trình cắt thành một đoạn video, trong đó cũng có nụ cười như này, nữ sinh đánh giá là: Nãi soái nãi soái! Quá đáng yêu!
"Anh là!"
"Không phải." Giang Tri Hỏa nói, "Sinh nhật chúng ta là cùng một ngày."
"Cùng một ngày còn chia sớm muộn gì chứ, đừng rối rắm cái này, kêu anh thì anh cứ chấp nhận! Ài, đúng rồi anh có xem chương trình đúng không!" Vân Tiểu Húc là thật sự không chịu để miệng khép lại, lại tiếp tục nói chuyện, bíp bíp bíp, "Em cũng không nghĩ có nhiều cảnh như vậy luôn, ừm...... Còn nữa, nói thật lúc trước em còn rất ghét anh, sau khi về mọi người đều nhắc anh, em còn, em còn bởi vì cái này thường xuyên cùng cãi nhau với ba mẹ."
"Thì...... Em cũng không biết em muốn nói cái gì, chỉ là, ừm......" Vân Tiểu Húc dừng một chút, tự nghĩ từ, "Chỉ là, muốn nói tiếng xin lỗi, còn có, ba mẹ vẫn luôn đang tìm anh."
"Anh à, ba mẹ rất nhớ anh."
Luôn có người nói duyên khán giả rất là huyền học, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên hiểu Vân Tiểu Húc vì sao có thể từ phía dưới dần dần vọt vào vị trí debut.
Cậu quá chân thành.
Cậu không che giấu cảm xúc của chính mình, không ngại nói ra lời mình muốn nói, suy nghĩ muốn bày tỏ.
Trên người cậu có thứ cũng đủ làm người ta vui vẻ, thả lỏng lại, đó là một loại sinh ra đã có sẵn trong tính cách.
"Biết rồi." Giang Tri Hỏa nhẹ cong khóe miệng, cười cười.
Xe cứu thương chạy nhanh hướng bệnh viện, xe cộ trên đường phố sôi nổi né tránh.
Vân Tiểu Húc cũng lộ ra một nụ cười ngu ngốc.
Đối với chuyện năm đó, Vân Tiểu Húc ngay từ đầu cũng không biết đến nhiều. Cậu không biết cũng không rõ ràng lắm Đái Hồng Thiên là loại người gì, cậu chỉ biết, đột nhiên có một ngày, cậu có một gia đình mới, ba mẹ mới, hoàn cảnh mới, tên của cậu từ Đái Tiểu Húc biến thành Vân Tiểu Húc.
Ba mẹ cậu chưa bao giờ cho cậu nhắc đến Đái Hồng Thiên, cậu từng hỏi nhưng luôn bị dùng đủ loại lời lừa gạt qua chuyện.
Cậu không tìm thấy Đái Hồng Thiên, mà ba mẹ cậu cũng không tìm thấy Vân Chu.
Hai vị giáo sư chưa bao giờ nghĩ đến để Vân Chu rời đi bọn họ, nhưng lại ở một ngày nào đó, Vân Chu và Đái Hồng Thiên cùng biến mất.
Mười mấy năm trước muốn biến mất thật sự quá dễ dàng, mua tấm vé xe, đi một một thành phố khác, hoặc là đi đến một nông thôn xa hơn sâu hơn, bọn họ có thể dễ như trở bàn tay giấu mình, không bị ai tìm được.
Hai vị giáo sư tốn rất nhiều thời gian, nhờ vả rất nhiều người.
Bọn họ cũng không thấy đau lòng số tiền bị Đái Hồng Thiên cướp đi, Đái Hồng Thiên muốn gì cũng được, tiền cũng không thế nào, bọn họ chỉ là muốn tìm được Vân Chu, con trai bọn họ 8 năm nay.
Nhưng qua rất lâu, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.
Mãi đến có một ngày, một cảnh sát hình sự tìm đến bọn họ.
"Có người đưa ra chứng cứ liên quan đến Đái Hồng Thiên bị nghi ngờ bắt cóc trẻ em tống tiền, cũng cung cấp manh mối, hy vọng hai người có thể hợp tác điều tra."
Ngày đó, Vân Tiểu Húc lần đầu nhìn đến ba mẹ của chính mình lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Cảnh sát vào trong nhà lấy bằng chứng, ba mẹ muốn để cậu ở yên tại trong phòng, nhưng Vân Tiểu Húc không muốn, khi đó cậu cho rằng chính mình cũng là một phần tử trong nhà, có tư cách biết sự thật, vì thế cậu bắt đầu thử mở cửa, hoặc là từ cửa sổ lén chạy ra ngoài.
Cậu thành công, cho nên cậu cũng nhìn đến ba mẹ giữ chặt chú cảnh sát hình sự, đến mức nói năng lộn xộn hỏi: "Là ai cung cấp chứng cứ? Bên chỗ hắn ta có đứa trẻ không? Sống có khỏe không? Chúng tôi có thể gặp cậu ấy chứ?"
Cảnh sát hình sự lại lắc lắc đầu: "Không có, chưa thấy qua."
Lúc ấy Vân Tiểu Húc còn chưa hiểu được suy nghĩ của ba mẹ, cậu vừa ghen ghét vừa tức giận, cậu ghen ghét sau khi Vân Chu rời đi vẫn cứ bị ba mẹ nhớ mãi không quên, ghen ghét "Cha" cậu từng tôn kính mang cậu ta đi mà không phải mình.
Nhưng là bây giờ nhắc lại chuyện trước kia, thật sự là quá mức xa xôi, những hạn chế vì tuổi còn nhỏ, khuyết thiếu giáo dục thật sự là một vấn đề không tránh khỏi, quá ngây thơ, quá ngốc nghếch, sự đồng cảm cùng sức phán đoán đều cần qua quá trình trưởng thành để dần dần dưỡng thành.
Dù là Vân Tiểu Húc và Giang Tri Hỏa, hay là hai vị giáo sư, bọn họ đều không sai gì cả, bọn họ chỉ là bên bị hại.
Cũng may sau đó, Vân giáo sư đã dạy Vân Tiểu Húc rất tốt.
"Anh." Vân Tiểu Húc đã kêu thành quen, khi còn nhỏ còn hơi ngại, bây giờ ngại cũng chẳng để làm gì, trong lòng vừa tự trách mình khi còn nhỏ không hiểu chuyện, vừa đau lòng thay ba mẹ khi tìm mãi không thấy Vân Chu, lại còn vừa cảm thán nhiều năm như vậy một mình anh không biết sống như thế nào, cậu chân thành nói, " Em bỗng nhiên rất muốn ôm anh một cái."
"Không được." Nhân viên y tế bên cạnh lãnh khốc vô tình ngắt lời, "Các cậu đều không được nhúc nhích."
Vân Tiểu Húc: "......"
Trong lúc Giang Tri Hỏa và Vân Tiểu Húc bị đưa đến bệnh viện, hai vị giáo sư đi theo xe cảnh sát đi vào Cục Cảnh Sát.
Vụ án bắt cóc ác liệt lần này, tuy rằng không tổn thất lớn về kinh tế, nhưng ảnh hưởng xấu đến dư luận, phía chính phủ cần người nhà phối hợp, công bố thông tin thích hợp để xoa dịu sự nghi ngờ của dư luận.
Đội của Hà Miểu Miểu đã dỡ bỏ thuốc nổ và di dời người dân trong vụ án lần này, vì vậy Hà Miểu Miểu tất nhiên cũng là người phụ trách chủ yếu của vụ án này, cô nhanh chóng sắp xếp lại tình hình của hiện trường, kết hợp nhiều bộ môn khác xây dựng khẩn cấp phương án xử lý an đầu.
Cô nhờ người đưa Nhan Mộ đến cửa phòng thẩm vấn, bởi vì đang vội nên nói rất nhanh: "Nhan thiếu, bây giờ tôi muốn đi tìm đội trưởng Lệ, người của ông ta cũng có tham gia vụ án, một ít nội dung chúng tôi cần phối hợp nhau, muốn biết thì cậu ở đây nghe nhưng không thể nói ra ngoài, tôi đi trước."
"Ừm." Nhan Mộ đồng ý.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát phụ trách hỏi: "Bây giờ chúng tôi cần biết một chút đầu đuôi câu chuyện, rốt cuộc vụ án lần này ảnh hưởng rất lớn, chúng tôi có lẽ phải công bố ra bên ngoài một ít chi tiết."
"Ừm, được." Ba Vân gật gật đầu.
Cảnh sát đưa tài liệu trong tay cho hai vị giáo sự: "Đây là hồ sơ vụ án năm đó."
Trong hồ sơ vụ án này chỉ ghi lại quá trình phá án và kết quả xét xử, ví dụ như tháng x năm x có người báo cảnh sát và cung cấp chứng cứ, tháng x năm x Đái Hồng Thiên bị bắt, tháng x năm x Đái Hồng Thiên bị kết án 13 năm tù có thời hạn.
Nhưng đối hồ sơ vụ án lại không ghi lại quan hệ cụ thể giữa các bên liên quan và Đái Hồng Thiên, cảnh sát phải tìm hiểu cụ thể chi tiết tình hình từ ba mẹ Vân.
Hai vị giáo sư đọc một lượt hồ sơ vụ án, rồi liếc nhau, mẹ Vân hít một hơi thật sâu, gian nan nhớ lại mỗi chi tiết năm đó.
"18 năm trước, Đái Hồng Thiên ác ý tráo đổi Vân Chu và tiểu Húc ở bệnh viện."

Bình Luận (0)
Comment