Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 97

' Tớ hơi ghen tị.'
Vân Tiểu Húc vội vã đi ra phòng luyện tập, cậu đi còn chưa kịp lau mặt, trên trán dính một tầng mồ hôi mỏng.
Người đại diện đang ở chờ cậu bên ngoài.
Trong lúc quay show, trainee bình thường cũng không thể liên hệ trực tiếp với người đại diện trừ phi tình huống đặc biệt.
Vừa thấy Vân Tiểu Húc, người đại diện trực tiếp ném điện thoại ở trước mặt hắn, lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
"Hả?" Vân Tiểu Húc căn bản không biết đã xảy ra cái gì, vội vã bị kêu ra tới, cũng chưa kịp hỏi nhân viên công tác. Cậu mờ mịt click mở giao diện Weibo, thấy rõ nội dung bên trong, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Là một đại V của giới giải trí đưa ra tin nóng.
Tiền tuyến ăn dưa V: Thả dưa, mọi người tùy ý ăn, tôi làm trước. [ ăn dưa ][ ăn dưa ][ ăn dưa ]
Blogger tổng cộng đăng chín tấm ảnh, ba tấm trước là lịch sử trò chuyện với người gửi bài, avatar và thông tin cá nhân được bôi đen.
- tôi muốn đăng một bài, hy vọng chủ blog có thể giấu tên giúp tôi.
- gần đây bỗng tâm huyết dâng trào coi tuyển chọn idol, phát hiện có một người nhìn rất quen mắt, còn rất nhiều cảnh quay, nhìn kỹ, đây không phải là Vân Tiểu Húc sao?
- cậu ta sao có thể tới tham gia tuyển chọn idol?
- tôi lại nhìn thêm một lát, cư dân mạng lột được các loại account của cậu ta nhưng hình như lại không đào ra lịch sử đen, vậy tôi liền nói cho mọi người một dưa.
- Vân Tiểu Húc lúc ấy học ở trường chúng tôi, thành tích siêu cấp kém, cả ngày chơi với lũ bạn hư. Đương nhiên mấy chuyện này không chứng cứ, tôi chỉ kể cho mọi người nghe thế thôi.
- chuyện tôi sắp kể đây thì có chứng cứ.
- Vân Tiểu Húc lúc trước bởi vì ăn trộm từng bị bắt đó.
Tiền tuyến ăn dưa V: Có thật không?
- đương nhiên là thật rồi, chờ một chút, tôi sắp xếp lại chứng cứ gửi cho anh.
Sáu ảnh sau là chứng cứ người gửi bài đưa ra.
Có ba bức ảnh mờ nhìn không rõ, loáng thoáng nhìn đến là một đôi cha mẹ và một cậu bé.
Mặt cậu bé chụp khá rõ ràng, giống Vân Tiểu Húc hiện tại tám phần, chỉ là ngũ quan hơi hiện non nớt.
- đây là Vân Tiểu Húc và cha mẹ cậu ta ở trong văn phòng, cha mẹ cậu ta muốn giải quyết riêng, nhưng là đối phương không đồng ý, giống như còn cãi nhau, cụ thể không nhớ rõ, tóm lại tình huống trong ảnh kiểu như vậy.
Hai bức ảnh khác là ở đồn công an và phòng học, cũng mờ ảo như vậy, người nọ dùg nét màu đỏ vụng về vòng ra Vân Tiểu Húc.
- Tôi lôi nó ra khỏi photo cloud disk, tưởng mất rồi, không ngờ nó lại tự động sao lưu.
- tôi cũng biết lịch sử đen thuở nhỏ không tính, nhưng là trộm cắp đã gần như không thể tính là lịch sử đen đi?
Ba ảnh cuối là lịch sử trò chuyện của người gửi bài và những người khác.
【 mày còn có nhớ thằng Vân Tiểu Húc trộm cắp năm đó không? 】
【 nhớ rõ, cậu ta không phải đi tuyển chọn idol à. 】
【 thế mày có nhớ rõ chuyện cậu ta trộm cắp hay không? 】
【Có phải là cái thằng lớp 3 mang ví đi học, hình như là đó là tiền khám bệnh cho anh trai mượn từ thân thích, bọn họ đưa đến trường học cho thằng đó mang về, kết quả bị trộm? Tao nhớ thế, tao còn thấy lạ, sao mà không ai nói việc này, giấu tốt thật. 】
- đại khái tình huống chính là như vậy, blogger không đăng tin bừa nha.
- không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn cho các fans nữ đánh bảng cho cậu ta tỉnh táo một chút, các bạn dùng hết sức lực thức đêm đánh bảng làm số liệu thế mà anh nhà là thằng ăn trộm, dù thực lực hát nhảy của cậu ta thế nào, lịch sử đen nên ghim trên cột sỉ nhục trụ không thả xuống!
Blogger này lần nữa nhấn mạnh chỉ là ăn dưa, mosaic toàn bộ ba chữ "Vân Tiểu Húc" trong nội dung bài đăng, đổi thành ba chữ cái"yxx".
Mặt ngoài không chỉ tên nói họ, nhưng nội dung lại chỉ thẳng chính Vân Tiểu Húc.
"Không phải, tôi không làm." Vân Tiểu Húc môi run rẩy, biện giải nói, "Tôi chưa từng trộm đồ."
Người đại diện lắc đầu, trên mặt không ngăn được bực bội.
Hắn ta chính là vì xác nhận chuyện này mới lại đây, Vân Tiểu Húc là hắn ta ký, công ty cũng gây áp lực lớn như vậy cho hắn ta.
Cảnh thi đấu tuyển chọn idol cần dựa vào công ty giải trí đổ tiền.
Công ty Vân Tiểu Húc ký hợp đồng còn tính đáng tin cậy, bên trong dựa vào thực lực cạnh tranh, dù bối cảnh thế nào đều xuất phát ở cùng một chỗ, nhân thiết của Vân Tiểu Húc khá tốt, cực có duyên với show giải trí, ngày thường huấn luyện cũng chăm chỉ, công ty cho các tuyển thủ khác cùng tham gia số lượng cảnh như nhau, chỉ có một mình cậu trổ hết tài năng.
Lúc trước khi ký hợp đồng, công ty hỏi qua thông tin cá nhân của Vân Tiểu Húc, đã xác nhận cậu không có tiền án tiền sự —— chỉ là không thể điều tra sâu đến như vậy, không thể điều tra ra chuyện khi còn nhỏ từng trộm đồ bị phát hiện.
Công ty đều không phải là không thể giúp cậu xử lí quan hệ công chúng, rốt cuộc chuyện liên quan đến danh dự công ty, nếu thật sự nâng ra một nghệ sĩ làm việc xấu sẽ ảnh hưởng xấu đến phát triển tương lai của công ty.
"Tôi thật sự không có!" Vân Tiểu Húc bực bội gãi gãi tóc, "Việc này năm đó đều nói rõ ràng! Hiện tại còn có thể bị bóc ra được! Không phải trộm! Hắn ta đang bôi nhọ tôi!"
Người đại diện nhíu nhíu mày: "Tôi biết, cậu đừng vội."
Tiếp xúc lâu với Vân Tiểu Húc như vậy hắn biết, cậu là một chàng trai chân thật, sự việc lần này có xác suất cao là đối thủ nhắm vào.
Gần đây hạng của Vân Tiểu Húc tăng quá nhanh, bắt đầu chỉ là vị trí cuối của top giữa, sau hai lần công diễn trực tiếp vọt vào vị trí debut, thật xúc phạm đến lợi ích của vài tên hoàng tộc trong chương trình.
Người đại diện thở dài, đang muốn nói chuyện, tiếng chuông vang lên, hắn bảo Vân Tiểu Húc đợi một lát, đi ra cửa nghe điện thoại.
Vân Tiểu Húc che mặt, gian nan từ trong lòng bàn tay hít thở không khí.
Cậu hiện tại hoàn toàn lâm vào thế bị động.
Cậu có thể nói việc này không phải cậu làm, cậu không trộm, cậu cũng có thể đưa ra lý lịch chứng minh mình chưa từng vào cục cảnh sát, đây là bôi nhọ là bịa đặt.
Nhưng trên mạng sẽ không có ai tin tưởng.
Có người cố ý muốn nhằm vào cậu —— mà cậu căn bản không có cách chứng minh chính mình chưa làm qua việc đó!
Người đại diện không biết là nói chuyện điện thoại với ai xong, khi vào sắc mặt hơi tốt, hắn vỗ vỗ vai Vân Tiểu Húc, an ủi nói: "Không sao, công ty sẽ nghĩ cách giải quyết, cậu tiếp tục luyện tập sân khấu công diễn lần 3 đi, thuận tiện nghĩ văn sáng tỏ."
Sự việc # Vân Tiểu Húc trộm đồ # liên tục lên men trong vòng một ngày, công ty chưa lên tiếng, bình thường có chuyện gì dẫn phát dư luận ồn ào, công ty đều sẽ bác bỏ tin đồn trước, chậm chạp không có tiếng động chỉ có hai loại khả năng, là thật sự hoặc là công ty cũng không xác định, đang điều tra.
Phía công ty không lên tiếng, hậu viện hội liên hệ đoàn đội không được, cũng liên hệ không được chính chủ Vân Tiểu Húc, những người trong cộng đồng fans hoảng sợ.
Cùng ngày Vân Tiểu Húc lộ ảnh cực kỳ tiều tụy.
Ngày hôm sau, có người đăng lên siêu thoại một video từ trạm tỷ ở tiền tuyến quay, Vân Tiểu Húc đi ngang qua camera, các fan hô to với cậu: "Vân Tiểu Húc, cậu không trộm đồ, chúng tôi tin cậu! Công ty tra cho công ty tra! Hãy vui lên và làm việc chăm chỉ nhé!!"
Vân Tiểu Húc vốn đang cúi đầu đi phía trước, sau khi nghe được giọng các fan bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía các cô, hốc mắt ửng đỏ.
3 giờ sáng, Vân Tiểu Húc vẫn ở trong phòng luyện tập, không biết mệt mỏi lặp lại động tác trong sân khấu tiếp theo.
Có nhân viên công tác vào tìm cậu, đưa cho cậu một tờ giấy.
Trên tờ giấy là nét chữ cậu quen thuộc.
—— ba mẹ mãi luôn tin con.
Chuông tan học đúng giờ vang lên, trên hành lang yên tĩnh cả tiết học buổi tối tức khắc ầm ĩ lên.
Các học bá biết rõ kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, giải đề một giờ liền nghỉ ngơi mười lăm phút, không mấy người sau giờ học liều mạng làm bài.
Giang Tri Hỏa thả bút, móc di động từ trong hộc bàn ra.
Nhan Mộ mấy ngày gần đây không ở trường học, thi tuyển sinh sinh riêng tuy nói khá ổn, nhưng vẫn là cần tìm một giáo viên chuyên nghiệp vẫn thích hợp hơn.
Cả ngày chỉ có buổi tối về đến nhà mới có thể nhìn thấy mặt, Nhan Mộ sẽ ở trong lúc nghỉ ngơi nhắn tin cho Giang Tri Hỏa.
Năm phút trước hắn gửi một bức ảnh một con mèo, mèo Ragdoll trung tâm nuôi, có một đôi mắt màu xanh lam cực kỳ xinh đẹp.
Con mèo này đã thấy rất nhiều người cũng không sợ người, bình thường thật sự lạnh lùng, ai chạm vào đều không để ý tới, lại cực kỳ dính Nhan Mộ, vài ngày liên tiếp đều ghé vào bên chân hắn.
Giang Tri Hỏa: Tớ ghen rồi.
Nhan Mộ: Vì sao?
Giang Tri Hỏa: Cậu cho một con mèo bò bên cạnh cậu, tớ thì sao?
Nhan Mộ: Cậu không phải mèo, tiểu Chu.
Giang Tri Hỏa: Thế tớ là gì?
Hai người trò chuyện vài câu vô nghĩa, bởi vì Giang Tri Hỏa mỗi tuần đều sẽ xem PickU101, bởi vậy gần đây trình duyệt luôn nhảy ra thông tin liên quan.
Lần này nhảy ra chính là một cuộc bình chọn do một account marketing khá hot tạo ra.
Có tin nóng tuyển thủ Vân Tiểu Húc của PickU101 bị nghi ngờ có liên quan ăn cắp, có vẻ sụp phòng, mọi người tin không?
Giang Tri Hỏa nhìn lướt qua, không vào xem, tin nhắn Nhan Mộ cũng đã gửi đến.
Nhan Mộ: Đêm nay muốn ăn gì? Gần đây có nướng BBQ, mì thịt bò, mì chua cay thêm đùi gà thì sao? Nghe nói nhà này ăn rất ngon.
Giang Tri Hỏa: Ăn khuya tội lỗi lắm, Nhan ca.
Giang Tri Hỏa: Tớ đặt trái cây, lát nữa cậu về nhà sớm cắt ra nhé?
Gửi xong những lời này chuông vào học vừa lúc vang lên, các nữ sinh vừa nói chuyện vừa đi vào từ cửa sau.
"Vân Tiểu Húc hẳn là không trộm đồ nhỉ?"
"Đều qua một ngày rồi, cũng không có một chút phản ứng, nếu là giả hẳn là trực tiếp gửi thư luật sư đi."
"Không thể gửi thư luật sư mới nói, ngươi ta căn bản chưa nói là Vân Tiểu Húc, chỉ có ba chữ cái, quỷ biết là ai."
"Vậy không phải là thật sự từng trộm đi?"
"Tôi cảm thấy không có khả năng mấy." Giang Tri Hỏa nghiêng nghiêng cằm, chen một câu, "Hẳn là hoàng tộc nhắm bắn? Dùng từ này đúng sao?"
"Hả?!" Các nữ sinh sáng mắt lên.
Hỏa ca từng tiếp xúc với Vân Tiểu Húc, có lẽ biết chuyện bên trong, vì thế các cô hỏi: "Vì sao nói như vậy! Hỏa ca cậu biết chút gì sao?!"
"Không có." Giang Tri Hỏa không nhanh không chậm, chọn một đáp án trên giấy, nói câu các nữ sinh nghe không hiểu lắm, "Chỉ là tôi cảm thấy, hai giáo sư khẳng định sẽ dạy cậu ta tốt."
Giang Tri Hỏa vừa mới nói xong, đêm đó, chuyện Vân Tiểu Húc sụp phòng lập tức xoay ngược lại.
Công ty im lặng hơn một ngày rốt cuộc đã đang một bài sáng tỏ thuyết minh, Vân Tiểu Húc chưa từng có hành vi ăn cắp, hơn nữa gửi thư luật sư cho account marketing vì cọ nhiệt mà chỉ tên nói họ bôi nhọ.
Sau đó lại chuyển tiếp một đoạn video.
Trong video hai vợ chồng tuổi gần về hưu, hai bên thái dương có chút hoa râm, lại một thân nho nhã sạch sẽ, hơi thở văn hóa nồng hậu.
"Xin chào mọi người, chúng tôi là ba mẹ của Vân Hiểu Húc, chúng tôi với tư cách là ba mẹ nhất định phải nói vài lời."
Nội dung video ngắn gọn thẳng thắn, ba Vân mẹ Vân mẫu chưa từng nói nhảm nhiều, giới thiệu xong thân phận trực tiếp đưa ra video và ghi âm hoàn chỉnh.
Sự việc ăn cắp chỉ là hiểu lầm.
Cậu chỉ là mang cùng balo giống với bạn học kia, bạn học kia cầm được tiền thân thích cho sau đó bỏ nhầm trong balo Vân Tiểu Húc, xong việc phát hiện không thấy tiền mặt, sợ hãi bị cha mẹ quở trách, mới nói dối bị trộm.
Ba Vân mẹ Vân lúc ấy tìm được video giám sát, hơn nữa sau khi được phụ huynh hai bên và giáo viên phụ trách đồng ý ghi âm lại, cũng ký xuống giấy xác nhận Vân Tiểu Húc vẫn chưa ăn cắp, chỉ là hiểu lầm làm sáng tỏ.
Video, ghi âm và giấy xác nhận, tất cả mọi chuyện rõ ràng sáng tỏ, chỉ là một việc hiểu lầm, hơn nữa người nhà hai bên đã sớm biết được sự thật, lại lấy ra nhào đi lộn lại thảo luận cũng vô nghĩa.
"Cuối video chúng tôi muốn nói một chút với con trai mình."
Hai vị giáo sư ý cười ôn hòa: "Con không cần cảm thấy lo lắng hoặc là sợ hãi chuyện mình chưa làm."
"Con không có cách nào chứng minh mình là người tốt, đừng lo lắng, ít nhất ba mẹ sẽ vì con chứng minh con không phải một đứa trẻ hư."
"Ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con.."
"Tôi có thể khóc không?" Vân Tiểu Húc xem xong video, yên tĩnh một hồi lâu, mới ngẩng đầu, hỏi nhân viên công tác đang chuẩn bị ghi hình cho cậu, nức nở nói, "Có thể chứ?"
Nhân viên công tác đưa cho cậu vài tờ khăn giấy, an ủi nói: "Điều chỉnh cảm xúc cho tốt, ba mẹ cậu rất tốt. Không cần phải xen vào những người khác, giải thích rõ ràng chuyện này với fans của cậu."
Giang Tri Hỏa ấn tắt màn hình.
Anh thấy được video.
Hai vị giáo thụ vẫn không thay đổi, trên người tràn ngập sự ôn nhu anh sùng kính lâu nay.
Anh ở dưới tiểu khu ngồi một mình một hồi mới đi lên.
Nhan Mộ đã về đến nhà, cắt xong trái cây bỏ ở trong bát trong suốt, tưới sữa chua lên, lại chuẩn bị một đĩa salad nhỏ.
Di động để trong túi ở chế rung, tin nhắn nhóm rung không ngừng. Top 2 vạn năm gào lớn ở trong nhóm "A a a tôi nhất định phải lấy top 1! Không thể nhường cho thằng Long kia của Tam Trung!", Một đám người phía dưới cùng làm theo gào lên mục tiêu.
Giang Tri Hỏa chỉnh điện thoại thành im lặng, lẳng lặng ngồi vào bên bàn ăn.
Anh tạm thời không muốn quan tâm đến thi thử toàn thành phố.
Giờ này khắc này cảm xúc Giang Tri Hỏa rất suy sút.
Anh thấy Vân giáo sư, cũng thấy Vân Tiểu Húc.
Vân Tiểu Húc ngồi ở trong phòng màu trắng, vì fans quay một đoạn video.
Trong video Vân Tiểu Húc ửng đỏ mắt, trong tay còn nắm chặt khăn giấy, như vừa mới khóc.
"Cảm ơn các Húc Nhật, cảm ơn các cậu, cũng rất cảm ơn ba mẹ tôi."
Ba Vân mẹ Vân chỉ là đưa ra chứng cứ, chứng minh việc cáo buộc ăn trộm là sai sự thật.
Toàn bộ câu chuyện cần để Vân Tiểu Húc nói.
"Sự việc đã qua thật lâu, tôi chỉ nhớ cảm giác mờ mịt khi bị tố ăn cắp, tôi không biết vì sao chồng tiền mặt kia sẽ xuất hiện ở trong balo của tôi, tôi có nói với mọi người, không phải tôi, tôi không làm, nhưng không ai tin tưởng tôi."
"Bởi vì khi đó tôi cũng không giống một người tốt, tôi...... Thành tích rất kém cỏi, có lẽ tính tình cũng không được tốt lắm, khả năng cũng coi là phản nghịch, tôi khi đó căn bản không thể chơi với ai, tôi không hòa hợp được với bọn họ.". Đam Mỹ Hiện Đại
"Nhưng là ngày đó, sau khi ba mẹ tôi đến trường học, bọn họ kéo tôi sang một bên, hỏi tôi: ' nói thật, con trai, con có trộm không? ', tôi nói ' không '. Bọn họ nói: ' được, ba mẹ tin con. '"
"Vì thế bọn họ bắt đầu tra theo dõi, bắt đầu tìm người hỏi chuyện, rõ ràng chỉ là một việc rất nhỏ, ba mẹ đối phương cũng chưa truy cứu gì nhiều nhưng ba mẹ tôi lại phải tìm bằng được, bọn họ nói, tôi tin con trai tôi sẽ không làm ra chuyện ăn cắp này."
"Nếu không phải ba mẹ tôi tin tôi, nếu bọn họ không kiên nhẫn tra theo dõi, tìm người hỏi chuyện, tôi thật sự sẽ bị chụp mũ ăn cắp, cho dù tôi căn bản chưa từng làm chuyện này."
"Tôi thật sự, cực kỳ cảm ơn hai người họ."
"Cùng với, cảm ơn các Húc Nhật của tôi, hai ngày này các cậu nhất định không dễ chịu, bênh tôi cũng hẳn bị rất nhiều ủy khuất, xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Cùng với, tôi còn muốn lặp lại lần nữa, cảm ơn các cậu."
"—— cảm ơn mỗi một phần tin tưởng không chút do dự."
Độ nổi tiếng của Vân Tiểu Húc không thấp, không biết sau lưng có phải do công ty và tổ tiết mục thúc đẩy hay không, sau khi video phát ra không đến năm phút liền trực tiếp xông lên bảng hot search.
Càng có dân mạng đào ra lý lịch của ba Vân mẹ Vân, giáo sư tiếng Trung đại học nổi tiếng, từng sáng tác không ít tác phẩm văn học bị tôn sùng là kinh điển, hai vợ chồng thậm chí từng song song đạt được giải thưởng văn học danh giá trong nước.
【 là hiểu lầm thì tốt, tui còn nghĩ tên khờ khạo Vân Tiểu Húc sao có thể sẽ đi trộm đồ ha ha ha ha ha 】
【 trời trời, điều kiện gia đình Vân Tiểu Húc thật quá tốt luôn! 】
【 ba mẹ idol tui vậy mà là giáo sư! Tui còn từng mua sách bọn họ viết nữa!! 】
【 Vân Tiểu Húc cố lên cho tôi! Debut cho tôi! Vả mặt bọn anti cho tôi!! 】
【 tôi lại phát hiện cái gì đỉnh thế này! Gia đình thư hương! A a a Vân Tiểu Húc cố lên! 】
Vân Tiểu Húc đi ra khỏi tòa nhà, đứng ở dưới bầu trời đêm.
Bầu trời đêm của Lâm Thành luôn trong trẻo như được gột rửa, ánh trăng mờ ảo, đêm trăng dịu êm.
Tay cậu đặt ở trong túi, trong tay nắm chặt lấy tờ giấy ba mẹ cho cậu.
—— ba mẹ mãi luôn tin con.
Cậu đã từng không thể hòa nhập vào gia đình ba mẹ và cuộc sống ba mẹ mang đến cho cậu.
Từ nhỏ cậu được nuôi ở một con phố xã hội đen, tên đàn ông đó không dạy cậu cái gì.
Rất nhiều chuyện cậu cũng không rõ —— ví dụ như cậu cũng không biết đi nhà người khác không thể lấy đồ của họ, ví dụ như cậu không biết khóc lóc bừa bãi là sai.
Cậu chưa bao giờ được rửa sạch qua, bởi vậy trên người cậu mang theo "Ác" trẻ con sinh ra đã có.
Cậu cầm sách nhà hàng xóm đi, đập nát đồ họ mang chuyển nhà, cậu không muốn trả lại, không muốn thừa nhận sai lầm.
—— không ai đã dạy cậu như vậy là xấu, cho nên cậu cũng không biết chính mình làm ra một chuyện xấu.
Sau này cậu được dạy điều đó, là ba mẹ mới dạy cậu.
Nhưng Vân Tiểu Húc khi đó cũng không thích ba mẹ mới của cậu.
Bởi vì luôn có người đang hỏi cậu: "Vân Chu đâu? Vân Chu đi đâu? Vì sao cậu vừa tới Vân Chu đã biến mất?"
Ba mẹ cậu chưa từng nói, cũng không nhắc tới Vân Chu trước mặt cậu, sẽ chỉ ở khi cậu không nhìn thấy thở dài.
—— ba mẹ cũng thích Vân Chu kia, cũng không thích cậu.
Ngay lúc đó Vân Tiểu Húc nghĩ như vậy.
Cậu còn thấy được.
Sau phiên toà, tên đàn ông nuôi cậu lớn bị nhốt vào ngục, cậu không được phép vào toà án, vì thế cậu không nói cho ai, chạy đến cửa chờ.
Cho nên cậu thấy được, ba mẹ cậu vẫn luôn đang tìm kiếm Vân Chu, bọn họ hỏi nhân viên toà án có thấy Vân Chu đi vào hiện trường không —— bởi vì phần lớn chứng cứ quan trọng do Vân Chu cung cấp.
Nhân viên công tác nói không có, vì thế mẹ cậu bắt đầu khóc, cậu chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt mẹ khổ sở bi thương như thế.
Vân Chu là ai? Vân Chu là người nào?
Không ai biết hai chữ này vẫn luôn là cái gai trong lòng Vân Tiểu Húc.
Cướp cuộc sống của cậu, cướp ba mẹ cậu, cướp mọi người vốn thuộc về cậu.
Dù đi rồi cũng có thể đâm vào tim cậu, làm cậu hoàn toàn tổn thương.
Mấy năm đó, quan hệ giữa Vân Tiểu Húc và ba mẹ vẫn rất tệ, cho dù cậu biết chuyện này đúng, chuyện kia là sai, cậu cũng sẽ vì làm ba mẹ tức giận mà cố ý lựa chọn hướng đi sai kia.
Cậu tự khiến mình bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Mãi đến ngày đó, ba mẹ nói —— ba mẹ tin con.
Sau lại ba mẹ tâm sự với cậu, chân thành xin lỗi cậu.
"Xin lỗi con trai, ba mẹ lúc trước vẫn luôn không biết suy nghĩ trong lòng con. Ba mẹ muốn xin lỗi con. Ba mẹ chưa bao giờ cảm thấy con là đứa trẻ hư, cũng vẫn luôn đang dạy con thật kỹ. Con và tiểu Chu đều là con của ba mẹ, các con khác nhau cho nên không cần so sánh."
"Ba mẹ thật sự xin lỗi con vì không nhìn ra sớm hơn, mong con có thể tha thứ ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt. Về phần thở dài với con, con trai, không phải bởi vì chúng ta không thích con, cũng không phải bởi vì con hư, con rất tốt, ba mẹ chỉ là đang hối hận, đang tự trách chính mình, tiểu Chu lựa chọn rời đi một mình, mà ba mẹ lại không tìm thấy đứa bé ấy. Đứa bé ấy cũng chỉ lớn bằng con, ba mẹ không biết đứa nhóc ấy sẽ sống như thế nào."
"Con rất tốt, con là Vân Tiểu Húc, là con trai ba mẹ. Con có thể tha thứ cho ba mẹ chứ?"
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía bầu trời đêm.
Nhan Mộ không nói gì, hắn cũng thấy được hai video đó.
Vì thế hắn nhẹ nhàng nâng lên bát trái cây, đút từng miếng cho Giang Tri Hỏa.
Hắn giơ một miếng, Giang Tri Hỏa cắn một miếng.
"Nhan ca." Giang Tri Hỏa quay đầu lại, đốt ngón tay thon dài dừng lại ở mặt sườn anh, phía trên có hai vết cắn.
—— nhất định là Nhan Mộ vừa mới cắn ra.
Nhan Mộ chắc chắn rất muốn làm anh vui vẻ chút, Giang Tri Hỏa cũng không muốn làm Nhan Mộ buồn rầu.
Nếu không nói ra suy nghĩ, người khác không đoán ra được, mọi việc cũng không được giải quyết.
Giang Tri Hỏa không có cắn trái cây, mà là nhẹ nhàng cắn ngón tay Nhan Mộ.
Liếm mút vết cắn.
"Có chút ngứa." Đầu ngón tay Nhan Mộ cuộn tròn, lại không thu xoay tay lại.
Giang Tri Hỏa lại dùng sức cắn, mới thả ra.
Anh nắm ngón tay bị chính mình cắn qua, niết trên đốt ngón tay, đầu ngón tay.
"Tớ còn tưởng rằng đã qua thật lâu. Tần ca, tớ tìm được cậu, gặp được Vân Tiểu Húc, còn từng trộm đi nhìn hai giáo sư. Tớ cho rằng tớ đã không thèm để ý."
"Nhưng hôm nay tớ thấy video, vẫn là khó chịu. Tớ suy nghĩ thật lâu loại cảm giác này là cái gì."
Giang Tri Hỏa hôn lên ngón tay Nhan Mộ một cái, sau đó mới lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Dưới bướng bỉnh và bằng phẳng đó có giấu một chút bất lực khó tả.
"Tớ có một chút, ghen ghét." Giang Tri Hỏa nói như vậy.

Bình Luận (0)
Comment