Ô Vân Tán Khứ, Minh Nguyệt Cao Huyền

Chương 22

Bùi Ý An lặng người, cổ họng nghẹn lại.

 

Chàng còn chưa kịp uống ngụm trà nào, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.

 

Thôi Ngôn Chiêu không nhìn chàng, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo vầng trăng bị mây đen che khuất một nửa trên bầu trời đêm.

 

"Về sau cũng đừng đến nữa. Những chuyện trước đây, cứ xem như thuộc về kiếp trước đi. Hiện tại ta sống rất tốt, tự do tự tại, cũng không bị ràng buộc bởi thân phận gì cả."

 

Mà giữa bọn họ, từ lâu đã chẳng còn tương lai.

 

Cũng không cần phải dây dưa mãi như thế này.

 

Bùi Ý An siết chặt tay, cố gắng đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, giọng nói run rẩy:

 

"Chẳng lẽ nàng thực sự không thể tha thứ cho ta sao?"

 

Thôi Ngôn Chiêu nghiêng đầu nhìn chàng.

 

"Ta chưa từng không tha thứ cho chàng. Vốn dĩ ta chẳng hề oán hận chàng, thì lấy đâu ra chuyện tha thứ?"

 

"Từ xưa đến nay, phu thê có đạo, nam nhân ba thê bốn thiếp cũng là chuyện thường tình. Chàng chẳng qua chỉ nhận nhầm người, thậm chí còn chưa từng nạp thiếp, ta có thể trách gì chàng đây?"

 

"Chỉ là... chúng ta thực sự không thể quay lại như trước nữa."

 

Bùi Ý An nhìn sâu vào mắt nàng.

 

Rõ ràng vẫn là đôi mắt ấy, nhưng bên trong lại chẳng còn hình bóng chàng.

 

Chàng vội vàng tiến lên, cố chấp nhìn nàng, siết chặt tay nàng không buông.

 

"Không! Chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta nhất định có thể quay về như trước kia. Chúng ta vẫn sẽ là đôi phu thê khiến cả kinh thành ngưỡng mộ."

 

"Chiêu Chiêu, chỉ cần nàng chịu, chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể làm bất cứ điều gì."

 

Nói đến cuối, giọng chàng đã mang theo tiếng nghẹn ngào.

 

Chàng chỉ cầu xin nàng đừng rời xa chàng.

 

Chàng không thể mất nàng được.

 

Thôi Ngôn Chiêu từng chút, từng chút gỡ từng ngón tay của chàng ra.

 

"Vương gia không cần mãi chấp niệm với quá khứ. Chàng nên quay về kinh thành đi, đó mới là nơi chàng thuộc về."

 

"Ngài là thần phật được kính ngưỡng nhất Đại Hạ, là Phật tử tôn quý bậc nhất, chắc hẳn cũng hiểu rằng cõi hồng trần này chỉ là phù hoa ba ngàn, chúng ta chẳng qua chỉ là khách qua đường trong nhân thế, đã lỡ mất nhau, tức là vô duyên."

 

Bùi Ý An lùi lại hai bước, ngây người đứng đó.

 

Chàng đỏ hoe mắt, lặng lẽ nhìn Thôi Ngôn Chiêu, nơi khóe mắt lăn xuống vài giọt lệ trong suốt.

 

Chàng biết, mình đã hoàn toàn mất nàng.

 

Từ khoảnh khắc động phòng hoa chúc mà nàng giả chết, từ khoảnh khắc chàng nhận sai người, từ khoảnh khắc chàng bị mê hoặc mà bảo vệ Bùi Uyển Nguyệt…

 

Chàng đã hoàn toàn mất Thôi Ngôn Chiêu.

 

Cổ họng nghẹn lại, chàng chẳng thể thốt nên lời, chỉ có những giọt nước mắt nơi khóe mắt đã bán đứng lòng chàng.

 

Trong khoảng sân tĩnh lặng, hai người im lặng hồi lâu.

 

Cuối cùng, Bùi Ý An loạng choạng xoay người rời đi.

 

Thôi Ngôn Chiêu nhìn theo bóng lưng chàng, rồi lại ngước nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.

 

Mây đen tản đi, trăng sáng treo cao.

 

Từ nay về sau, thế gian chỉ có thêu nữ Thôi Ngôn Chiêu.

 

 

Ba tháng sau, kinh thành truyền tin An vương gia đã tới Ngũ Đài Sơn, một lần nữa xuất gia.

 

Khi ấy, Thôi Ngôn Chiêu đang ngồi trong sân, tỉ mỉ thêu một đóa mẫu đơn.

 

Nàng nghe tin này, tay vẫn không ngừng đưa kim, thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu.

 

Trên đỉnh đầu, ánh nắng chan hòa…

 

— Toàn văn hoàn —

Bình Luận (0)
Comment