Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 64

Dương Kế Trầm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Nhiễm rồi đánh giá cô vài lần, tuy khóe miệng anh nhếch lên nhưng cũng không đùa thêm nữa, mà ngược lại là đường đường chính chính nói chuyện của Từ Chi Hạ với Giang Mi. Vẻ ngang ngược và ác liệt của anh có lẽ cũng chỉ thu liễm trước mặt Giang Mi mà thôi.

Dù ấn tượng của Giang Mi với anh có tốt thì vẫn bị đánh gãy bởi mấy chuyện oanh oanh yến yến này. Sau lần dặn dò trước, Giang Mi còn nói: “Bây giờ Tiểu Nhiễm sẽ học đại học, đã là người lớn rồi, con bé muốn ở bên ai, tôi cũng không quyết định được. Nếu bây giờ cậu đã chọn con bé, người làm trưởng bối chúng tôi cũng đã biết rồi, tôi hi vọng cậu một lòng đối tốt với nó. Đừng tưởng tôi không biết về nghề này của mấy cậu, ngoài kia còn nhiều dụ hoặc, lúc thì người mẫu này lúc thì fan hâm mộ kia, thứ khó đoán nhất cũng là lòng người. Ai biết về sau đàn ông mấy người nghĩ thế nào, nếu như thật sự thích Tiểu Nhiễm thì đừng làm con bé tổn thương.”

Lời này một câu hai nghĩa, tuy là nói với Dương Kế Trầm, nhưng lại khiến Trịnh Phong phải cúi đầu.

Dương Kế Trầm nghe hiểu, anh cười cười rồi nói: “Dì yên tâm, nghề thì vẫn vậy, quan trọng nhất không phải là chính mình hay sao. Có thể khống chế mình cũng chỉ có mình mà thôi.”

Giang Mi nói: “Cậu hiểu được là tốt. Nếu về sau hai đứa thành được, cậu có thể đối tốt với Tiểu Nhiễm, thì nói cho cùng vẫn là một chuyện tốt.”

Người này có ngoại hình, sự nghiệp coi như cũng có, nhân phẩm ít nhất là cương trực, duy chỉ có điều không biết chắc là liệu có một lòng một dạ hay không.

Hai người tình đầu ý hợp, nếu có thể trung trinh với nhau, thì Giang Mi thấy quãng đời còn lại còn cầu gì hơn nữa đây, chỉ cần như thế là đủ.

So sánh như vậy xong, Giang Mi cũng lười nhìn Trịnh Phong, bà đứng dậy rồi lên lầu đi phơi quần áo.

Trịnh Phong gõ ngón tay xuống mặt bàn một cái: “Thằng nhóc cậu có ý chế nhạo tôi đúng không?”

Tận dụng mọi thứ để chế nhạo.

Dương Kế Trầm lại chưa từng thu liễm với Trịnh Phong, cũng không để ông vào trong mắt. Anh nhướng đuôi mày rồi buông tuồng nói: “Không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, đừng có vơ đũa cả nắm.”

Giang Nhiễm cũng phục hai người bọn họ, lần nào gặp cũng phải đấu võ mồm vài câu, có điều một người thì tức tới đỉnh đầu bốc khói, một người lại nhàn nhã đắc ý.

Giang Nhiễm khuyên nhủ: “Bố, bố ít nói một câu đi.”

Nói cũng đâu có lại được anh.

Trịnh Phong: “Bây giờ đã nước sông đổ ruộng ngoài đúng không? Cậu ta vừa vào cửa đã dán mắt lên rồi, chẳng lẽ bố không đẹp trai?”

Dương Kế Trầm cầm chén trà của Giang Nhiễm mà nhấp một ngụm: “Nghe nói thời trẻ huấn luyện viên Trịnh là mặt tiền của đội xe, khó trách những người mẫu và fan hâm mộ kia đều muốn bò lên người ông.”

Giang Nhiễm chớp chớp mắt mấy cái rồi liếc mắt nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ. Không biết ve sâu ở đâu kêu không ngừng khiến lòng người không yên, rồi càng á khẩu không trả lời được.

Trịnh Phong xua xua tay, ông cũng lười tranh luận với Dương Kế Trầm, sau đó chạy lên lầu tìm Giang Mi.

Chờ khi trên lầu truyền tới tiếng đóng cửa phòng rồi, tay để dưới bàn của Dương Kế Trầm rất tự nhiên kéo Giang Nhiễm lại.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô: “Tối đến tìm em nhé?”

“Vâng…” Giang Nhiễm nhỏ giọng đáp lại.

Dương Kế Trầm cầm tay cô rồi để lên đùi mình, Giang Nhiễm run lên một cái, còn anh lại cười.

“Sao mà rụt tay lại?”

“Đâu có.”

“Không phải vẫn luôn muốn chạm vào à?”

“Đâu có.”

“Không phải còn lên mạng tìm xem phải làm thế nào à?”

“Sao anh —— Đâu có…” Cuối cùng vẫn giải thích một cách yếu ớt.

Giang Nhiễm giãy ra mấy lần nhưng vẫn không rút ra được. Anh cầm rất chặt, chút sức của cô không tài nào so được với anh.

Dương Kế Trầm hơi nghiêng người, ánh mắt cũng đang nhìn phía trước. Một tay anh cầm tay cô, một tay còn lại đang nghịch chén trà nhỏ tinh xảo. Anh nói thật nhỏ: “Hôm qua dạy em rồi, hôm nay tự thử một chút?” Nói xong còn kéo tay cô tới nơi khó lường kia.

Giang Nhiễm căng thẳng nhìn về phía cầu thang, cô sợ hai người Giang Mi đi ra nên đè thấp giọng: “Anh không sợ bị trông thấy à? Buông ra.”

Dương Kế Trầm cười: “Sợ cái gì? Chính em muốn động tay động chân với anh trước, anh mới là người thua thiệt kìa.”

Giang Nhiễm nhỏ giọng nói: “… Rõ ràng là anh kéo tay em qua, hơn nữa người thoải mái chẳng là anh à.”

Bây giờ Giang Nhiễm vẫn còn nhớ rõ, tối qua anh kéo tay cô rồi không chịu buông. Cô nói tay mỏi và mệt rồi, anh lại nói nhịn thêm chút nữa, ngoan. Đã vậy thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ nhẹ trầm thấp mà khàn khàn kia, thậm chí cuối cùng còn nói ít lời hạ lưu nữa.

Cô luôn có cảm giác một lần sảy thân hận nghìn đời.

Dương Kế Trầm kéo người vào trong ngực mình, Giang Nhiễm giả bộ từ chối. Anh lại bị hai câu này của cô trêu chọc nên càng ghẹo Giang Nhiễm, ánh mắt còn cố tình làm càn: “Vậy lát nữa cũng làm em dễ chịu một chút, hửm?” Em muốn thoải mái phía trên hay thoải mái phía dưới?”

Dương Kế Trầm nói xong còn thổi khí bên tai cô, Giang Nhiễm đẩy anh rồi sốt ruột nói không đứng đắn, đáng ghét, không để ý đến anh nữa.

Cô gái nhỏ đỏ mặt nói lời hờn dỗi đầy nhu tình mật ý.

Dương Kế Trầm ôm chặt cô, rồi hôn lên mà chặn ngang khuôn miệng xinh đẹp kia.

Giang Nhiễm bị anh dọa sợ, hai ngày trước có người còn ngại ban ngày nhà cô có người, vậy mà bây giờ lại dám hôn thẳng thừng thế này, đúng là lòng đàn ông như kim dưới đáy biển.

Nhưng nụ hôn này kéo dài không lâu, đúng là anh cũng có chừng có mực.

Sau đó Dương Kế Trầm nói: “Mai anh đi rồi.”

Giang Nhiễm gật đầu, cô cũng biết vậy. Lần thi đấu này phân ra sáu thành phố, cũng là sáu chặng của lộ trình, trước trước sau sau phải tới tháng 11 mới chính thức kết thúc, tháng 12 là cuối năm sẽ tổng kết điểm tích lũy và xếp hạng, vân vân.

Giang Nhiễm: “Vậy anh sẽ về chứ?”

“Anh về làm gì? Đến lúc đó em cũng không ở đây.”

“Thế nhà anh thuê kia thì sao?”

“Thì thuê thôi, cũng không thiếu chút tiền ấy.”

Căn nhà bên cạnh nhà Giang Nhiễm kia nằm ở nơi vắng vẻ, nhà không mới nên Dương Kế Trầm thuê nửa năm cũng chỉ mất 3000 tệ.

Dương Kế Trầm: “Thế nên đêm nay sẽ cố gắng cho em thoải mái một chút? Muốn không?”

Con ngươi hẹp dài của anh hơi cong lên, khuôn mặt thanh tuyển dưới ánh mặt trời lại đứng đắn vô cùng.

Giang Nhiễm không đáp lại lời anh mà chỉ trừng mắt, có điều nhìn thế nào cũng không có lấy một chút uy hiếp.

Người trước mắt lại càng thêm càn rỡ: “Nói xem tối nay em muốn thoải mái chỗ nào?”



Đến cùng thì tối hôm đó anh vẫn không đụng vào cô. Giang Nhiễm biết anh không nỡ, mỗi lần thấy vết thương chưa tan trên người cô, anh sẽ bất giác nhíu mày, đôi lúc còn mò một điếu thuốc theo thói quen. Anh cũng không nói thêm nhiều, sợ nói rồi cô lại thấy gánh nặng.

Giang Nhiễm cũng không nói nhiều với Dương Kế Trầm, cũng vì sợ anh có gánh nặng. Dù sao việc này cũng từ anh mà ra, nói thế nào thì Từ Chi Hạ cũng là bạn tốt nhiều năm của anh. Nhóm bọn họ là một đội như vậy, bây giờ thiếu đi một người cũng không phải chuyện tốt.

Giang Nhiễm nhớ trước khi ngủ đã mơ mơ màng màng kể rất nhiều chuyện, kể từ thời nhỏ ị đùn, rồi bị những bạn nhỏ khác chế giễu 11 tuổi rồi mà còn tè dầm, sau cùng lại nói thật ra em thấy mình không tốt chút nào.

Cô nói: “Anh thích em thật à? Anh thích em cái gì, thật ra em không có gì tốt.”

Dương Kế Trầm ôm Giang Nhiễm rồi dỗ cô đi ngủ, anh đáp: “Bây giờ ôm em thấy thư thái, như thế là đủ rồi. Đây chính là thích.”

Giang Nhiễm cũng không biết vì sao mình cứ hỏi mãi về chuyện này, dường như cô luôn không có bao nhiêu lòng tin khi đứng trước mặt anh. Anh trong lòng cô thật sự quá tốt, là người lúc trước cô vốn không dám mơ mộng hay chạm vào.

Cô luôn muốn nghe chính miệng anh nói cách nhìn và những lời yêu thương với mình, để cô vững tin rằng người này thật sự yêu mình, để cô có chút dũng khí tiếp tục tiến tới vạch đích.

Cô nhắm mắt lại rồi dựa sát vào anh: “Liệu anh có thấy em phiền không, lúc nào cũng hỏi anh chuyện này?”

Dương Kế Trầm cười, anh cũng không có bất kì kinh nghiệm gì, có điều nghe nói con gái chính là như vậy.

Anh nói: “Em hỏi đi, dù sao trả lời cũng không mất miếng thịt nào của anh.”

Giang Nhiễm cấu anh: “Mất miếng thịt nào thì không trả lời à?”

“Thiếu tay, gãy chân cũng trả lời.”

Giang Nhiễm thỏa mãn, cô vui vẻ nói: “Anh thật tốt.”

Dương Kế Trầm cũng vui: “Anh cũng thấy anh rất tốt, đã đẹp trai còn có tiền.”

“Thế nên mấy cô gái kia mới chạy theo anh. Lúc anh hơn 10 tuổi, thời còn đi học có nữ sinh theo đuổi không?”

Dương Kế Trầm nói: “Có chứ, tiểu học đã nhận được thư tình rồi, lên cấp 2 càng nhiều, một ngày ba bữa cơm mấy cô ấy chỉ hận không thể vây lấy anh. Loa tổng lúc chạy 1000 mét còn hô: Dương Kế Trầm, nếu cậu về nhất, tôi sẽ gả cho cậu.”

“Thế anh có yêu sớm không?”

“Có gì hay mà yêu.”

“Thế lúc đó anh đang làm gì?”

“Học chứ sao.”

Giang Nhiễm bỗng mở mắt ra, rồi ngày càng không ngủ được: “Trước kia anh học giỏi lắm à?”

“Nằm trong top 3, thay phiên vị trí với lớp trưởng hai lớp bên cạnh.”

“Thế thì tiếc thật, về sau không học tiếp lên cấp 3.”

Dương Kế Trầm: “Có học, học một nửa rồi bỏ.”

“Anh bảo nếu học tới cùng rồi thi đại học thì anh học ngành nào, sau đó tốt nghiệp sẽ làm gì?”

Dương Kế Trầm nhìn trần nhà rồi nghĩ nghĩ, anh cười nhẹ một tiếng rồi vỗ đầu cô: “Có ngủ nữa không?”

Giang Nhiễm chọn tư thế thoải mái hơn để dựa vào anh: “Ngủ đây, ngủ đây.”

Sau nửa đêm, Dương Kế Trầm chờ cô ngủ rồi mới về. Anh chưa qua đêm ở đây dù chỉ một lần, hơn nữa anh cũng nói bây giờ chưa phải lúc. Giang Mi tôn trọng họ nên không chọc thủng, vì thế cũng không thể được một tấc lại tiến một thước, có thế nào cũng vẫn phải giữ mặt giữ mũi một chút.



Sáng sớm hôm sau, Giang Nhiễm vừa tỉnh lại đã chạy tới cửa sổ nhìn quanh. Tất thảy mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu trên ngọn cây mà thôi. Anh đã đi rồi.

Giang Nhiễm ngồi ở cuối giường thật lâu, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng khó nói thành lời, giống như bị ai đào đi một khoảng nào đó vậy.

Lúc mặt trời chiếu đến, Giang Nhiễm bị nóng nên co lại trên giường. Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Kế Trầm, thế rồi gửi qua lại mấy lần, cô lại thấy lòng mình như được lấp kín.

Dương Kế Trầm đi, Trịnh Phong cũng đi, trong nhà chợt trống rỗng hơn một chút. Tuy Giang Mi vẫn âm thầm, nhưng Giang Nhiễm lại nhìn ra bà không được tự nhiên.

Giang Nhiễm nói: “Mẹ có định hòa hảo với bố không?”

Giang Mi vừa bóc tỏi vừa xem TV, sau đó nhàn nhạt nói: “Không có ý định đó.”

“Vậy về sau cứ thế này ạ?”

“Mẹ để ông ấy vào cửa là cho hai bố con nhận nhau, không phải vì mẹ và ông ấy. Tiểu Nhiễm, dù quá khứ là hiểu lầm, nhưng đã vài chục năm rồi, có tha thứ cũng không còn nghĩa lí gì nữa. Khi đó ông ấy thật sự không sai chút gì sao? Không phải chỉ dùng dăm ba câu của ông ấy là bù đắp được những gì mẹ từng trải qua, quên đi thôi.”

Giang Nhiễm cũng bóc tỏi với bà, sau đó nói như tán gẫu: “Con vui vì bố không phải kiểu người kinh khủng gì. Con nghĩ nếu không phải bố cũng xuất hiện, thì mẹ cũng sẽ không tán thành chuyện của con với anh ấy, đúng không? Nhưng anh ấy thật sự rất tốt, còn mua một cây dương cầm cho con nữa.”

Giang Mi để cô tự do, thế nên Giang Nhiễm cũng tình nguyện chia sẻ mọi điều với bà.

Giang Mi đã nghe Trịnh Phong nói từ sớm: “Con thích thì cứ đàn, mẹ sẽ không ngăn cản con. Bây giờ con cảm thấy cậu ấy tốt vì vừa mới bắt đầu, lúc đầu mẹ với bố con cũng là như thế. Mẹ liều mạng nói với ông bà ngoại rằng bố con là người tốt đến mức nào, thế nhưng ông bà ngoại vẫn không chịu.”

“Vậy mẹ có chịu không?”

“Tiểu Nhiễm, lâu ngày mới rõ lòng người, bây giờ cứ chờ thêm đi đã. Con còn nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học rồi con sẽ biết rốt cuộc người này đối với mình thế nào. Nếu không thành được thì chia tay, con vẫn còn thanh xuân, tất thảy còn kịp.”

Giang Nhiễm mím môi cười một tiếng: “Vâng.”



Tháng 8 nghênh đón Olympic, Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên cùng ngồi xem lễ khai mạc trong nhà Dương Kế Trầm. TV kia khá lớn, nhà lại không có người nên tự tại vô cùng.

Quý Vân Tiên nói: “Được đấy, bây giờ mày thành bà chủ rồi, chìa khóa cũng đưa cho mày.”

Giang Nhiễm: “Bắp rang cũng không chặn nổi miệng mày.”

Quý Vân Tiên không có tâm trạng xem TV, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn điện thoại một chút. Giang Nhiễm hỏi: “Mày với Trương Gia Khải lại sao thế?”

“Có thể làm sao, còn không phải là vì mày.”

“Vì tao?”

“Mấy người bọn họ bảo vệ Từ Chi Hạ, tao bảo vệ mày rồi trở mặt với anh ấy. Thế là thế nào, rõ ràng chị ta làm sai mà còn muốn bảo vệ cái gì. Sau đó còn giành giải thích với tao, giải thích cái con khỉ, tao không thèm nghe anh ấy nói lung tung.”

Giang Nhiễm trấn an: “Được rồi được rồi, tất cả đều đã qua, người kia cũng phải nhận án, đừng ầm ĩ với Trương Gia Khải vì chuyện này nữa.”

“Mày đúng là bao dung, nếu là tao, chắc chắn sẽ không rộng lượng được như thế đâu. Mày không ghen, không hận à?”

“Cũng ổn… Chẳng qua là hơi ghét thôi.”

“Tiêu rồi tiêu rồi, mày là Đường Tăng chuyển thế à? Sao lại đại từ đại bi thế. Thế sau này bên cạnh Trầm ca nhảy ra Trương Tam hay Lý Tứ, mày cũng không ghen hả?”

Giang Nhiễm cười cười: “Ghen chứ, tao thích anh ấy nên sẽ ghen. Nhưng tao biết anh ấy không thích Từ Chi Hạ, rồi vẫn luôn bảo vệ tao, thì sao còn ầm ĩ với anh ấy làm gì. Giận cũng nên có chừng có mực, kiên nhẫn của con người đều có hạn, nếu anh ấy thật sự quý trọng tao thì sẽ hiểu thôi.”

Quý Vân Tiên: “Không cứu được mày nữa rồi, về sau có ngã vào vạc giấm tao cũng không kéo mày lên đâu.”

Giang Nhiễm lấp miệng cô ấy bằng một đống bắp rang bơ.

Quý Vân Tiên ú ớ vài tiếng rồi một lúc lâu sau mới nuốt xuống được. Sau khi vui đùa, cô ấy hỏi: “Lễ tình nhân thì sao, hai người định trải qua thế nào?”

“Anh ấy nhiều việc lắm, không muốn anh ấy phải chạy về. Tao cũng không quá thích mấy ngày lễ này.”

“Haiz, tao với mày đúng là uyên ương mệnh khổ, còn phòng đơn gối chiếc nữa.”

Tuần giữa tháng 8 là lễ tình nhân, lúc đầu Giang Nhiễm không quá coi trọng, nhưng trên TV và trên đường đều liên quan tới lễ tình nhân, nào là hoa hồng, nào là sô-cô-la. Sau đó cô chợt nhớ ra trong tủ lạnh của Dương Kế Trầm còn sô-cô-la gấu nhỏ, Giang Nhiễm cũng không nỡ bỏ đi nên lại mở ra ăn.

Hai cô gái nhỏ đi dạo phố xong thì vui vẻ về ăn sô-cô-la. Sau khi xác định vẫn chưa quá hạn, hai người đã tiêu diệt sạch trong chốc lát.

Không quá ba tiếng sau, Giang Mi phải vội vã gọi xe đưa hai người đi bệnh viện. Trên ói dưới tả, bồn cầu cũng không đủ để dùng.

Dương Kế Trầm bớt chút thời gian trở về, nhưng tới nơi thì hai nhà đều tối đen. Lúc anh vào tới nhà xem thử thì mùi trong nhà vệ sinh vẫn còn nồng, trên bàn trà cũng còn gói đồ ăn vặt để thừa.

Anh gọi điện thoại tới thì nghe được Giang Nhiễm thoi thóp nói: “Em ở bệnh viện.”

Hết chương 64.
Bình Luận (0)
Comment