Oan Gia Khó Tránh

Chương 1

Hội trường Z của Tập đoàn Minh Thành mới sớm đã chật kín người. Liếc sơ cũng thấy toàn là người đẹp, tuy chưa thể sánh bằng siêu mẫu, nhưng đứng ở góc độ “nhân viên văn phòng” mà nói, là “cực phẩm” tuyệt sắc. Đâu đó có tiếng xì xào: Hôm nay Trình tổng lại tuyển thư kí a… 

Trình tổng ở đây là Trình Hạo Thiên, đại thiếu gia nhà họ Trình, tổng giám đốc tập đoàn Minh Thành, không những nổi danh trên thương trường mà còn đặc biệt nổi danh trên…tình trường. Trong thương trường, người bằng anh ta có thể đếm quá bàn tay, nhưng trong tình trường anh ta chịu lui xuống vị trí thứ nhì, chắc cũng không có ai dám leo lên vị trí thứ nhất. Có điều anh ta vốn sòng phẳng, đem cái ngã giá thương trường vào tình trường, đôi bên hợp tác cùng có lợi tất yếu chia tay cấm có đeo đuổi dây dưa. Tôi hưởng phần tôi, anh hưởng phần anh. Bởi vậy, dù tung hoành tình trường đã lâu Trình Hạo Thiên chưa gặp “sự cố tình ái” lần nào. Các người đẹp qua tay anh ta sau khi được đền bù xứng đáng, luôn tuân theo nguyên tắc “chia tay tự nguyện, im lặng là vàng”.

Yêu giang sơn càng yêu mĩ nhân. Từ lúc anh ta lên nắm quyền, số lượng người đẹp tuyển vào tập đoàn càng lúc càng tăng, đến độ người ngoài nghề mà lạc vào đây, có lẽ sẽ tưởng tập đoàn Minh Thành là trung tâm đào tạo người mẫu. Hàng năm mỗi lần Minh Thành đăng quảng cáo tuyển dụng đã thu hút không ít những hoa thơm trầy vi tróc vẩy thi tuyển vào công ty hòng tiếp cận và hi vọng có thể lọt vào mắt xanh “người trong mộng” Trình tổng. Như hôm nay là một ví dụ. Tin Trình tổng tuyển thư kí vừa lọt ra hồ sơ đã bay về tới tấp, đến độ phòng Nhân sự phải rút ngắn thời gian nhận hồ sơ xuống còn một nửa. Ai ai cũng háo hức chờ đón ngày hội có một không hai này, chỉ trừ một người.

Đúng 9h30 phút, khắp tầng 13 đã vang vọng tiếng chửi bới, đối tượng bị chửi không ai khác chính là Trình tổng.

- Tên khốn này quả thật dư hơi Có mỗi việc cỏn con này mà điều không biết bao nhiêu nhân lực. Cho hắn ta một mình “khảo thí” chẳng tiện hơn à…

Lời bá đạo như vậy mà cũng có thể nói ra trước mặt mọi người không ai khác chính là Nhan Tiểu Lâm, giám đốc Ban nghiệp vụ Tập đoàn Minh Thành. Ban nghiệp vụ mới được thành lập khoảng hai năm nay, thâu tóm hầu hết các công việc “hậu cần” của tập đoàn, từ việc cỏn con xem hôm nay ai được phân công lau dọn, đến những công việc đao to búa lớn như tài chính, phân bổ nhân lực, tuyển dụng. Ngay từ lúc mới thành lập, trái với dự đoán của nhiều người, chức giám đốc Ban nghiệp vụ được đích thân chủ tịch hội đồng quản trị giao phó cho Nhan Tiểu Lâm mới chuyển vào công ty. Không trách, có cái ô lớn như vậy nên thái độ của Nhan giám đốc với Trình tổng chưa từng có lúc nào gọi là “khách sáo”. Có điều, vượt qua lời ì xèo bên lề lúc trà dư tửu hậu, trong vòng hai năm với hậu phương vững chắc Tiểu Lâm, Trình tổng dẫn quân đánh đông dẹp bắc lúc nào cũng “mã đáo thành công”.

Việc hôm nay cũng không thể trách giám đốc Nhan lại bực bội lớn tiếng chửi Trình tổng đến như vậy. Vốn dĩ hôm nay Ban nghiệp vụ họp bàn về việc phân bổ nhân lực hậu thuẫn cho dự án hợp tác với tập đoàn quốc tế W&D nhưng số người tham dự lèo tèo, kết quả là phải dời họp. Lý do nhiều người vắng mặt chỉ là vì Trình tổng lỡ…nhớ nhầm, điều đi cơ số người không cần thiết để làm công tác tuyển dụng. Công tâm mà nói Trình tổng vốn đã nêu vấn đề điều người trong cuộc họp 2 tuần trước. Nhưng Nhan Tiểu Lâm khi vào Minh Thành đã đưa ra một điều kiện duy nhất: Không xuất hiện trong bất cứ cuộc họp toàn công ty và các buổi tiệc công ty mang tính chất quảng bá nào. Mỗi lần họp Tiểu Lâm đều để thư kí Thu Mai đi thay. Có điều, đúng tuần Trình tổng nêu ý kiến điều người, Thu Mai đang trong bệnh viện truyền nước vì bị dịch sốt. Thành ra Tiểu Lâm, vốn ngay từ đầu đã coi thường việc tuyển thư kí cho Trình tổng, hoàn toàn không hay biết gì. 

---

Hạo Lâm vừa mở cửa bước vào nghe thấy tiếng hét, theo phản xạ cúi rạp người xuống vừa kịp cảm thấy có vật thể lạ bay xẹt qua đầu mình, chưa kịp ngẩng lên đã nghe tiếng của Tiểu Lâm:

- Xem ra trình độ phản xạ của Trình nhị thiếu gia càng lúc càng tiến bộ nha

Hạo Lâm không để ý đến lời nói có phần giễu cợt của Tiểu Lâm, liếc nhìn vật thể lạ là một nửa gói xôi còn đang ăn dở đang nằm chỏng trơ dưới đất lượm lên bỏ vào thùng rác, thong dong cười với quả cầu lửa vẫn còn đang bốc khói trong phòng:

- La hét một buổi, thứ gì muốn ném đã ném rồi mà vẫn chưa hết giận sao Lâm Lâm?

- Mới gần hết thôi, nếu ai đó không kịp né thì có khi đã hết rồi…

Thực ra Hạo Lâm biết tâm tình của Tiểu Lâm không tốt không phải vì vụ tuyển người của Trình tổng, mà chính bởi vụ phân bổ nhân lực cho dự án hợp tác cùng tập đoàn quốc tế W&D. Hơn ai hết, Hạo Lâm hiểu rõ Tiểu Lâm chưa bao giờ cam tâm đến đây làm việc, cũng biết chỉ cần có thể hoàn thành dự án hợp tác đó Tiểu Lâm có thể tự do rời khỏi Minh Thành. Trước khi vào Minh Thành hai người vốn đã quen biết nhau. Khi đó tình cờ có chung sở thích về vẽ kí họa mà gặp nhau trong một buổi triển lãm không tên không tuổi, rồi lại vô tình đụng độ tại quán trà ưa thích, không hẹn mà thành tri kỉ. Ban đầu, Hạo Lâm thậm chí còn không cho Tiểu Lâm biết thân phận Trình nhị thiếu gia của mình. Anh vốn không có hứng thú với Minh Thành, càng không có hứng thú mang cái danh tiếng Trình nhị thiếu gia đi khắp nơi. Minh Thành đã có một Trình đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy là quá đủ rồi. Nói trắng ra, quan điểm của Hạo Lâm từ lâu đã xung khắc với Trình chủ tịch – Trình lão gia lẫn Trình tổng – Trình đại thiếu gia. Hạo Lâm đến Minh Thành, mang lấy một cái chức vị hữu danh vô thực cũng chỉ là ngầm muốn bảo vệ cho Tiểu Lâm, người mà trong lòng Hạo Lâm vị trí còn cao hơn người Trình gia một bậc. Hạo Lâm tuy không có năng lực có thể giúp Tiểu Lâm giải quyết công việc ở công ty, nhưng làm cho Tiểu Lâm “hạ hỏa” thì hoàn toàn có thể.

- Nếu vẫn chưa hết giận thì một bữa lẩu miễn phí tối nay liệu có hết được không? 

- Không

- Vậy thêm chè kem thì thế nào?

- Có thể… - Tiểu Lâm đổi giọng cười, tâm trạng đã có phần vui vẻ trở lại.

Tiểu Lâm bình thường làm việc khắt khe, đôi lúc cũng có thể coi như là có thủ đoạn tàn khốc, nhưng rời khỏi công việc lại như một đứa trẻ, chỉ cần đem đồ ăn ra dụ, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Hạo Lâm tránh không khỏi có suy nghĩ đắc ý, quay người đi ra cửa:

- Vậy 8h tớ chờ cậu ở bãi gửi xe, chỗ cũ
Bình Luận (0)
Comment