Thời gian ở nhà không nhiều, trưa hôm sau Hà Thu Dã đã lên đường quay lại trường.
Người ra đón cậu là Trương Triều.
"Vali của Thu nhẹ thật đấy." Trương Triều nhấc lên hạ xuống dễ dàng.
"Có gì nặng đâu, chỉ có hai bộ quần áo thay thôi mà." Hà Thu Dã lau mồ hôi trên mặt, "Mang cái vali này ra cũng thừa."
Trương Triều ngạc nhiên: "Em không biết đâu! Năm nay anh đi đón tân sinh, suýt nữa bỏ mạng ở khu ký túc xá Omega đấy."
Hà Thu Dã bật cười: "Trương Triều à, anh là Alpha cao 1m8 học thể thao, có gì phải sợ chứ?"
"Không phải vậy..." Hắn khó nói, "Trong vali của mấy Omega đó toàn là gạch."
Hà Thu Dã liếc mắt nhìn hắn: "Sao anh không nói thẳng là anh đến khu ký túc xá Omega giúp người ta chuyển đồ với ý đồ gì?"
Trương Triều ho khan: "Dĩ nhiên là để lấy giờ tình nguyện rồi."
"Thật vậy sao?" Hà Thu Dã xoa cằm, "Sao em nhớ khoa Thể dục của chúng ta không yêu cầu sinh viên phải đạt số giờ tình nguyện nhỉ?"
Thấy không thể giấu được nữa, Trương Triều cười khổ: "Anh Thu tha cho em đi, lúc đó em bận chuyển đồ làm gì có thời gian nhìn Omega... Công việc cực nhọc này em không muốn làm lần nữa đâu."
Hà Thu Dã cười một tiếng, không trêu chọc hắn nữa. Cậu nhìn quanh rồi hỏi: "Sử Gia Hi ngốc nghếch đâu rồi, bình thường anh ấy rảnh rỗi thích góp vui lắm mà?"
"Dạo này nó bận lắm," Trương Triều nói với giọng khó chịu, "Cuối cùng cũng tìm được cơ hội theo đuổi tình yêu rồi."
Hà Thu Dã hiểu ra: "Anh ấy đi gặp nữ thần ạ? Nữ thần đồng ý gặp mặt ban ngày rồi sao?"
"Ăn cơm cùng nhau luôn." Trương Triều nói, "Lần này nó lại chọn đồ mất nửa ngày, lần trước anh đi cùng nó đến trung tâm thương mại chọn hơn nửa tiếng, nó mua mấy chục ngàn tệ tiền quần áo... Anh thật sự phục nó rồi, mới yêu đã từ chó lười biến thành công đỏ rồi."
Hà Thu Dã không mấy quan tâm: "Anh ấy muốn yêu thì cứ yêu thôi, đã đến lúc phái những Alpha ngốc nghếch nhiều tiền và trung thành này đi cải thiện danh tiếng của khoa Thể dục chúng ta rồi."
Trương Triều khịt mũi cười, "Nói cũng đúng."
Hà Thu Dã lấy từ trong cặp ra một túi nhựa màu đỏ, "Đây là bánh ú chị em gói cho các anh đấy, lát nữa ann mang về ký túc xá chia cho mọi người nhé."
"Ối trời," Trương Triều trợn tròn mắt, "Chị em biết gói bánh ú à? Chị anh ngay cả nấu cơm bằng nồi cơm điện cũng quên bấm nút."
"Có gì khó đâu, em cũng biết làm mà." Hà Thu Dã nói một cách đương nhiên.
Mắt Trương Triều còn trợn to hơn nữa.
Hắn rất khó tưởng tượng ra cảnh Hà Thu Dã quấn tạp dề ngồi trong bếp gói bánh ú, cảm giác đó giống như là... giống như là...
Lý Quỳ thêu hoa. (Chỉ người mạnh mẽ lại làm một việc cần sự tỉ mỉ khéo léo không phù hợp với tính cách)
Khi từ này hiện lên trong đầu, Trương Triều không nhịn được, "phụt" cười thành tiếng.
Hà Thu Dã không hiểu, "Cười cái gì, người ở thị trấn em ai cũng biết gói bánh ú cả, mỗi năm trước hay sau Tết Đoan Ngọ ra đường đâu đâu cũng toàn mùi bánh ú."
Trương Triều vội vàng xua tay: "Không có gì không có gì."
Hai người cùng nhau trở về trường, Trương Triều đặt hành lý của Hà Thu Dã vào khu ký túc xá Omega rồi mới đi.
Hà Thu Dã về phòng tắm rửa xong, định nghỉ trưa một lát, nhưng thông báo tin nhắn trên điện thoại khiến cậu tỉnh táo hẳn.
"Sáng ngày kia 8 giờ, xe buýt sẽ xuất phát từ cổng Bắc, liên tục ba ngày. Sáng thứ Hai cũng phải đi, cậu có tiết học không?"
Đó là tin nhắn từ "Ngũ Thời Sâm".
"...Có tập sớm, nhưng gần đây em đang tạm ngừng tập nên không cần đi, huấn luyện viên bảo thứ Tư tuần sau mới bắt đầu lại." Cậu trả lời.
"Đã biết."
Hà Thu Dã đã quen với kiểu nói chuyện như nhân viên chăm sóc khách hàng của Ngũ Thời Sâm rồi.
Khoan đã... không thể gọi là nhân viên chăm sóc khách hàng được.
Nhân viên chăm sóc khách hàng còn quan tâm đến tiền trong túi mình hơn hắn nhiều.
Hà Thu Dã trải qua một ngày bình thản không có gì đặc biệt.
Cậu vốn tưởng mình có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành, ai ngờ trong nhóm chat lại ồn ào không ngớt.
Sử Gia Hi: "Hôm nay, tôi có một thông báo quan trọng cho mọi người."
Sử Gia Hi: "Sau hơn 30 ngày theo đuổi, đàn chị đáng yêu của tôi đã bị đức tính cao quý chân thành của tôi đánh động."
Sử Gia Hi: "Chị ấy đã đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi."
Sử Gia Hi: "Từ giờ trở đi tôi sẽ là người duy nhất có bạn gái trong phòng, các bạn yêu ơi, hãy hoan hô cho tôi đi, để tôi thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị của các bạn nào."
Sử Gia Hi: "Từ nay về sau, tôi sẽ cùng bạn gái ăn cơm. Những buổi tụ tập của đội tôi không thể trả lời ngay được, tôi phải báo cáo với bạn gái của mình trước, về điểm này, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối."
Tin nhắn cuối cùng không gửi đi được, phía sau có một dấu chấm than màu đỏ.
Sử Gia Hi trợn tròn mắt nhìn màn hình của mình.
"Bạn đã bị đá khỏi nhóm chat."
Phía dưới cùng hiển thị một dòng chữ nhỏ màu xám.
Ơ này, không phải chứ, hắn vừa mới đùa một chút đã bị trừng phạt nhanh vậy sao?
Nhóm Bách mét phi nhân [Phiên bản không có thầy Lý] không có Sử Gia Hi:
Trương Triều: "Hahaha anh Thu làm hay quá."
Đặng Kiếm: "Anh Thu đã làm điều mà tôi luôn muốn làm."
Hà Thu Dã là trưởng nhóm của nhóm chat này.
Lúc mọi người lập nhóm chat, cậu là người nhanh tay nhất vào trước, nên đương nhiên trở thành trưởng nhóm.
Hà Thu Dã: "Phơi anh ấy một đêm, ngày mai mới kéo vào lại."
Trương Triều: "Được thôi."
Hà Thu Dã: "Trương Triều, anh ở cùng anh ấy lâu rồi, đừng quên nhắc nhở anh ấy, bớt làm màu đi, đối xử tốt với đàn chị một chút."
Trương Triều: "Vâng ạ."
Kỳ Nam lại đúng lúc đứng ra thúc mọi người đi ngủ.
Hà Thu Dã vốn đã buồn ngủ, cậu lật điện thoại úp xuống, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày nay cậu nghỉ ngơi khá tốt.
Vận động viên có lượng tập luyện hàng ngày rất lớn, lúc mới đến cậu còn hơi không theo kịp nhịp độ này, mỗi tối về ký túc xá là ngã đầu ngủ luôn.
Hai ngày nay nghỉ ngơi quá lâu, cậu cảm thấy toàn thân đều lười biếng, ngay cả cơ bụng cũng có cảm giác như hơi chùng xuống.
Không biết có phải cậu lo lắng thái quá không.
Sáng sớm thứ ba, cậu dậy sớm, đeo ba lô đi về phía cổng Bắc.
Lần này đi tham gia hoạt động marathon chỉ có hơn chục người, người dẫn đầu lại là Lâm Hàm Kỳ.
Còn Ngũ Thời Sâm, đã ngồi sẵn trên xe buýt từ sớm, ở một góc rất không thu hút sự chú ý.
Hắn cầm một chiếc máy tính bảng, không biết đang mày mò cái gì.
Hà Thu Dã vừa lên xe đã định chạy về phía sau, nhưng nghĩ đến việc Ngũ Thời Sâm ngồi ở cuối cùng, để tránh hắn nghĩ mình cố tình chen vào gần, cậu chọn hàng ghế áp chót bên kia.
Ngũ Thời Sâm ngẩng mắt nhìn cậu một cái, rồi lại đưa ánh mắt về máy tính bảng của mình.
"Nếu cậu thích ngồi hàng cuối, có thể qua đây." Hắn lên tiếng.
Hà Thu Dã giật mình bởi giọng nói đột ngột vang lên này.
Cậu quay đầu lại, phân vân một lúc trong lòng.
Mình đâu có ám ảnh cưỡng chế, cũng đâu phải nhất định phải ngồi ở hàng cuối.
"Không cần đâu." Cậu quay lại, mở cuốn sách chuyên ngành đã chuẩn bị sẵn, "Tâm lý học thể thao".
"Phía trước cũng tốt mà." Cậu nói.