Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 18

Ba ngày hoạt động tình nguyện này quả thực đã làm Hà Thu Dã kiệt sức.

Giờ cậu mới hiểu ra, công việc trả 500 tệ một ngày này không dễ dàng chút nào.

Mỗi ngày, cậu cùng Ngũ Thời Sâm ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, rồi cùng nhau đến căng tin ăn cơm.

Dường như giữa họ đã hình thành một sự ăn ý nào đó.

Bản thân Hà Thu Dã cũng cảm nhận được, mối quan hệ giữa cậu và Ngũ Thời Sâm đang... trở nên tốt đẹp hơn.

Còn tốt đẹp theo hướng nào, cậu không thể nói rõ.

Cảm giác này khác hẳn với mối quan hệ giữa cậu và những người bạn trong đội huấn luyện thể chất, cũng khác với mối quan hệ giữa cậu và lũ trẻ ở thị trấn.

Hà Thu Dã cảm thấy hơi phiền muộn.

Khi một người chiếm được vị trí trong tim cậu, mà lại là vị trí độc nhất vô nhị, cậu sẽ trở nên lúng túng không biết phải làm sao.

Điện thoại bỗng rung lên thông báo tin nhắn: "Thu Dã... dạo này cậu với Ngũ Thời Sâm quan hệ tốt lắm à?"

Đó là tin nhắn từ Lâm Hàm Kỳ.

Hà Thu Dã nhíu mày: "Sao anh lại hỏi thế?"

"Chẳng phải nhìn là biết à? Anh thật sự rất bất ngờ đấy, sao mà cậu lại có thể chơi thân với anh ta được."

Tuy chỉ là văn bản, nhưng Hà Thu Dã vẫn có thể hình dung ra biểu cảm phóng đại của đối phương qua câu nói này.

"Chỉ là cùng ăn cơm thôi mà, các anh đều không thích ăn đồ ăn căng tin, nên em tìm một người bạn đồng hành thôi."

Hà Thu Dã hờ hững trả lời.

"Đâu chỉ có thế! Cậu còn ngồi cùng anh ta nữa! Cậu có biết những Omega cùng đội với tụi anh thậm chí còn không dám liếc nhìn anh ta một cái không?" Lâm Hàm Kỳ có vẻ rất phấn khích, "Cậu hay thật đấy, phạm vi giao tiếp của cậu rộng quá. Khoan đã... khi ngồi cùng nhau hai người nói gì vậy, chẳng lẽ chỉ trừng mắt nhìn nhau rồi ăn cơm thôi sao?"

Hà Thu Dã trả lời bằng sáu dấu chấm.

Cho đến lúc này, cậu chưa cảm thấy Ngũ Thời Sâm có gì đặc biệt so với người bình thường.

Cấp độ pheromone cực cao?

Xuất thân cực khủng?

Còn gì nữa không, không còn gì cả.

Ngũ Thời Sâm cũng giống như người bình thường, cũng có khuyết điểm, cũng có hỷ nộ ái ố, làm gì thần thánh như họ tưởng tượng đâu.

"Em cảm thấy... anh ấy nói cũng nhiều đấy chứ?" Hà Thu Dã thăm dò, "Em nghĩ em và anh ấy vẫn có chuyện để nói."

Lâm Hàm Kỳ im lặng một lúc lâu.

Sau đó, như thể vừa ngộ ra điều gì, hắn nhắn:

"Chẳng lẽ là vì cậu là một Omega xinh đẹp dễ thương?"

"Không đến mức đó chứ, bên cạnh anh ta còn thiếu gì Omega xinh đẹp?"

"Đệt, không phải anh ta muốn tán tỉnh cậu đấy chứ?"

"Hay là cậu muốn tán tỉnh anh ta?"

Nghe cậu ta nói càng lúc càng ly kỳ, Hà Thu Dã không khỏi sầm mặt.

"Trong mắt anh, không có mối quan hệ trong sạch nào giữa Omega và Alpha à?"

"Có chứ, anh với cậu." Đối phương gửi kèm một biểu tượng cười toe toét

Hà Thu Dã cố nén lại ham muốn xóa bạn bè: "Em và Ngũ Thời Sâm cũng như vậy."

"Lúc trước em bị rối loạn pheromone, anh ấy đã cứu mạng em."

Hà Thu Dã bỏ qua đoạn cậu cầu xin Ngũ Thời Sâm cắn mình một cái.

Nếu đối phương biết chuyện này, dù cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.

"Đệt." Hắn liên tục gửi ba lần "Đệt".

"Trước đây cậu bị rối loạn pheromone à? Có nghiêm trọng không? Sao lại bị vậy, là do phân hóa lần hai à?" Lâm Hàm Kỳ bắt đầu chuyển hướng chú ý.

Hà Thu Dã gửi một chữ "Ừ".

"Anh tưởng nếu anh ta gặp người của học viện thể dục các cậu sẽ thấy chết không cứu chứ." Lâm Hàm Kỳ đùa.

"Anh ấy không hẹp hòi như anh nghĩ đâu."

Câu nói này nghe có vẻ kỳ lạ.

Không những bảo vệ Ngũ Thời Sâm, mà còn tỏ ra mình hiểu rõ hắn lắm.

"Anh ta là ân nhân cứu mạng của cậu à, vậy thì anh hiểu rồi."

"Sau này nếu pheromone của cậu bị rối loạn thì tìm anh nhé, anh đây không ngại đánh dấu tạm thời cho cậu đâu." Lại là một biểu tượng cười toe toét

"Mùi pheromone gỗ sồi cực hiếm, cậu không thiệt đâu." Lâm Hàm Kỳ liên tiếp gửi ba tin nhắn.

Hà Thu Dã: "Ồ. Bà già bán dưa hấu bằng xe ba bánh ở đầu làng em cũng có mùi này."

Lâm Hàm Kỳ: "..."

Cuộc đối thoại kết thúc ở đây.

Hà Thu Dã duỗi người, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.

Phải chăng gần đây cậu thật sự đã quá thân thiết với Ngũ Thời Sâm?

Cậu cảm thấy mọi người hình như... đã hiểu lầm điều gì đó.

Ba ngày sau, lá cờ của Học viện Thể dục đã được giao đến tay.

Kể từ khi Ngũ Thời Sâm tìm cậu nói chuyện, tính ra cũng chỉ mới qua có 6 ngày.

Cộng thêm thời gian chế tác, quá trình thiết kế lá cờ của hắn chắc chắn không quá 5 ngày.

Lá cờ trông rất khí thế, màu sắc cũng rất đậm. Nền đỏ, thiết kế các hình ảnh nhỏ của hai dạng thi đấu điền kinh, xếp chồng lên nhau, phân bổ tỷ lệ và vị trí theo mức độ phổ biến hiện nay.

Hà Thu Dã ngắm nghía một hồi lâu, không thốt nên lời khen ngợi nào.

Không phải là không đẹp... chỉ là cậu văn tài hạn hẹp thôi.

Ngũ Thời Sâm biết mình không thể làm ra thứ gì quá sâu sắc, nên đã cố gắng làm phong phú độ đầy đặn của hình ảnh.

Phải công nhận... đem ra khoe với người của các trường đại học khác cũng rất ấn tượng.

Sử Gia Hi rất đồng tình với thẩm mỹ của người sáng tạo: "Không tệ không tệ, đặt chạy bộ ở vị trí cao nhất, nhà thiết kế này có con mắt tinh tế đấy."

Trương Triều liếc nhìn hắn: "Mày chỉ nhìn ra được có thế thôi à."

Sử Gia Hi nổi cáu: "Thế mày nhìn ra được gì hơn?"

Trương Triều chỉ tay: "Tư thế xuất phát này, tỷ lệ đường chạy này, tao dám chắc, đây là chạy ngắn, không phải chạy dài."

Sử Gia Hi: "Ồ, vậy càng thích hơn."

Không hiểu sao, khi hai tên ngốc kia đang thảo luận sôi nổi, đặc biệt là khi nhắc đến hai chữ "chạy ngắn", trái tim Hà Thu Dã như bị cái gì đó cào nhẹ.

"Thu, em có biết đây là tác phẩm của vị cao thủ nào ở khoa Mỹ thuật không?" Sử Gia Hi khen ngợi, "Rất hợp với phong cách của Học viện Thể dục chúng ta."

"Chắc chắn không phải một người làm, khối lượng công việc lớn như vậy, thời gian lại gấp." Trương Triều lắc đầu nói, "Có lẽ là cả một lớp hoặc một nhóm nhỏ cùng thiết kế. Mỗi người vẽ một phần tư liệu gì đó."

"Mỗi người vẽ một phần? Vậy thì phong cách còn không thống nhất, đặt chung lại chẳng phải rối tung lên à. Mày là người ngoại đạo mà cứ nói nhảm gì thế." Sử Gia Hi mỉa mai.

"Ờ đúng đúng, mày là người trong nghề, mày là Van Gogh đương đại." Trương Triều khoanh tay cãi lại: "Ngũ Thời Sâm cũng không bằng mày."

Khi nghe đến tên "Ngũ Thời Sâm", Hà Thu Dã đang uống nước bỗng sặc một cái.

Sử Gia Hi vội vàng vỗ lưng cậu: "Thu, em không sao chứ?"

Hà Thu Dã vội vày xua tay: "Không sao, các anh cứ tiếp tục cãi nhau đi."

Hà Thu Dã biết rõ nội tình nhưng không nói gì.

Làm sao cậu có thể khiến hai tên tự tin này tin rằng, bức tranh này thực sự do một người thiết kế, và người đó chính là Ngũ Thời Sâm mà họ vừa nhắc đến?

Thôi bỏ đi, Ngũ Thời Sâm còn không muốn tiết lộ danh tính, cậu làm gì có quyền vạch trần người ta.

"Thu, mấy hôm trước em kiểm tra chạy bền, thành tích có bị tụt không?" Sử Gia Hi chuyển chủ đề, "Thực ra thầy Lý vẫn hy vọng em thử nhiều môn khác, với thực lực của em trong nhóm Omega thì thật sự là ngược đời."

Hà Thu Dã bật cười: "Chưa từng tập trung luyện tập theo mô hình 400m và 800m, rất khó đạt được thành tích tốt. Khó đảm bảo Omega của các trường khác không mạnh hơn em, anh đừng quên còn có một đống trường đại học thể dục với học viện cảnh sát nữa."
Bình Luận (0)
Comment