Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 2

Hà Thu Dã cảnh giác nhìn đàn anh Alpha cao lớn, vén tay áo lên, giọng không mấy khách khí:

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lâm Hàm Kỳ giơ hai tay lên với vẻ mặt vô tội: "Đừng căng thẳng thế, đàn em. Anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của cậu đâu." Hắn liếc nhìn Hà Thu Dã với ánh mắt trêu chọc.

"Không định nhìn gì mà anh cũng đã nhìn rồi thôi." Dù không cao nhưng Hà Thu Dã toát ra một khí chất mạnh mẽ. "Không được nói với ai khác."

"Thu Dã à, cậu không thể ngăn được người khác biết chuyện này đâu," Lâm Hàm Kỳ nói với vẻ bất đắc dĩ, "Việc cậu đạt danh hiệu vận động viên cấp một đang gây xôn xao ở khoa thể dục thể thao, sớm muộn gì cậu cũng phải đứng ra giải thích thôi."

"Đến lúc đó hẵng hay."

Hà Thu Dã đeo ba lô lên vai, nhanh chóng đứng dậy định rời đi.

"Cậu sợ người khác biết mình là Omega đến vậy sao?"

Câu hỏi của Lâm Hàm Kỳ vang lên phía sau lưng, giọng điệu như thể đang nói - Omega đâu phải là một thân phận đáng xấu hổ, chỉ là một giới tính bình thường thôi, cậu phản ứng dữ vậy làm gì.

Nắm đấm của Hà Thu Dã siết chặt, run lên nhè nhẹ.

...Một tên khốn không hiểu gì cả.

Cậu, Hà Thu Dã mới 17 tuổi, chỉ cần chăm chỉ luyện tập theo đúng quy trình, rồi có ngày sẽ chạy dưới 10 giây 33, đạt danh hiệu vận động viên cấp một với tư cách là một Alpha. Nhưng sau khi phân hóa thành Omega, các chức năng cơ thể của cậu sẽ thoái hóa, tất cả thành tựu đã đạt được trong quá khứ sẽ tan thành mây khói.

Bao năm qua cậu đã luyện tập điên cuồng mới đạt được trình độ này, giờ đây phải nhìn khả năng của mình từ từ thoái hóa mà bất lực không làm gì được. Đối với một sinh viên thể thao, điều này không khác gì một cực hình tàn khốc nhất.

Người khác không hiểu được, cậu chuyển từ nhóm Alpha cạnh tranh khốc liệt sang nhóm Omega, mọi người sẽ cảm thán rằng cậu thật may mắn, thậm chí còn ghen tị với cậu.

Nhưng Hà Thu Dã không hề cảm thấy đó là may mắn.

Cậu càng ngày càng cách xa ước mơ của mình...

"Không xấu hổ, nhưng vì phân hóa thành Omega, em vừa mới đánh mất một giải thưởng lớn cấp quốc gia. Nếu là anh, anh có dễ chịu không?" Giọng Hà Thu Dã trầm xuống, ai cũng có thể nghe ra tâm trạng cậu đang không tốt.

"Nếu đàn anh không có việc gì, em xin phép đi đây."

Lâm Hàm Kỳ cũng biết điều mà im lặng: "Không có gì, chỉ thấy cậu nên chào hỏi một chút thôi."

Cách chào hỏi này thật là đủ phiền phức.

Hà Thu Dã mới vào ban văn thể của hội sinh viên chưa đầy nửa tháng, đã liên tục bị Lâm Hàm Kỳ sai vặt, làm đủ thứ việc nặng nhọc. Có lẽ vì cậu là sinh viên chuyên ngành thể thao tập chạy, lại là Alpha da dày thịt béo, nên bị coi như con vật cày bừa vậy.

Không có cách nào khác, người ta là trưởng ban văn thể, cậu chỉ có thể nghe theo sự sai bảo của Lâm Hàm Kỳ.

"Vậy em xin phép." Hà Thu Dã xách túi khoác lên vai, tay kia thọc vào túi quần, cả người toát ra vẻ bụi bặm, chẳng giống với hình ảnh một Omega dịu dàng thanh lịch chút nào.

"Này... khoan đã." Lâm Hàm Kỳ lại gọi cậu lại, "Ừm... Anh xin lỗi về những chuyện trước đây. Trong ban chỉ toàn Omega và Beta, anh vốn muốn chiếu cố họ một chút. Giờ cậu đã phân hóa lần hai rồi, sau này anh sẽ không bắt cậu làm những việc nặng như vậy nữa."

Trước đây, đạp xe ba bánh chở đạo cụ, dựng lều, vận chuyển các vật nặng, đều là việc của Hà Thu Dã.

"Không cần đâu, nếu đàn anh có việc cứ tìm em. Em chỉ phân hóa thôi, chứ đâu phải bị bệnh hay suy nhược." Hà Thu Dã xua tay, "Đàn anh cứ về đi."

Lâm Hàm Kỳ tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, thấy đối phương có vẻ không ưa mình, hắn cũng không tiện bám theo nữa.

Nhưng cũng có thể hiểu được, ai lại đi tỏ thái độ tốt với đàn anh lấy việc hành hạ mình làm niềm vui chứ?

"Cuối tuần này có hoạt động phá băng nội bộ hội sinh viên, chủ tịch hội sinh viên mời khách, đừng quên đến nhé." (Hoạt động giao lưu thu ngắn khoảng cách giữa mọi người với nhau)

Thực ra thông báo đã được gửi từ lâu, nhưng Lâm Hàm Kỳ sợ đối phương không muốn đến, nên cố ý nhắc lại.

Thông thường, một Omega nghe tin này sẽ ngứa ngáy khó chịu lắm, chủ tịch hội sinh viên trường đại học Lan Hòa có thể nói là một nhân vật phong vân, nghe nói đó là một Alpha cấp 3S, người theo đuổi hắn có thể xếp hàng từ khoa thể dục thể thao đến tận khoa nghệ thuật. (Phong vân: người có sức ảnh hưởng lớn)

Chủ tịch hội sinh viên tên là Ngũ Thời Sâm, không chỉ đẳng cấp cao, mà còn có một gương mặt đẹp như thiên thần, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao. Thân hình cùng với khí chất toát ra từ cơ thể hắn, đều xứng đáng với bốn chữ "tác phẩm nghệ thuật".

Tiếc là anh chàng đẹp trai này học mỹ thuật, bình thường chỉ trốn trong phòng vẽ cá nhân, khi ra ngoài hoặc là tìm một góc vắng trong trường để vẽ phác thảo, hoặc là đại diện trường tham dự các hoạt động khác nhau, người bình thường khó có thể gặp được hắn trong trường.

Tin tức này dường như không có sức hấp dẫn gì với Hà Thu Dã, người vừa mới có "thân" Omega mà chưa có "tâm" Omega. Tuy nhiên, Lâm Hàm Kỳ không dám mong cậu tích cực đến, chỉ mong cậu coi hoạt động phá băng này như một nhiệm vụ mà tham dự.

Đã lâu không tổ chức hoạt động lớn như vậy, cần phải có đầy đủ mọi người mới được.

"Được rồi, em biết rồi."

Hà Thu Dã khẽ đáp lại vài câu, xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

Quán lẩu mà thầy Lý mời hơi xa, Hà Thu Dã không muốn đi lang thang ngoài phố với đôi giày đinh, nên đã lên xe buýt.

Chuyến xe buýt này là tuyến chuyên dụng trong khuôn viên trường, vào thời điểm này lại rất ít người, trên xe hầu như không có hành khách, Hà Thu Dã chọn một ghế phía sau bên cửa sổ ngồi xuống.

Một lúc sau, cậu cảm thấy đôi giày hơi không thoải mái, như thể có một viên sỏi nhọn lọt vào trong.

Hà Thu Dã định cởi giày để đổ sỏi ra, khi cúi đầu xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người.

Một người đàn ông tóc dài lên xe buýt, ôm một tấm bảng vẽ, đôi chân dài có vẻ như không biết để đâu cho phải.

Người đàn ông có dáng vẻ tuấn tú, mái tóc xoăn rũ xuống che khuất xương mày, anh ta để kiểu tóc samurai, đôi mắt phượng điểm một nốt ruồi duyên, đeo một sợi dây chuyền màu đen qua xương quai xanh, trên áo vest màu xanh nhạt cài một chiếc kẹp tóc bươm bướm, toàn bộ trang phục toát lên phong cách Bohemian đặc trưng, nhìn là biết ngay người làm nghệ thuật.

Khí chất u uất toát ra từ đôi mắt càng khẳng định suy đoán của Hà Thu Dã.

Hà Thu Dã lắc đầu, cúi xuống tiếp tục cởi giày.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía trên đầu: "Xin lỗi bạn học, đây là nơi công cộng."

Hà Thu Dã ngẩng đầu lên, thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài, chủ nhân của bàn tay đang ôm một tấm bảng vẽ tinh xảo, toàn thân người này trông rất đắt tiền.

Sự kết hợp như vậy dường như có cảm giác không hợp với không gian chật hẹp và phong cách rẻ tiền của xe buýt.

Ngũ Thời Sâm vốn chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh để ngồi nghỉ ngơi, ngay lập tức hắn chọn hàng ghế cuối cùng, mặc dù một bên đã có người ngồi, nhưng bên kia vẫn còn trống.

Đúng lúc hắn đang định ngồi xuống, thì nhìn thấy cậu sinh viên thể thao đang định cởi giày này.

Mang giày đinh, đeo ba lô thể thao, nhìn là biết người chơi thể thao.

Hương thơm tươi mát tỏa ra từ cơ thể thiếu niên, mùi bột giặt chanh xanh dễ chịu. Gió từ cửa sổ xe thổi vào, mang theo hương thơm ấy phảng phất qua mũi, không hề khó chịu chút nào.

Nhưng Ngũ Thời Sâm lại bị chứng sạch sẽ quá mức. Dù thiếu niên trông có vẻ sạch sẽ, nhưng hắn không thể chịu nổi cảnh có người cởi giày nơi công cộng như vậy.

Hà Thu Dã ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt: "Xin lỗi bạn nhé."

Ngũ Thời Sâm không đáp lại, chỉ im lặng ngồi sang một bên gần cửa sổ.

Trong toa xe chỉ có hai người họ, bầu không khí lúc này trở nên có chút ngượng ngùng.

Hà Thu Dã đeo tai nghe vào, chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Thỉnh thoảng cậu lắc đầu theo nhịp điệu sôi động của bài hát, nhưng ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

Xe buýt vốn đang chạy rất êm, bỗng một chú mèo con chạy ngang qua đường, buộc tài xế phải phanh gấp.

Vì vừa bị ngăn cản việc cởi giày, nên Hà Thu Dã vẫn đang âm thầm điều chỉnh viên sỏi nhỏ trong giày. Chân không có điểm tựa, cậu chưa kịp ngồi vững, nên cú phanh này khiến cậu ngã thẳng vào lòng người bên cạnh.

Những hạt mồ hôi li ti trên người thiếu niên dính lên người đối phương. Do quá bất ngờ, Hà Thu Dã không kiểm soát được pheromone của mình, để lọt ra một chút mùi caramel.

Mùi hương của Omega.

Ngũ Thời Sâm mím môi, sắc mặt không đổi: "Bạn học, bạn đè lên người tôi rồi."

Không khí tức thì lạnh xuống như đóng băng.

Hà Thu Dã ngượng ngùng bò dậy khỏi lòng Ngũ Thời Sâm: "Xin lỗi, tôi không ngồi vững."

Cậu thật sự không nghĩ xe sẽ phanh đột ngột như vậy, không kịp bám víu nên mới dễ dàng ngã vào lòng đối phương.

Tuy nhiên, Ngũ Thời Sâm dường như đã quá quen với kiểu làm quen này, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó: "Các cậu học thể thao đều không biết ngại như vậy sao?"

Chuyện này liên quan gì đến việc học thể thao chứ?

Sắc mặt Hà Thu Dã trầm xuống, tính khí cậu vốn không tốt lắm: "Bạn học, tôi đã xin lỗi bạn rồi. Nếu thật sự cảm thấy bị xúc phạm, bạn muốn bồi thường tinh thần thế nào cũng được."

"Không cần." Giọng Ngũ Thời Sâm mang theo chút lạnh lùng, hắn quay mặt đi, dường như lười nhìn cậu.

Kiêu ngạo, vô lễ.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Hà Thu Dã về Ngũ Thời Sâm.

—————

Tính cách của các nhân vật chính không hoàn hảo, nhưng hãy kiên nhẫn đọc thêm một chút nữa, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
Bình Luận (0)
Comment