Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 37

Alpha trông có vẻ khá mất mặt, có lẽ hắn không ngờ rằng đối phương thực sự dám ra tay đánh mình.

Bị một Omega đánh thành như vậy, quả thật là khá lôi thôi.

Điều đáng thất vọng nhất là hắn hoàn toàn không thể đánh trả. Nếu hắn đánh Hà Thu Dã, không biết dư luận sau đó sẽ nghiêng về phía ai.

"Hà Thu Dã, mày điên rồi à?" Hắn gào lên.

Hà Thu Dã lạnh lùng nhìn, đôi mắt phượng toát ra một luồng khí lạnh lẽo: "Mày có gan thì nhắc lại những lời vừa nói xem nào."

Xung quanh lập tức tụ tập rất nhiều người.

Tên kia ngập ngừng, nhưng vì tâm lý cố chấp khó hiểu của Alpha, hắn nhếch mép: "Sao, tao nói sai ở đâu? Mày mới ở bên Ngũ Thời Sâm có mấy ngày mà đã bênh vực người ngoài thế à? Đừng quên, lúc đó đi tham gia vòng loại Đại hội thể thao thành phố, hắn còn chẳng thèm giúp chúng ta làm cờ đại diện khoa!"

Hà Thu Dã tức không để đâu cho hết.

Không nói việc Ngũ Thời Sâm thực sự đã thiết kế cờ cho họ, kể cả khi không làm thì sao chứ!

Ngũ Thời Sâm đâu có nợ gì Khoa Thể dục, vốn dĩ chính người của Khoa Thể dục đã làm chuyện hèn hạ trước.

"Ai biết được hắn làm chủ tịch hội sinh viên bao nhiêu năm, có làm chuyện gì không nên làm không..." Gã kia lau máu ở khóe miệng, khinh khỉnh nói, "Còn đánh người nữa, chẳng lẽ mày biết chuyện gì, nên mới cảm thấy tội lỗi?"

"Anh ấy muốn làm gì cần phải mượn danh chủ tịch hội sinh viên sao?" Ánh mắt bình tĩnh của Hà Thu Dã ẩn chứa một cơn bão táp, "Hơn nữa, anh ấy không nợ Khoa Thể dục gì cả, chính khoa chúng ta mới là kẻ nợ anh ấy."

Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện giữa đám đông.

Ngũ Thời Sâm rẽ đám đông, những người xung quanh nhìn thấy mặt hắn liền tự giác tránh đường.

Người Khoa Thể dục không thích Ngũ Thời Sâm là đúng, nhưng họ không dám chọc giận một Alpha cấp SSS, huống chi người Alpha này còn có background dày dặn như vậy.

Hắn bước đến trước mặt Hà Thu Dã, lạnh lùng cất tiếng: "A Dã, có ai bắt nạt em không?"

Đám đông vốn ồn ào lập tức trở nên im lặng.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người.

Khi nhìn thấy hắn, ánh mắt Hà Thu Dã thoáng ngẩn ngơ trong giây lát.

Cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế này.

Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh chửi bới, khinh thường, thậm chí đánh đập cậu, cậu đều dùng cách của mình để trả đũa, rồi lại tự nhủ trong lòng: Không sao cả.

Cậu rất giỏi, cậu không để mình bị tủi thân.

Nhưng sự xuất hiện của Ngũ Thời Sâm khiến cậu cảm thấy một cảm giác an tâm đã lâu không gặp.

Lần đầu tiên trong lòng cậu có cảm giác ấm ức muốn tâm sự với ai đó.

Tên Alpha kia nghe lời Ngũ Thời Sâm nói xong suýt nữa lại nôn ra máu. Hắn ta bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Hà Thu Dã vẫn đứng nguyên vẹn ở đó, vậy mà Ngũ Thời Sâm lại hỏi Hà Thu Dã có bị bắt nạt không, người này mắt mọc lệch à?

Ngũ Thời Sâm che chắn trước người Hà Thu Dã, "Đánh người à?"

Hà Thu Dã hơi không dám nhìn vào mắt hắn, như thể thừa nhận chuyện này sẽ đánh mất lợi thế của bên yếu thế vậy: "...Tên đó chọc ghẹo trước."

"Nó chửi em à?"

"Không chỉ vậy!" Hà Thu Dã như một đứa trẻ bị ức hiếp, "Nó chửi cả hai chúng ta, nói rất nhiều lời quá đáng."

Ngũ Thời Sâm gật đầu, nhìn về phía gã Alpha kia, lạnh lùng mở miệng: "Cậu tên gì, báo số học sinh cho tôi."

Tên Alpha kia cười không nổi nữa, đến lúc này rồi mà Ngũ Thời Sâm vẫn còn tỏ ra ngạo mạn như vậy.

"Ngũ Thời Sâm, mày tưởng mình là ai?" Hắn khinh thường nhìn người mới đến, "Mày dựa vào chút quan hệ của gia đình, muốn làm càn trong trường à?"

Ngũ Thời Sâm hơi ngẩng cằm: "Tôi là ai, đương nhiên tôi biết, nhưng tôi cảm thấy hiện tại là cậu không biết tôi là ai."

Hắn tiếp tục nói: "Cậu đã biết nhà tôi có chút quan hệ, vậy mà còn dám đối đầu với tôi?"

Ánh mắt hắn vẫn luôn hời hợt, như thể người trước mặt này, mỗi câu nói của hắn ta, đều không đáng để mình nhìn nghiêm túc.

Tên Alpha kia lộ vẻ mặt khó coi.

Nói thật, nếu thực sự đối đầu với Ngũ Thời Sâm, hắn chỉ có thể tự chuốc lấy thất bại.

Mẹ Ngũ Thời Sâm là phó chủ tịch khu vực Liên minh, chú hắn là trưởng ban Quản lý An ninh.

Ngũ Thời Sâm là người hoàn toàn không thể đụng đến.

"Vậy mày muốn thế nào?" Tên Alpha miễn cưỡng hỏi.

Ngũ Thời Sâm chỉ thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."

"Nó đánh người, còn bắt tao xin lỗi?" Tên Alpha không thể tin được, chỉ vào Hà Thu Dã, "Mày có nhầm không đấy?"

"Tiền thuốc men của cậu, tôi sẽ bồi thường, cậu chửi người, cậu xin lỗi." Ngũ Thời Sâm giải thích ngắn gọn.

Lúc này Sử Gia Hi dẫn người của đội huấn luyện chạy ngắn xông vào.

"Tránh đường, tránh đường, cảm ơn mọi người nhé... anh Thu, đừng sợ, bọn em đến rồi!"

Khi nhìn thấy tên Alpha kia, hắn lập tức buông lời chửi rủa, nước bọt văng xa đến hai mét: "Mày ngu à, Alpha bắt nạt Omega, còn muốn mặt mũi nữa không?"

Trương Triều theo sau Sử Gia Hi, chặn nắm đấm của Sử Gia Hi lại.

Sử Gia Hi to con, một thân cơ bắp, suýt nữa không kìm được.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, Thu không sao, bạn trai của em ấy cũng đến rồi."

Hà Thu Dã nhìn về phía đám người của đội huấn luyện chạy ngắn, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho họ đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Sử Gia Hi tức giận đỏ mặt tía tai, chậm rãi bước đến phía sau Hà Thu Dã.

Chỉ thấy Hà Thu Dã từ từ bước đến trước mặt tên Alpha kia: "Tiền thuốc men của anh, tôi sẽ bồi thường. Việc đánh anh, tôi không hối hận, tôi không cần anh xin lỗi, tôi cũng không xin lỗi anh."

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán nhỏ.

"Vậy coi như xong chuyện này."

Hà Thu Dã nắm tay Ngũ Thời Sâm, muốn rời khỏi nơi này. "Luyện tập hàng ngày của đội huấn luyện chạy ngắn ở sân vận động, anh cứ mang hóa đơn của bệnh viện đến tìm tôi để hoàn trả là được."

Tên Alpha kia cũng không muốn kết thúc nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu làm to chuyện này, hắn cũng chẳng được lợi lộc gì.

Gia thế của Ngũ Thời Sâm không cần phải nói, gần đây Hà Thu Dã còn đại diện cho Khu C tham gia Đại hội thể theo toàn quốc, nhà trường chắc chắn sẽ thiên vị hai người họ.

Mọi người thấy tên Alpha kia không có ý kiến gì về đề xuất của Hà Thu Dã, dần dần mất hứng thú xem náo nhiệt, từ từ giải tán.
Bình Luận (0)
Comment