Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!

Chương 16

Lương Tiểu Nghi nhìn rải băng rôn khẩu hiệu rồi lại nhìn Linh đang lẩm nhẩm mấy lời tỏ tình cô đã dạy.

“Cậu nghĩ kĩ chưa đấy?" Tiểu Nghi hỏi, vẫn đắn đo không dám chắc.

"Rồi mà!"

Tiểu Nghi nhìn cô lần nữa, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:

"Ý tớ là cậu có thật sự thích cậu ấy không?Nếu như cậu chỉ muốn trêu lại cậu ta mà dùng đến cách như thế này thì không được đâu."

Linh thật sự tiếp thu mà ngẫm lại một chút nhưng...

Cảm giác này, chính cô rõ ràng nhất. Cô đỏ mặt tía tai đến như thế? Cả người lại cứ run lên như bị ốm, tim còn nhảy múa loạn xạ trong lồng ngực. Bất giác cô cảm thấy rùng mình, nghĩ tới lại hại cô phải nhịn thở đến khổ tâm.

“Dù sao thì tớ quyết định rồi, hôm nay nhất định phải nói!” Trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

.....

Lớp C - vốn được mặc định rằng sẽ là cái lớp nổi trội nhất khối vì hội tụ rất nhiều học sinh giỏi nhưng nếu là không có Hạ Vũ Linh cùng kẻ thích náo nhiệt Phác Trí Quân ( ý nói anh bạn này ham vui đâm ra lười chứ không phải thật sự không biết gì như “ai đó”! =.=!?)

Bằng chứng cho thấy dù đã là giờ ra chơi thế mà cả lớp vẫn cắm cúi đọc sách chăm chỉ... Ôi, đúng là học sinh ưu tú có khác, chả bù với những thành phần khác!

“Ối, Linh phải không?! Cái gì thế này?” Có tiếng một nam sinh vọng vào lớp rõ to từ hành lang khiến cả lớp C đang miệt mài vào đề thi ôn tập cuối kì phải chú ý.

Quả nhiên, giây trước giây sau đã thấy bóng dáng chủ nhân của câu nói đầy hoảng sợ kia bay vào lớp:

“Khiếp! Vũ Hạ Linh vừa...” nhưng chưa kịp nói xong thì “Phanh!!” một cái.

Cánh cửa lớp bị tra tấn trước con mắt kinh hoàng của tập thể lớp C, ai nấy im thin thít!!

Vũ Hạ Linh đi vào, theo sau đó là cái băng rôn to đùng ghi dòng chữ “Tớ thích cậu, Hoàng Thiên Nam!” được hai anh bạn nam lớp láng giềng phụ giúp khinh vào.

Linh vừa vào liền đi xuống cuối lớp. Cái con người này vẫn đọc sách được dù cô đã gây tiếng động rất “kinh khủng” ư? Khả năng tập trung này...!!!

“Hoàng Thiên Nam!”

Nghe tiếng cô, cậu mới dời lực chú ý của mình ra khỏi cuốn sách, nhưng ngước lên nhìn lại khiến cậu giật mình, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài. Cậu ta lại bày trò gì thế này...?

Linh cách Nam một trăm mét, khoảng cách dù đủ an toàn nhưng hai má vẫn cứ đỏ hây hây lên như em bé khiến người khác cảm thấy vô cũng đáng yêu chí ít đó không phải là những kẻ có mặt ở đây.

Dải băng rôn dài to tướng ngay phía sau Linh đã doạ cậu thiếu gia “ mặt lạnh” một phát điếng hồn.

"Cậu định giở trò gì thế hả?" Thiên Nam cau mày, giọng khó chịu ra mặt.

Linh dường như không nhận ra sự khó chịu đó mà lại tiến thêm một bước, nụ cười trên môi càng sâu hơn:

“Cậu mù à? Mình đây là đang TỎ TÌNH với cậu đấy!”

“Cậu thôi đi có được không?”

”Không được. Mình đã quyết tâm nhiều lắm mới theo đuổi cậu đấy!"

Linh thành thực nhìn vào mắt Nam, cả thân cũng toát lên khí thế bức người làm cậu hơi chao đảo một chút, rồi Linh tiến sát lại, hùng hồn nói:

“Làm “ bạn gái” của tớ nhé, Thiên Nam!”

Cả đám bạn học lớp C nhìn nhau, hàng loạt ánh mắt khác lạ đổ dồn về phía cô, mặt ai cũng dán đầy chữ “khiếp đảm”.

Linh cảm thấy có gì khác lạ nhưng lại không biết không đúng chỗ nào liền quay lại cầu cứu Lương Tiểu Nghi đang núp ngoài cửa, nhưng chỉ thấy cô bạn nọ có dấu hiệu “hộc máu” vì câu tỏ tình hoa mĩ kia. Linh càng thấy bối rối!

“Hahaha..!!”Lúc này, vang lên tiếng cười lớn của Phác Trí Quân và cũng chỉ có cậu dám cười như thế.

Phác Trí Quân vừa cười vừa đập bàn khoái trí, sau cùng trước gương mặt đen như than của Linh mới kìm nén một chút:

“Cậu....hahaha..!”

Nhưng bất thành.

“Phác Trí Quân!!” Linh hét lớn khiến Quân ngưng lại nhưng không khỏi trêu chọc.

“Bạn gái!?... haha.. Kiểu tỏ tình này rất hợp với “Nữ Hán Tử” như cậu!” Nói xong lại cười lớn một trân nữa. Linh rõ là không nghe thấy câu nói vừa rồi của Trí Quân, chỉ lăm lăm săn tay áo muốn xông vào cho cậu ta rụng răng cửa vì cái thái độ nửa vời ấu trĩ.

Cũng may, đồng bọn cùng Lương Tiểu Nghi lôi Linh ra ngoài trước khi cô bộc phát nếu không...Hoàng Thiên Nam sẽ mất người em họ.

.......

“Trời ạ!!!! Cậu đáng lẽ nên đi cứu dải ngân hà để được ghi vào sử sách mới đúng, sao lại ở chốn thường dân của bọn tớ thế này!? Thật không tưởng tượng nổi!!” Tiếng kêu thảm khốc vang lên.

“Cậu không tưởng tượng nổi là cái gì?”

“Mặt mũi cậu mất hết rồi cô nương ạ! Đáng lí phải là “làm bạn trai tớ” chứ? Sao lại “ là bạn gái tớ” được? Haizzz!! Đau đầu quá..!!”

Lúc này Linh mới vỡ lẽ: “...” Chả trách mặt cậu ấy lại đen như vậy? “Vậy tớ phải làm sao?”

“Tớ cũng cũng không biết làm sao.”

Đột nhiên có một con quạ vừa vặn bay qua, góp vào đó tiếng "quác quác" đầy thê lương.
Bình Luận (0)
Comment