Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!

Chương 20

“Con chào bác ạ!”

“Ừm, lần sau con đừng về một mình nữa. Nếu Nam nó không chịu đợi con thì cứ bảo bác.”

“Không phải đâu bác, cái đó... tại con có hẹn với bạn nên bảo cậu ấy về trước.”

“Hẹn bạn? Chẳng lẽ ngày nào cũng hẹn. Con toàn bao che nó.”

Bà Hoàng mặt mày tuy không vui nhưng trong lòng lại mừng rộn, thằng con trai ngốc nhà bà được quan tâm thế mà không biết hưởng thụ. Nhất định phải giáo huấn một trận mới được.

Linh nhìn biểu tình không mấy vui vẻ của bà thì cứ thấp thỏm. Sức chiến đấu của mấy bà mẹ ghê thật!! Ngôn từ,lí luận thế kia thì cô cũng chỉ có cách dùng tẩu vi thượng sách mà thôi. Ở lại nữa là cái miệng của cô không biết sẽ tuôn ra loại tai hoạ gì nữa đâu.

“Bác!!! Cháu lên phòng trước!”

“Ừm, tiện cháu kêu thằng hỗn đản kia xuống luôn nhé. Cơm bác nấu xong rồi, nhanh lên một chút.”

Linh gật đầu cười hì hì, đi lên, vui vẻ tắm rửa rồi đi hú gọi cậu trai “mặt lạnh” dễ mến.

Cô một bộ dạng đắc ý lộ rõ ra trên mặt đi tới. Cửa phòng không khoá, chỉ khép hờ vừa đủ quan sát bàn học nằm chính diện lối ra vào.

Linh lò dò đẩy nhẹ cửa bước vào, trong phòng không có ai cả, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Cô bèn ngồi đợi trên giường... Giường của nhà giàu có khác, êm ơi là êm!!

Buổi tối trời hơi lạnh nên dễ làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ. Mắt của Linh cũng díu lại từ bao giờ, thế là cô nằm lăn ra và thiếp đi...

Hoàng Thiên Nam tắm xong, đi ra ngoài chỉ quấn mỗi cái khăn ngang hông vì quần áo sạch mang theo vào đó đã bị bắn nước vào ướt hết.

Linh thân hình vốn nhỏ bé, lại nằm cuộn người trong đống chăn nên Nam cũng không hề biết có kẻ đột nhập cho tới khi... cậu bước đến tủ quần áo, vừa định tháo khăn tắm ra thì bị ai đó túm lại ở đằng sau. Nam giật nảy người, mặt mày biến sắc, thần trí một mảng hỗn loạn, lại không có cảnh giác gì nên cứ thế mà ngã luôn lên người Linh lúc cô trở mình rồi tiện thể kéo lấy bạn thiên tài nào đó đang reset đầu óc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, phớt hồng hai bên má của Linh đang gần ngay trước mặt Nam. Gần đến nỗi, hai mũi đã chạm vào nhau, chỉ cần một động tác nhỏ là môi cậu sẽ chạm vào môi người con gái phía dưới. Hơi thở nóng hổi của Linh cứ vấn lấy chóp mũi của cậu, cậu cố quay mặt đi nhưng cả người lại nóng ran như lửa đốt.

Còn người nào đó thì lại ôm chặt lấy eo của cậu không buông, cứ mơ màng áp sát, chôn đầu vào hõm cổ của cậu.

Nam cúi xuống nhìn Linh, không thể chịu nổi cái con sâu ngủ làm loạn này.

Ngón tay đưa lên định tặng một cơn đau trời giáng thì lại vì lời nói mê man của người trước ngực mà khựng lại:

“Nam, tớ vì cậu mà hoài nghi cả bản thân mình, nhưng rốt cuộc thì đến bao giờ cậu mới chịu thích tớ?"

Sắc mặt Hoàng Thiên Nam thoáng chốc đông cứng, trong lòng lại dâng lên một cái gì đó mới lạ. Không giống với cảm giác lần đầu gặp Linh là sự ngộ nhận, không giống cảm giác hơn năm năm trời cho Thanh là sự chờ mong để thương hại, chờ mong để đồng cảm.... Thế thì nó là gì? Thích hay cũng chỉ là....

Linh khẽ cựa mình, đưa tay lên dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt:

"Sao cậu lại nằm đây?"

“Tôi...”Nam đứng bật dậy, nhưng lại quên mất tấm lưng trần phía trên của mình. Linh nhìn không chớp mắt cộng với việc trên mặt cô gái nhỏ đó lại không nhìn ra một tia biểu cảm khác thường nào khiến cả người Nam trở nên căng thẳng, mãi lát sau Linh mới thờ ơ hắng giọng:

"Sau lại ở trần như thế? Cậu mặc quần áo vào đi kẻo bị ốm đấy!"

Năm phút trôi qua, vậy mà cô cứ ngỡ như cả một thập kỉ. Nam cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề trước mắt cô, biểu cảm sau cùng vô cùng tức giận: “Cậu đừng có tự tiện vào phòng con trai như thế nữa, được không?”

“Ơ, bình thường tớ vẫn hay vào phòng anh trai mà, lúc đó anh ấy cũng không giận dữ như cậu.”

“Cậu... chúng ta lớn rồi. Cậu nên cẩn thận chút đi lỡ người khác có ý đồ xấu thì sao?”

“Ý đồ xấu?” Linh gãi đầu, trố mắt ra tỏ vẻ không hiểu.

“Kiểu như xàm sỡ cậu chẳng hạn.” Nam lỗ tai đỏ bừng, mùi sữa tắm Linh dùng vẫn thoang thoáng bên người cậu làm cậu thật sự không dám nhìn Linh thêm giây nào nữa.

Còn Linh lại không hề phát hiện ra biểu hiện bất thường này chỉ nghe xong liền phì cười, không ngần ngại vỗ ngực: “Một cú đá cao là quá đủ để thấy ác mộng!”

Quác!! Quác!!

Trên đầu Nam xuất hiện mấy vạch đen, cậu còn nghe mang máng tiếng quạ kêu trong đầu.

Cậu ta đúng là loài sinh vật ưa bạo lực!!!!

“Cậu vào phòng tôi có chuyện gì à?” Nam ngay lập tức chuyển chủ đề, chỉ cần nói nhiều hơn một câu về vấn đề này, cậu sẽ ngủ không ngon mất.

“À, suýt thì quên, bác Hoàng bảo chúng ta mau xuống ăn tối nên tôi đi tìm cậu.”

“Vậy... đi thôi!” Nam thô bạo kéo tay Linh, lôi cô đi xềnh xệch, không hiểu có phải ảo giác hay không mà hôm nay Nam dường như rất dịu dàng. Có phải là....
Bình Luận (0)
Comment