Oan Hồn Không Tan

Chương 11


Nghe bác bảo vệ nói, dường như Tiểu Vy đã ngầm hiểu ra được điều gì đó, nhưng cô không hề nói ra suy nghĩ của mình, tuyệt nhiên lại càng không muốn nhắc đến người phụ nữ từng xuất hiện trong giấc mơ.“Hình như là cô đang không được khoẻ hả?” Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, bác bảo vệ vội chuyển sang một chủ đề khác.

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt thiếu phần sức sống, cũng không khó để đoán được cô đang mang bệnh trong người.“Có lẽ chỉ là cảm nhẹ thôi!” Nhờ vào câu hỏi ngẫu nhiên này mà cô tạm thời quên đi sự việc vừa qua, cô dùng tay xoa nhẹ hai bên thái dương của mình.“Vừa hay tôi có một hộp thuốc cảm, cô thử uống xem nó có đỡ hơn không?” Bác bảo vệ nhiệt tình mở ngăn tủ ở gần đó rồi lấy ra một hộp thuộc, xong còn tiện tay lấy thêm cho cô một viên thuốc hình con nhuộng.Tiểu Vy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn viên thuốc trên tay bác bảo vệ, nhưng đối với sự nhiệt tình của ông ấy, cô căn bản không có cách nào mở miệng từ chối thành ý này.“Cảm ơn bác!” Tiểu Vy nở nụ cười gượng, nhận lấy viên thuốc hình con nhuộng từ tay bác bảo vệ.Cùng lúc đó bác bảo vệ còn không quên đưa cho cô ly nước để giúp cho việc uống thuốc thêm phần dễ dàng hơn.Cầm viên thuốc và ly nước trên tay mà trong lòng vẫn không ngừng do dự, dù có nghĩ thế nào thì cô cũng cảm thấy biểu hiện của người bảo vệ này vô cùng kỳ lạ.Tiểu Vy mới chuyển đến đây chưa lâu, những lần tiếp xúc với người ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy tại sao thái độ mà ông ấy đối với cô lại nhiệt tình hết lòng giúp đỡ như vậy? Giống như hai người đã có cơ duyên quen biết nhau từ trước.“Cô mau uống đi, đừng để bệnh trở nặng hơn.


Dù cho là cảm thông thường những cũng đừng chủ quan!” Thấy cô vẫn do dự chưa muốn uống, bác bảo vệ liền khẩn trương lên tiếng nhắc nhở.Tiểu Vy ngước nhìn gương mặt đầy nếp nhăn do dấu vết thời gian để lại của bác bảo vệ, rồi lại cúi xuống nhìn viên thuốc trên tay, lần này đúng là rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không uống không được.Tiểu Vy đưa viên thuốc con nhuộng vào miệng, xong uống thêm một ngụm nước để thuận tiện cho việc nuốt xuống.

Bác bảo vệ từ đầu đến cuối luôn giám sát mọi hành động của Tiểu Vy không dời mắt dù chỉ một giây, ngay khi thấy cô đã ngoan ngoãn nuốt viên thuốc “không rõ nguồn gốc” kia, vẻ mặt bắt đầu lộ rõ sự hài lòng.Đúng lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, bác bảo vệ liền nhanh tay nhấc máy, đầu dây bên kia là một người đàn ông ở trong cùng toà nhà này, Tiểu Vy ngồi cách đó không xa nên có thể nghe thấp thoáng giọng nói đầy khó chịu của người đàn ông bên kia đầu dây, dường như ông ta đang rất tức giận điều gì đó.“Tôi biết rồi, tôi sẽ lên sửa ngay cho anh!” Bác bảo vệ tỏ thái độ vô cùng khiêm nhường khi nói chuyện với những người thuê nhà ở đây.


Cũng dễ hiểu thôi, vì đó là điều mà ông ấy cần phải làm, dù sao thì bác bảo vệ cũng đã lớn tuổi, muốn tìm một công việc không quá chú trọng đến vấn đề tuổi tác và phù hợp với sức khoẻ là một chuyện không hề dễ dàng, nhất là đối với những thành phố lớn khó lai càng thêm khó, vì vậy ông ấy càng không thể để mất chén cơm này được.Dù có bị trách mắng, hay bị những kẻ ỷ vào quyền thế trút giận vô cớ cũng chỉ biết im lặng nhẫn nhịn và nhận hết lỗi sai về mình.

Đó cũng chính là mặt tối của xã hội lúc bấy giờ, kẻ có tiền thì có quyền thao túng mọi thứ, còn người lớn tuổi thì sẽ bị đào thải và phải chịu ánh mắt dè bỉu từ những người xung quanh.Thậm trí sự coi thường đó còn xuất phát từ chính người thân trong gia đình của họ, bởi ý niệm “Người già là gánh nặng” đã ăn sâu vào trong tâm trí của mỗi người, trong mỗi gia đình.“Tôi phải đi kiểm tra một số thứ, cô cứ ở đây nghỉ ngơi, khi nào cảm thấy khoẻ hơn thì có thể về!” Trước khi đi bác bảo vệ còn không quên dặn dò Tiểu Vy rất nhiều thứ, hành động quan tâm đặc biệt này thoáng chốc đã khiến cho cô mất dần sự phòng bị.Bác bảo vệ vừa rời đi chưa được lâu, Tiểu Vy liền cảnh giác liếc nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định không còn ai ở quanh đây, cô mới nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, thao tác lén lút giống y như kẻ trộm đang làm chuyện mờ ám và sợ bị người khác phát hiện.Vài phút trôi qua, cuối cùng Tiểu Vy cũng thuận lời bước ra từ trong phòng bảo vệ mà không bị ai chú ý đến.Việc đầu tiên mà cô làm sau khi ra đến bên ngoài không phải là thở phào nhẹ nhõm, mà chính là lấy viên thuốc con nhuộng từ trong khoang miệng ra.Đúng vậy, đây chính là viên thuốc mà cô đã uống trước đó không lâu, nhưng tất cả chỉ là tiểu xảo nhằm đánh lạc hướng thị giác, khiến người bảo vệ nghĩ cô đã ngoan ngoãn uống nó.


Nhưng ngay từ đầu Tiểu Vy không hề có ý định nuốt viên thuốc này, mà chọn cách là ngậm nó ở trong miệng, cuối cùng cô cũng dễ dàng qua mắt người bảo vệ.Còn lý do tại sao phải làm như vậy, thì tất cả cũng chỉ vì muốn tự bảo vệ lấy bản thân, Trịnh Tiểu Vy cô không dễ tin người đến mức tuỳ tiện uống một loại thuốc mà ngay đến bản thân cũng không biết rõ bên trong đó chứa những thứ gì.Tiểu Vy bỗng ngước mặt lên trời và rồi hít một hơi thật sâu, khi vừa ổn định lại tâm trạng, cô liền quyết định sẽ tự đi tìm một hiệu thuốc nào đó còn đang mở cửa, như vậy sẽ an toàn hơn là tin vào những người mà bản thân chưa hề hiểu gì về họ.—————————Phải nói rằng nơi này khá gần với trung tâm thành phố, việc tìm một hiệu thuốc tưởng chừng như là một chuyện đơn giản nhưng lại khó khăn hơn cô nghĩ rất là nhiều.Đi cả một đoạn đường dài, cơ thể của Tiểu Vy vì vậy mà thấm mệt, cô khó khăn thở từng nhịp đứt đoạn, trong lúc đang tính bỏ cuộc và quay trở về thì bỗng cô phát hiện phía trước, cách vị trí của mình không xa có một cửa hiệu thuốc vẫn còn đang sáng đèn.Tiểu Vy vui mừng ra mặt, giống như tìm được tia hy vọng sau nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, cô đứng trước hiệu thuốc mà trong lòng không khỏi trầm trồ kinh ngạc, bởi vì nó thật sự rất là lớn.“Cho hỏi cô cần gì?” Đúng lúc đó từ đâu bỗng xuất hiện cô gái khoác trên người chiếc áo blouse trắng tiến đến gần hỏi Tiểu Vy bằng ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng.“Tôi..!” Ánh mắt của cô linh hoạt liếc nhìn từng chiếc hộp với đủ loại màu sắc được sắp xếp ngay ngắn trên kệ, vẻ mặt có chút trầm ngâm, dường như đang muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra.“Cô muốn mua thuốc cho mình hay là người thân?” Thấy cô vẫn còn đang lúng túng như một đứa trẻ, người bán thuốc vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp.“Tôi....muốn mua loại thuốc ở trong đơn thuốc này!” Dường như Tiểu Vy đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới hạ quyết tâm lấy tờ đơn thuốc bị nhàu nát từ trong túi ra.Cô gái cầm đơn thuốc trên tay rồi đảo mắt đọc một lượt, chợt cô ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Tiểu Vy, gương mặt lộ rõ sự bất ngờ và để chắc chắn hơn cô gái đó vội hỏi lại Tiểu Vy:“Cô có chắc là muốn mua loại thuốc này chứ?”Tiểu Vy tay nắm chặt lấy vạt áo, kiên định gật đầu thay cho câu trả lời của mình.Cô gái tiện tay lấy một lọ thuốc màu trắng tử trên kệ xuống rồi đưa cho Tiểu Vy, sau khi thanh toán xong còn không quên căn dặn cô cách dùng sao cho đúng:“Cô chỉ nên uống khi thật sự cần thiết thôi, đừng nên lạm dụng vào nó quá, như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ của cô!”“Tôi biết rồi, cảm ơn cô!” Tiểu Vy trả lời một cách qua loa rồi quay người rời đi, dường như cô đã sớm biết rõ loại thuốc này có công dụng là gì và nó có hại ra sao đối với sức khoẻ của người sử dụng.

Nhưng cô vẫn quyết định mua nó thay vì mua thuốc cảm, bởi những việc cô làm đều có lý do riêng của nó.Đi được một đoạn, Tiểu Vy vô tình đụng chúng một người đang đi về hướng ngược lại.

Là lỗi do cô không tập chung nhìn đường nên đã để xảy ra sự cố này, Tiểu Vy tính lên tiếng xin lỗi thì đã bị người kia nhanh chóng cắt ngang lời:“Lại là cô à? Tại sao đi đâu tôi cũng gặp cô hết vậy?”Lần này đến lượt Tiểu Vy không dấu nổi vẻ mặt ngỡ ngàng, người đang đứng đối diện chẳng phải là người phụ nữ mà lúc sáng cô đã đụng trúng hay sao? Đúng là thành phố này không lớn như cô nghĩ, trong một ngày có cơ hội gặp mặt hai lần và cùng một cách thức giống như nhau, đó là vô tình va chạm với đối phương.


Không biết nên nói là hữu duyên, hay do bản thân cô gặp xui xẻo đây.“Tôi xin lỗi!” Và cũng giống như lần đầu tiên, Tiểu Vy miễn cưỡng nhận lỗi sai về mình để tránh việc xảy ra cãi vã, chịu thiệt một chút cũng không sao, nhìn khí chất cao ngạo toát ra từ người phụ nữ này cũng có thể đoán được cô ta thuộc tầng lớp thượng lưu, tốt hơn hết là không nên đắc tội.“Lúc nào cũng chỉ biết nói câu xin lỗi, mỗi lần nhìn thấy bộ mặt của cô là tôi biết mình sẽ gặp xui xẻo rồi.

Mau tránh ra, đừng cản đường vận may của tôi.” Người phụ nữ nói bằng chất giọng đầy bực tức, quá đáng hơn là cô còn dùng lực đẩy Tiểu Vy sang một bên để nhường đường đi cho mình.Tiểu Vy im lặng đứng dõi theo bóng dáng của người phụ nữ, không tự chủ được liền nhếch môi cười khẩy, ánh mắt trở nên mơ hồ không dễ gì có thể suy đoán được tâm tư của cô.Nếu để người khác nhìn thấy biểu cảm đa dạng này, thì chắc chắn họ sẽ có chung một câu hỏi, đó chính là tại sao dù cho bị người phụ nữ kia mắng chửi không tiếc lời nhưng cô vẫn không hề tỏ ra giận dữ, trái lại còn mỉm cười thể hiện như bản thân mới là kẻ chiến thắng?.

Bình Luận (0)
Comment