Oan Hồn Không Tan

Chương 19


Cuối tháng bảy, tiết trời oi bức, dòng người trên đường hối hả chạy trốn khỏi cái nắng gay gắt không mấy dễ chịu.Thời gian chẳng còn sớm, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng vàng nhàn nhạt chải dài trên con đường nhựa thân thuộc.

Rời khỏi chiếc xe buss, Tiểu Vy lê tấm thân mệt nhoài đi về phía trước, Thanh Tùng lẳng lặng tiếp bước theo sau, vô tình tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hai người.Cô trầm ngầm nhìn chiếc bóng của mình in hằn trên mặt đường, không biết là bản thân đã nghe thấy điều này từ đâu? Nhưng cô nhớ, khi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện từng có người nói với mình, cái bóng chính là hiện thân của linh hồn.Ngày ấy cô ngây thơ cho rằng điều đó là thật và luôn tỏ ra sợ hãi với chính cái bóng của mình, sau khi trưởng thành hơn một chút, cô mới biết câu chuyện về cái bóng chỉ là lời đồn truyền miệng vô căn cứ, mục đích là để doạ những đứa con nít không chịu nghe lời.“Mẹ, con có thể ăn thêm kem không?” Trước mặt Tiểu Vy bất ngờ vang lên thanh âm trong trẻo như chú chim nhỏ ríu rít gọi mẹ, cô bỗng nâng tầm mắt nhìn đứa trẻ đang nắm lấy tay người phụ nữ nũng nịu.“Không được, cổ họng của con không được tốt, không thể ăn thêm nữa!” Người phụ nữ kiên quyết cự tuyệt trước lời thỉnh cầu của đứa bé.“Nhưng con muốn ăn thêm nữa mà!” Đứa trẻ vẫn kiên trì bày ra bộ mặt uỷ khuất, nghĩ đơn giản nếu như mang theo vẻ mặt này thì mẹ sẽ bằng lòng đáp ứng mong muốn của mình.“Mẹ nói không được là không được, nếu con không nghe lời thì cái bóng sẽ bắt con đi đó!” Người phụ nữ dắt tay đứa nhỏ đi lướt ngang qua Tiểu Vy, trùng hợp là cô vừa kịp nghe thấy lời mà người phụ nữ kia vừa nói.Quả nhiên là có hiệu nghiệm, sau khi nghe xong đứa trẻ không còn khóc lóc, đòi hỏi người mẹ phải đáp ứng theo yêu cầu của mình nữa.Bóng lưng hai mẹ con họ đi xa dần, Tiểu Vy vẫn kiên nhẫn ngoái đầu nhìn theo đến khi thân ảnh của hai người họ không còn nằm trong tầm mắt.Thanh Tùng vì thấy cô chăm chú nhìn về hướng ngược lại nên cũng có lòng hiếu kỳ híp mắt nhìn theo, nhưng anh vẫn không hiểu là cô đang nhìn thứ gì ở hướng đó.“Cậu đang nhìn gì vậy?”“Cậu có biết câu chuyện về cái bóng không?” Tiểu Vy buột miệng nhắc đến câu chuyện mà bản thân cho đó là hư cấu, không hề tồn tại.“Đó chẳng phải chỉ là câu chuyện mà các bà mẹ hay kể để hù doạ những đứa trẻ không nghe lời sao?” Thanh Tùng vừa nghe đến “cái bóng” thì liền nhớ ra, khi còn nhỏ anh cũng đã từng nhiều lần bị doạ bởi câu chuyện này.Tiểu Vy không nói thêm bất kỳ lời nào, tiếp tục quay người bước đi.


Hành động này càng khiến anh thêm phần khó hiểu, nhưng cũng chẳng tiện nhiều lời, vội vàng cất bước chạy theo sau.Chớp mắt hai người đã đứng dưới toà chung cư, nơi mà Tiểu Vy đang sống.

Hàng ngày phải đối mặt với khung cảnh ảm đạm của nơi đây, cô đã sớm không còn cảm thấy lạ lẫm, nhưng đối với Thanh Tùng thì mọi thứ thật mới mẻ và xa lạ.Anh theo sát phía sau cô, giống như đứa trẻ nhút nhát bẽn lẽn theo sau lưng mẹ, ánh mắt linh hoạt liếc nhìn khuôn viên rộng lớn.


Chợt từ đằng xa, sau lùm cây rậm rạp lâu ngày không có người chăm sóc, bất ngờ xuất hiện bóng dáng của một bé trai, dáng người gầy gò, làn da nhợt nhạt dễ dàng gây được sự chú ý từ anh.Đứa bé xa lạ chăm chú dõi mắt nhìn theo anh và Tiểu Vy, ngay khi vừa đối diện với ánh vô hồn chứa vài tia lạnh lẽo, đột nhiên có một luồng điện chạy dọc theo phần sống lưng khiến Thanh Tùng bất giác rùng mình mà không rõ nguyên do.Mặc dù đứa trẻ chỉ đứng nhìn và không hề có ác ý gì, nhưng điều đó vẫn không thể làm bớt đi sự bất an trong lòng của Thanh Tùng.Bước chân di chuyển ngày một nhanh, thoáng chốc anh đã tiến lên phía trước, bắt kịp tốc độ của Tiểu Vy.“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Vy nhìn biểu thị không mấy tự nhiên trên gương mặt anh, hàng lông mày lá liễu chợt nhăn lại.“Hả...? À không có gì!” Bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho bừng tỉnh, Thanh Tùng trả lời theo một cách qua loa.

Cơ mặt cứng ngắc, nụ cười gượng gạo cùng với ánh mắt lén lút nhìn về một hướng khác như đang tìm kiếm thứ gì đã hoàn toàn tố giác lời nói của anh.Tiểu Vy tinh ý nhận ra có điểm bất thường, chậm dãi quay đầu nhìn, nhưng lại không thấy gì ngoài bụi cây rậm rạp.Thật ra sau khi Thanh Tùng bỏ đi một đoạn, bóng dáng nhỏ bé của đứa trẻ cũng dần khuất sau lùm cây cao lớn, đến khi anh quay lại thì đã không còn nhìn thấy đứa trẻ đâu nữa, có thể là đã bỏ đi ngay khi anh vừa rời mắt không lâu, nhưng cũng có thể đứa bé vẫn còn đứng đó và dõi theo anh.“Cậu có chắc là mình ổn chứ?” Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong bộ dạng thất thần như vậy, liền có chút khẩn trương.“Không sao, tại lần đầu được đặt chân đến đây nên cảm thấy có hơi...mới mẻ!”Mặc dù không mấy tin tưởng vào câu nói này, nhưng nếu như anh đã muốn che dấu thì cô cũng chẳng thể dò hỏi gì thêm.Tiểu Vy dẫn anh tiến vào sảnh chính, vừa đúng lúc gặp bác bảo vệ đang từ trong thang máy bước ra.


Ông ta nhìn cô rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt qua Thanh Tùng, có lẽ là vì tính chất công việc nên thái độ rất đề phòng đối với người không phải cư dân ở đây.“Đây là bạn của cháu, cậu ấy là người đã đưa cháu về!” Để phá bỏ sự nghi ngờ của người bảo vệ, cô đã vội lên tiếng giải thích.Thanh Tùng hiểu chuyện, sau màn giới thiệu, anh liền cúi gập người thay cho lời chào hỏi trước vị trưởng bối.Người bảo vệ không lên tiếng, cũng coi như đã âm thầm chấp nhận sự hiện diện của anh, ông ta lẳng lặng lướt ngang qua Tiểu Vy, thái độ đối với cô hơi khác so với lúc trước.

Nhưng điều này vẫn chẳng thể khiến Tiểu Vy lưu tâm đến, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.“Ông ấy có vẻ hơi ít nói!” Đối với cách hành sử kỳ lạ của người bảo vệ, Tiểu Vy có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng với người lần đầu tiên tiếp xúc như Thanh Tùng thì người đàn ông này thật khó hiểu và cổ quái.“Rồi cậu sẽ quen thôi!” Tiểu Vy tiến đến gần vị trí cửa thang máy, tiện tay nhấn nút khởi động, cánh cửa liền tự động kéo sang một bên.Cả cô và Thang Tùng đều đồng loạt bước vào, cửa thang máy cũng dần được đóng lại.

Tiểu Vy nhấn nút lên tầng chín, thấy vậy anh cũng ngầm đoán ra nơi cô ở chính tầng cao nhất ở đây.Chỉ sau vài phút, thang máy đã lên đến tầng chín, tiếng “ting” quen thuộc vang lên như một lời thông báo, cánh cửa một lần nữa được mở.Hai người rời khỏi thang máy, đi đến vị trí căn phòng của cô.


Sau vài màn thao tác mở khoá thuần thục, cuối cùng Tiểu Vy cũng thuận lợi mở được cánh cửa đầy kiên cố.Thanh Tùng trước sau như một, vẫn theo sát Tiểu Vy không rời nửa bước, khi vừa đặt chân vào bên trong căn phòng, anh không kiềm lòng được liền đảo mắt nhìn xung quanh.“Đây là nơi cậu ở sao?”“Tôi chỉ là người ở nhờ thôi!” Tiểu Vy trả lời đầy dứt khoát, chẳng cần đắn đo hay suy nghĩ trước sau.“Cậu thật may mắn khi được ở một nơi đầy đủ tiện nghi như vậy, không giống như tôi, phải ở ký túc xá đầy chật trội, đã thế còn phải nhìn sắc mặt thầy giám thị mà sống!” Thanh Tùng uất ức kể khổ, nhìn dáng vẻ hiện tại, thật chẳng giống người con trai mà Tiểu Vy từng quen biết, khí chất ưu tú gần như tan biến chỉ trong nháy mắt, người ta thường nói con trai là những đứa trẻ không bao giờ chịu lớn quả nhiên hôm nay cô đã được lĩnh ngộ điều này.“Cậu cứ ở đó đi, tôi đi thay đồ!” Hoàn toàn bỏ ngoài tai lời than thở của anh, Tiểu Vy trở về phòng của mình, nhẹ nhàng chút bỏ bộ đồ chưa kịp khô trên người xuống.Ở bên ngoài phòng khách, sau khi Tiểu Vy rời đi, anh chẳng chịu an phận đứng chờ như lời cô nói, tuỳ tiện đi vòng quanh phòng khách khám phá những thứ mới lạ.Khi lướt ngang qua nơi đặt thùng rác, bước chân chợt khựng lại một nhịp, lọ thuốc an thân mà lúc sáng Tiểu Vy ném đi đã thành công thu hút sự chú ý từ anh.Thanh Tùng nhéo mắt, cúi người xuống nhấc lọ thuốc kia lên, dựa vào trọng lượng thì anh có thể dễ dàng suy đoán thuốc bên trong chiếc lọ vẫn còn tương đối nhiều.Vậy tại sao Tiểu Vy lại lựa chọn bỏ nó đi?“Cậu đang làm gì vậy?” Sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói khiến anh giật mình, liền gấp gáp đem lọ thuốc dấu ở phía sau, rồi vội vàng quay lại mặt đối mặt với cô.“Không...không có gì!” Bỏ qua chuyện lọ thuốc, Thanh Tùng bỗng đứng hình mất vài giây khi trông thấy dáng vẻ hiện tại của cô.Mái tóc dài buông xoã tự nhiên, chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết tuy đơn giản nhưng lại tôn lên thân hình mình hạc xương mai, gương mặt có chút xanh xao, nhưng vẫn chẳng thể nào che lấp hết đường nét kiều diễm vốn có của cô.“Nhìn tôi lạ lắm sao?” Tiểu Vy ngượng ngùng đưa tay vén vài lọn tóc sang một bên, việc bị người khác nhìn giống như bản thân là sinh vật lạ, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.“À không nhìn cậu bây giờ...đẹp lắm!”Được nhận lời khen từ anh, Tiểu Vy trong lòng vui như mở hội, nhịp tim vì vậy càng đập nhanh hơn so với lúc bình thường, nhưng rồi cô lại phải cố trấn tĩnh bản thân, những điều mà anh đã nói khi còn ở trạm chờ xe buss, từng câu, từng chữ cô tuyệt đối không được quên.“Thời gian không còn sớm, cậu mau nghỉ ngơi cho mau sớm khoẻ, tôi phải về đây!” Bầu không khí diễn ra căng thẳng đến mức ngột ngạt, Thanh Tùng là người chủ động lên tiếng đầu tiên.

Miệng thì nói là vậy, nhưng thâm tâm vẫn mong cô sẽ vì tình, vì nghĩa mà tìm lý do giữ anh lại.“Ừm, cậu về đi, cảm ơn vì hôm nay đã giúp tôi!” Câu nói tiếp theo như ca nước lạnh dập tắt mọi hy vọng trong anh, gương mặt bỗng xuất hiện một tầng xám xịt, đúng là không thể mong chờ điều gì từ cô..

Bình Luận (0)
Comment