Oan Hồn Tân Nương

Chương 33

Tôi trầm ngâm vài giây, nghĩ về viễn cảnh lúc đó, xong ngẩng đầu lên nhìn viền cảnh sát:

" Tôi không rõ chuyện gì đã diễn ra với bác sĩ Đỗ, khi tôi bước vào thì đã thấy bà ấy nằm trên vũng máu rồi."

" Tôi nghe nói hai người đang từng sảy ra mâu thuẫn, điều đó có phải là thật không?" Viên cảnh sát tiếp tục đặt ra câu hỏi, chiếc bút trên tay bắt đầu ghi lại trình tự lời khai.

" Anh đang nghi ngờ tôi là người xuống tay với bác sĩ Đỗ?"

" Cô Trần, hiện tại chúng tôi mới là người đặt ra câu hỏi, chứ không phải cô." Câu nói của viên cảnh sát như một đòn tâm lý khiến tôi cứng họng không thể nói gì thêm, đành ngậm ngùi cúi đầu chấp nhận màn tra hỏi đầy gượng ép này.

1 tiếng dài đằng đẵng trôi qua, Vũ Phong bước đến trước mặt viên cảnh sát đang thẩm vấn tôi và nói:

" Bà ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì mất máu quá nhiều nên vẫn còn đang hôn mê."

Tôi nghe Vũ Phong nói vậy liền thả lỏng tâm trạng, nếu như bác sĩ Đỗ có mệnh hệ gì thì nỗi oan của tôi chắc nhảy xuống sông hoàng hà cũng sẽ không thể rửa sạch.

Viên cảnh sát giữ im lặng, lén dò xét thái độ của tôi, thấy tôi không có chút gì là lo lắng khi biết tin bác sĩ Đỗ đã bảo toàn được mạng sống. Nếu như phải những tên tội phạm khác thì chúng sẽ cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên vì nạn nhân chưa chết, điều đó dễ gây bất lợi cho hung thủ.

" Chúng tôi sẽ đợi đến lúc bà ấy tỉnh lại và lấy lời khai, nhưng từ giờ đến lúc đó cô Trần vẫn nằm trong danh sách những người bị tình nghi của chúng tôi." Nói vài lời cảnh cáo rồi viên cảnh sát đứng dậy quay người bỏ đi.

Tôi thất thần nhìn theo bóng lưng viên cảnh sát xong lại rũ mặt xuống trầm tư suy nghĩ xem tại sao bác sĩ Đỗ lại hành động bộc phát như vậy? Là do bà ấy có ý định tự tử hay còn nguyên nhân nào khác chăng?

" Mọi chuyện qua rồi, đừng lo lắng nữa!" Vũ Phong trông thấy thân thể tôi khẽ run lên, nghĩ tôi đang lạnh nên không chần chừ cởi áo khoác ra choàng lên người tôi.

Không may hành động quan tâm thân mật này đã bị Tuấn Anh nhìn thấy, chuyện là trước đó Vũ Phong đã gọi điện cho anh và kể lại toàn bộ sự việc, biết tôi đang bị vướng vào rắc rối nên anh đã không ngại ngần tức tốc vượt hàng chục cây số để đến được đây, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ là người đầu tiên ở bên an ủi người con gái mà mình đem lòng thầm yêu bấy lâu nay, ai ngờ anh vẫn là kẻ chậm một bước.

Đúng lúc Tuấn Anh tính âm thầm rời đi thì đã bị tôi nhìn thấy, không một chút do dự, tôi nhanh chóng gỡ bỏ bỏ áo khoác mà Vũ Phong đã choàng lên người mình rồi đứng dậy chạy về phía Tuấn Anh, vòng tay rộng ôm chầm lấy anh trong sự ngỡ ngàng của Vũ Phong, và ngay cả chính bản thân Tuấn Kiệt cũng phải bất ngờ trước hành động này.

" Tại sao giờ cậu mới đến?" Tôi ghì chặt lấy eo của Tuấn Anh, thanh âm đầy ý trách móc nhưng trong lòng lại đang cảm ơn  anh đã xuất hiện đúng lúc.

Sau chuyện sảy ra vào đêm hôm đó, tôi đã dần định hình lại được tình cảm của bản thân. Đối diện trước sự quan tâm, ân cần của Vũ Phong tôi cứ ngỡ rằng mình đã động lòng, nhưng thực chất tôi chỉ đang cảm kích và biết ơn những gì mà cậu ta đã làm cho tôi.

Còn riêng về Tuấn Anh, người bạn thân từ thuở thơ ấu, cảm giác mà tôi dành cho anh thật sự rất khó diễn tả bằng lời nhưng mỗi khi gặp khó khăn thì người đầu tiên mà tôi muốn được nép vào lòng lại chính là anh.

" Xin lỗi, xin lỗi vì đã không đến bên cậu sớm hơn!" Tuấn Anh chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng đáp trả lại tôi bằng một cái ôm vô cùng ấm áp.

Vũ Phong từ xa đã thấy hết được toàn bộ sự việc, cậu ta cầm chiếc áo khoác mà tôi bỏ lại rồi lặng lẽ rời đi. Thực chất Vũ Phong cũng giống như tôi, cảm xúc khá hỗn loạn và không thể xác định được tình cảm của mình, rốt cuộc đó là yêu, hay chỉ đơn thuần là tình bạn lúc hoạn nạn có nhau?

———————

Trên đường trở về nhà, tôi ngồi im lặng trên xe của Tuấn Anh, ánh mắt nhìn khung cảnh đang lần lượt bị bỏ lại ở phía sau qua cửa kính xe.

Thấy suốt chặng đường tôi không chịu nói chuyện nên Tuấn Anh đã là người mở lời nói vài câu an ủi dễ nghe:

" Không sao đâu, cái chết của lão Lý và vợ của lão không phải lỗi do cậu, đừng tự trách bản thân!"

" Cậu không thể hiểu đâu, khi tôi tận mắt nhìn thấy xác của lão Lý thì đã luôn có cảm giác mình chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ấy. Nếu như tôi không dẫn ông ấy đến bệnh viện nhận lại xác của vợ, nếu như tôi không bỏ ông ấy một mình thì chắc có lẽ ông ta đã không chết!"  Nói đến dây giọng tôi như nghẹn lại, đưa tay lau vội dòng nước mắt nóng hổi trên gương mặt.

Dù quen biết chưa lâu và không được tiếp xúc nhiều với lão Lý, nhưng khi đối diện với cái chết tức tưởi của lão, tôi cũng phần nào cảm thấy buồn và ân hận. Có lẽ cảm giác đó sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời, cũng giống như lúc tôi tận tay....giết mẹ của mình vậy. Dù biết bà ấy đã tha thứ và không có bất cứ lời oán trách, nhưng vì rào cản tâm lý quá lớn, nên tôi không thể nào tha thứ cho chính bản thân của mình được.

——————

Xe dừng lại trước cổng căn biệt thự, tôi miễn cưỡng bước xuống xe mà tâm trạng càng thêm phần u uất khi nhìn cảnh vật lại nhớ đến cố nhân, lúc còn sống lão Lý luôn đặt hết tâm huyết vào khuôn viên rộng lớn này, tuy tuổi cao sức yếu nhưng ông ấy vẫn rất chăm chỉ không lúc nào nghỉ ngơi, giống như việc chăm lo cho nơi đây đã là một phần cuộc sống hàng ngày đối với lão Lý. Nhừng có lẽ kể từ bây giờ căn biệt thự xa hoa này sẽ thiếu đi bàn tay chăm sóc của ông ấy.

" Chúng ta vào thôi!" Tuấn Anh nhìn tôi mà trong lòng lo lắng không yên, đây chính là lần thứ hai anh nhìn tôi rơi vào tâm trạng bế tắc như vậy, lần đầu tiên chính là sau cái chết của dì Trần, anh biết tôi đã phải mất một khoảng thời gian dài thì mới có thể lấy lại cân bằng.

Tôi chỉ ậm ừ rồi dùng tay đẩy cánh cổng bước vào, mỗi một bước chân đều vang lên tiếng lá cây khô nghe xào xạc, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang qua làm lay động mái tóc của tôi. Vào lúc này tôi tự hỏi rằng liệu có phải khi con người trầm tư suy nghĩ mọi chuyện thì khả năng quan sát chuyển động của mọi vật xung quanh sẽ trở nên nhạy bén hơn.

Đứng trước cửa chính, tôi lấy từ trong túi ra chùm chìa khoá cửa xong dùng một trong số đó để mở cửa chính. Khi cánh cửa được mở ra thì tôi đã thấy Thiên An đứng ở đó đợi mình, sự xuất hiện bất thình lình của con bé khiến tôi hơi giật mình nhưng cũng đã quá quen với những tình huống như thế này.

" Em đứng đây làm gì vậy?" Tôi đặt hai tay lên vai rồi không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi mắt của con bé.

" Em chờ chị về!" Câu nói ngây thơ của Thiên An làm tim tôi khẽ nhói lên, cảm thấy bản thân là một người chị tồi, chưa thể lo lắng được gì cho đứa em này cả.

" Chị xin lỗi, chị hứa từ giờ sẽ không bỏ em một mình nữa!" Tôi vội ôm lấy Thiên An mà khóc nức nở như chính mình mới chính là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tuấn Anh đứng đó nhìn nhưng không thể giúp được bất cứ điều gì, đành để cho tôi khóc, rũ bỏ toàn nỗi ấm ức mà mình đã cố kiềm nén, có lẽ khóc được cũng là một việc may mắn.

Sau khoảnh khắc yếu đuổi đó, tâm trạng của tôi dần nhẹ nhàng hơn. Khúc mắc trong lòng phần nào đã được giải toả. Vội dùng tay lau đi hai hàng nước mắt xong quay qua nói với Tuấn Anh:

" Xin lỗi khi đã để cậu phải chứng kiến chuyện này!"

" Không sao, tôi vui vì thấy cậu đã ổn!"

Tôi và Tuấn Anh đưa mắt nhìn nhau đầy thâm tình, chợt Thiên An kéo tay tôi và nói ra một câu khiến bầu không khí thay đổi:

" Em đói rồi!" Tôi và Tuấn Kiệt cười khổ nhìn Thiên An, suy cho cùng đó cũng chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên vô lo, vô nghĩ mà thôi.

Cả ba người chúng tôi đồng loạt bước xuống gian nhà bếp, cùng nhau nấu ăn và cùng nhau thưởng thức những món ăn đó. Trong suốt bữa ăn chúng tôi đều cười nói rất vui vẻ, người ngoài nhìn vào chắc sẽ lầm tưởng là một gia đình ba người đầy hạnh phúc. Không biết Tuấn Anh và Thiên An cảm thấy sao về điều này, còn riêng tôi thì chỉ mau khoảnh khắc vui vẻ sẽ không bao giờ kết thúc.

Sau bữa ăn, tôi bận dọn dẹp những thức ăn còn thừa lại rồi chuẩn bị bắt tay vào việc rửa chén. Thấy tôi đã tốn công chuẩn bị bữa ăn nay còn phải rửa thêm mớ chén dĩa, Tuấn Anh không đành lòng nên đã bắt đầu học cách làm mẫu người đàn ông của gia đình, anh rành công việc rửa chén về tay, tôi có hơi bất ngờ trước hành động bộc phát này, lặng lẽ đứng một bên nhìn anh, động tác rửa chén có hơi vụng về nhưng đối với một thiếu gia từ nhỏ đã quen thuộc việc có người phục vụ như anh thì đây chính là một điểm đáng khen.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến dòng chữ trên tờ ghi chú lúc trước anh đã gạch đi, không kiềm chế được trí tò mò nên tôi đã nhanh chóng lên tiếng hỏi trực tiếp:

" Dòng chữ " Hãy mau rời khỏi đây" trên tờ ghi chú cậu để lại rốt cuộc có dụng ý gì?"

" Dòng chữ nào cơ? Mình nhớ là đâu có viết năm từ đó đâu?" Tuấn Anh cũng phải bất ngờ quay lại nhìn tôi, thái độ của anh cũng phần nào chứng minh được anh không hề biết đến sự tồn tại của dòng chữ đã bị gạch đó.

Mi mắt khẽ trùng xuống, tôi bắt đầu nghĩ về việc kỳ lạ này mà không chòn để tâm đến Tuấn Anh, bỗng dưng âm thanh rơi vỡ khiến cho tôi giật mình nhìn xuống sàn nhà, thì ra là do sơ ý nên Tuấn Anh đã làm vỡ một chiếc dĩa. Anh bày ra bộ ăn đáng thương nhìn tôi như thể bản thân là đứa trẻ vừa mắc lỗi và chờ đợi lời trách mắng.
Bình Luận (0)
Comment