Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 103

Hoài Ngọc cởi áo khoác trên người, đắp lên người trần trụi của nàng.

Nữ phạm nhân nhìn hắn như nhìn kẻ điên.

Bên giường có một cái bàn nhỏ, còn có ghế con bị gãy chân, Hoài Ngọc ngồi xuống, nói ra ý đồ của mình: “Ta có chuyện, cần ngươi hỗ trợ, nếu ngươi giúp ta, ta bảo vệ huynh trưởng nhà ngươi một đời vinh hoa phú quý.”

Nữ phạm nhân giật mình sửng sốt một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, một ngụm nước bọt nhổ ở trên mặt hắn: “Ta khinh! Các ngươi đều là bọn nam nhân lòng bàn chân lở loét, đỉnh đầu có mủ, một bụng tà tâm nát phổi, không được c.h.ế.t tử tế! Trong kênh đào có động vật c.h.ế.t so với các ngươi còn sạch sẽ hơn! Ta chỉ hận ta không thể c.h.ế.t sớm, sau khi c.h.ế.t hóa thành lệ quỷ! Tìm các ngươi báo thù đòi mạng!”

“Ta chuyến này tới, chính là vì lấy tính mạng của ngươi.”

Hoài Ngọc lau đi nước bọt trên mặt, thản nhiên nói: “Có một nữ tử số khổ, nàng và ngươi mặc dù không quen biết, nhân sinh gặp nạn lại trùng hợp một cách thần kỳ. Nàng vốn là nữ nhi thủ phụ đương triều, từ nhỏ nuôi ở khuê phòng, người dịu dàng nhu thuận, lại không cẩn thận gả cho người không phải người, trượng phu ở trước mặt người khác một bộ ôn hòa, sau lưng lại tùy ý nhục nhã đánh chửi nàng, nàng không giống ngươi, có dũng khí cầm lấy đao c.h.é.m c.h.ế.t trượng phu, chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình, ta cùng muội muội nàng muốn cứu nàng chạy thoát, lại không tìm được ai, ngươi có thể giúp một tay?”

Nữ phạm nhân nghe đến ngây dại, ngơ ngác nói: “Ta có hai vấn đề.”

“Nói đi.”

“Nữ tử số khổ này, quả nhiên là tiểu thư nhà quan lại?”

Hoài Ngọc gật đầu: “Tiểu thư tướng phủ, thiên kim thế gia, đích thật là tiểu thư khuê các.”

Nữ phạm nhân cười khổ nói: “Ta vốn tưởng rằng, vận mệnh đau khổ như vậy chỉ có hạ đẳng như ta mới có, lại không nghĩ tới, kim chi ngọc diệp như vậy, cũng sẽ bị người xem là hạ lưu đồ chơi mà chà đạp, vị công tử này, xin ngươi nói cho ta biết, đây là vì sao?”



Hoài Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết, đại khái nữ tử sinh ra trên đời, mệnh đều nhiều gian nan.”

“Tên kia ngàn đao đánh ta, mắng ta, tra tấn ta, ta đều nhịn, chỉ là hắn không nên động đến nữ nhi của ta mới tám tuổi, nhỏ như vậy mà hắn cũng xuống tay được, không bằng cầm thú…”

Nữ phạm nhân nói tới đây, nước mắt đã rơi như mưa, che hai mắt lại, nước mắt lại không ngừng tràn ra.

“Ta c.h.é.m hắn thành tám đoạn, chia làm bốn chỗ chôn, vì sao? Bởi vì ta muốn hắn c.h.ế.t cũng không được siêu sinh! Bọn họ bắt ta, nói ta tội ác tày trời! Ta làm sai sao?”

“Ngươi không sai.”

“Tên họ Ngô nói, theo luật pháp Đại Tấn, phụ nhân cãi lại trượng phu, đánh bốn mươi roi; phạm tội g.i.ế.c người, c.h.é.m đầu xử tử. Nhưng những nam nhân kia g.i.ế.c người, chỉ là lưu đày ba ngàn dặm, nam nhân uống say đánh c.h.ế.t lão bà, quan phủ không hỏi, đây là vì sao?”

Hoài Ngọc nói: “Là luật pháp sai rồi.”

Nữ phạm nhân ngây người, vấn đề này từ sau khi nàng tiến vào, vẫn muốn hỏi, cũng hỏi rất nhiều người, bọn họ mắng nàng là người điên, chưa bao giờ có một người như vậy, kiên định chắc chắn trả lời cho nàng biết, là luật pháp sai lầm, là thế sự sai lầm.

Đôi mắt nữ phạm nhân hoảng loạn, thiếu đi chút trầm lặng, toả sáng ra hào quang chờ mong, giờ khắc này, Hoài Ngọc mới phát hiện nàng kỳ thật có chút tư sắc.

“Có thể thay đổi được sao?”



“Sẽ có thể, một ngày nào đó.”

Nữ phạm nhân cổ quái cười cười: “Vậy ta không còn gì tiếc nuối, ngươi đi ra bên ngoài, giúp ta đem hai tên khốn họ Phạm họ Đổng g.i.ế.c chết, ta liền trao ngươi mạng sống tàn này, thay vị tiểu thư số khổ kia đi tìm chết.”

“Được.”

Hoài Ngọc đứng dậy đi ra khỏi phòng giam, chỉ chốc lát sau đã trở lại, trong tay mang theo hai thủ cấp m.á.u chảy đầm đìa.

Hắn đem đầu đặt ở trên bàn, người c.h.ế.t trợn tròn mắt, vẫn còn giữ lại mặt y như lúc sống, nữ phạm nhân lại gần nhìn kỹ, khẽ động đậy, xiềng xích trên người kêu đing đang.

Hoài Ngọc giơ tay lên, xích sắt nhanh chóng bị một đao làm gãy.

“Đi theo ta, ngươi cần tắm rửa, thay xiêm y của nàng.”

Nữ phạm nhân vâng lời buộc áo khoác lại, không hỏi một câu, đi theo sau hắn.

“Đúng rồi,” Hoài Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại, “Ngươi tên là gì?”

Nữ tử tù ngẩn ra, đã rất lâu không có người hỏi qua tính danh của nàng, ngoại trừ cha mẹ huynh trưởng, càng không có người gọi qua tên của nàng, sau khi xuất giá, người khác đều gọi nàng “Lưu Doãn thị”, tới tử lao, đến tên đó cũng không còn nhiều người gọi, đều gọi nàng là cẩu nữ, kỹ nữ, kỹ nữ thối nát.

Thân thể nữ phạm nhân run rẩy, nước mắt như hạt đậu rơi xuống: “Tú Nhi, ta tên Doãn Tú Nhi.”
Bình Luận (0)
Comment