Mọi người cũng không xuống thuyền ngay lập tức cho nên đã ở qua đêm trên thuyền hoa.
Một đêm này có thể nói là một đêm trằn trọc khó ngủ đối với Thẩm Như Hải, ông vừa phẫn hận lại vừa cảm thấy hổ thẹn, nghiến răng nghiến lợi cho đến canh bốn mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sương trắng giăng khắp sông, sương sương mù dày đặc nổi lên trên mặt nước khiến chiếc thuyền nhỏ neo đậu giữa hổ gần như vô hình.
Mọi người tụ tập ở trên khoang tàu, không ai lên tiếng chỉ chờ đợi người ở trên chiếc thuyền kia đi ra ngoài.
Đêm qua, hai người trên thuyền kia dường như thức trắng suốt đêm, vẫn luôn làm cái chuyện đáng xấu hổ kia, quả thực là bị mất trí rồi, náo loạn đến mức không ai có thể ngủ ngon, sắc mặt uể oải, đẩy quầng thâm mắt.
Khi mặt trời mọc, sương mù dày đặc cuối cùng cũng tan đi một chút, chiếc thuyền mái hiên lắc lư vài cái, quả nhiên từ trong trong khoang thuyền có một người bước ra.
Bởi vì khoảng cách xa lại bị sương mù ngăn cách, thật khó để có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Mọi người áp sát vào lan can thuyền, cố gắng mở mắt thật to, nhoài người ra ngoài để xem mặt người đó.
Bỗng nhiên, tam công chúa Hoài Vân kêu một tiếng: “A!”
Thượng Quan Hoàng Hậu nhíu mày quở trách: “Lúc kinh lúc rống, còn ra thể thống gì!”
Sắc mặt Hoài Vân đỏ bừng, Diên Hòa Để hỏi nàng: “Có chuyện gì sao?”
Hoài Vân đỏ mặt, ấp úng nói: “Người trên thuyền kia... Hình như có chút giống Hoài Ngọc ca ca.”
Diên Hòa Để: “???”