Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 39

Nửa đêm, tại hẻm nhỏ hoa hòe.

Ở kinh thành, thanh lâu quán dù nổi danh hay vô danh đều thường ẩn mình ở các con hẻm rộng và nhỏ hẹp khác nhau, cho nên người dân ở kinh thành cũng thường nhắc đến việc tìm hoa kiếm liễu như là "đi dạo hầm nhỏ". Hẻm nhỏ hoa hòe ở gần phố Kỳ Bàn, hầu hết kỹ nữ đều ở bên trong, đây là một con phố kỹ viện nổi tiếng, chẳng qua nơi này đều là kỹ nữ hạ đẳng không lên được sân khấu.

Tô Đại Dũng là một người thô lỗ, không thích những nương tử ra vẻ kiêu ngạo ở Giáo Phường Tư, đã lưu lạc thanh lâu còn tỏ ra vẻ thanh cao làm cái gì, cho nên hắn vẫn thích đến hẽm nhỏ hoa hòe này để tìm cuộc vui hơn.

Tô Đại Dũng mang theo Hoài Ngọc, quen cửa quen nẻo đi đến một kỹ viện.

Từ bên ngoài nhìn vào tòa kỹ viện này không biết đâu là lối vào, chỉ là một tòa nhà bình thường, bởi vậy Hoài Ngọc cũng không nghĩ nhiều liền gõ cửa ngay lập tức có hai cánh tay kéo hắn vào bên trong.

“Đại gia, sao giờ ngươi mới tới thế? Nô gia nhớ người muốn chết...”

Hoài Ngọc kinh hô lên một tiếng, nhảy sang một bên: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?!”

Nhóm kỹ nữ lắp bắp kinh hãi, thấy hắn như đang gặp đại địch, bộ dáng lại vô cùng tuấn mỹ thì che miệng cười khúc khích, “Chẳng lẽ là người chưa có kinh nghiệm sao?”

“Chư vị tỷ tỷ, vị công tử này vừa sinh ra đã rất tuấn tú, ta có duyên phận tam sinh tam thế với hắn, các vị hãy để cho ta…”

“Dựa vào cái gì lại phải nhường cho ngươi ăn một minh cơ chứ?”

Chúng kỹ nữ bất đồng ý kiến, bắt đầu vì tranh đoạt hắn mà cấu xé lẫn nhau.

Chuyện thành ra thế này, Hoài Ngọc mới biết chỗ này là một nơi không đứng đắn, xoay người muốn rời đi.

Tô Đại Dũng sao có thể để hắn rời đi, kéo hắn lại nói: “Lão đại, người đừng đi mà, không phải người muốn tăng kỹ thuật lên hay sao?”

Hoài Ngọc hận không thể tung một quyền đ.â.m c.h.ế.t hắn: “Ngươi dẫn ta tới nơi quỷ quái thế này làm cái gì! Buông ra! Ta phải quay về!”

Tô Đại Dũng vô cùng oan uổng nói: “Nếu người muốn lấy lòng một nữ nhân thì hỏi nữ nhân sẽ chính xác hơn đúng không? Cả kinh thành mấy ai có thể nói với người loại chuyện riêng tư trên giường này cơ chứ? Các nương tử ở Giáo Phường Tư à? Các nàng không đánh c.h.ế.t người đã là may lắm rồi, các nương tử này không biết xấu hổ, nếu người không muốn thì các nàng làm sao có thể ép buộc người cơ chứ? Đi, đi thôi, tới cũng đã tới rồi.” Thấy biểu tình Hoài Ngọc buông lỏng một chút, Tô Đại Dũng lại liều mạng kéo hắn vào trong.

Hắn là khách quen của tòa kỹ viện này, tú bà cũng quen biết với hắn, thấy hắn liền tươi cười đón chào.

Tô Đại Dũng chỉ vào Hoài Ngọc đang đứng bên cạnh: “Hầu hạ vị khách quý này cho thật tốt.”

Tử lúc hai người bọn họ bước vào cửa, tú bà liền nhìn ra vật liệu may mặc trên người Hoài Ngọc bất phàm, đặc biệt là ngọc bội dương chi đeo trên eo của hắn, liếc mắt cũng có thể biết là một quý công tử, nàng đảo mắt vài cái liền tươi cười mời Hoài Ngọc vào một gian phỏng hảo hạng.

Sau khi ra ngoài, nàng ta lại hỏi Tô Đại Dũng: “Gia, sắp xếp cho khách quý nửa bộ hay là nguyên bộ vậy?”

Nửa bộ là chỉ ôm sờ tay, hôn miệng, nguyên bộ là sẽ lên giường ngủ, đây đều là ngôn ngữ trong nghề ở thanh lâu.

Tô Đại Dũng nói: “Gọi một người trong trắng sạch sẽ một chút.”

Tú bà nhướng mày: “Ấy, người như vậy cũng thật khó tìm đó.”

Tô Đại Dũng cũng không ép buộc: “Nếu thật sự không thể có thì hãy tìm người khác cũng được, chọn người có phép tắc một chút, đừng đụng chạm ngay lập tức khi vừa mới vào, dạy cho hắn điều gì đó mang tính thực tế.”

Tú bà là người từng trải, vừa nghe những lời này liền hiểu ra, cười gật đầu. “Được, ta sẽ sắp xếp người có kinh nghiệm phong phú một chút.”

Giải quyết xong chuyện của Hoài Ngọc, lúc này Tô Đại Dũng mới hỏi: “Thúy Hương có rảnh không?”

Tú bà cười nói: “Đã đợi ngài từ sớm rồi.”

Tô Đại Dũng vừa nghe liền không thể ngồi yên được nữa, lập tức đi tìm người tình của hắn.

Ở trong phòng, Hoài Ngọc như ngồi trên kim châm, ngồi chỗ nào cũng cảm thấy không yên ổn, chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng lại nghĩ tới cũng đã tới rồi. không học hỏi một chút thì cũng có chút đáng tiếc.

Đương trong lúc hắn đang rối rắm, cửa phòng bị đẩy ra kêu lên một tiếng, một nữ nhân trang điểm đậm từ bên ngoài bước vào.

Nữ tử thấy hắn đứng ở đó dường như có chút kinh ngạc, nàng ta hơi đỏ mặt vì khuôn mặt tuấn tú đến không ngờ của hắn nhưng đã bị phấn che mất không thể nhìn thấy được.



Nữ tử hành lễ rồi nói: “Gia vạn phúc, tiện danh của nô gia là Bích Vân, gia hãy ngồi đi, nô gia tới hầu hạ ngài.”

Hoài Ngọc bị nàng ấn hai vai ngồi xuống giường gạch, ngửi thấy mù u hương tỏa ra từ trong tay áo của nàng, dường như là sử dụng quá nhiều hương liệu khiến cho hắn hắt xì.

Bích Vân dịu dàng hỏi: “Gia, ngài muốn tự cởi quần áo hay là nô gia tới giúp ngài cởi đây?”

Hoài Ngọc sửng sốt: “Cởi cái gì?”

Bích Vân không hổ là kỹ nữ đứng đầu danh bảng, không hề tỏ vẻ không kiên nhẫn mà chỉ dịu dàng đáp: “Cởi quần áo đó.”

Hoài Ngọc: “!!!”

Hoài Ngọc cả kinh nói: “Cởi quần áo làm cái gì?!”

Tuy Bích Vân có kinh nghiệm phong phú thì giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy bối rối: “Không cởi đồ... Làm sao nô gia có thể chỉ dạy ngài chuyện nam nữ chứ.”

Hai má Hoài Ngọc hiện lên một màu hồng nhạt, giận dữ nói: “Chuyện này ta không cần ngươi dạy!”

Bích Vân chần chờ một cái chớp mắt, cẩn thận đáp: “Nếu gia có khuynh hướng thích phía sau..”

Nàng cắn răng một cái, thấy hắn lớn lên tuấn tủ cho nên bất chấp bất cứ giá nào nói: “Nô gia cũng có thể!”

Hoài Ngọc: “...”

Sau một lúc lâu, thấy Hoài Ngọc không nói chuyện Bích Vân liền cho rằng hắn ngầm đồng ý, duỗi bàn tay trắng nhỏ vươn tới cởi đai lưng thay cho hẳn.

Hoài Ngọc từ trên giường gạch nhảy xuống, dọa Bích Vân giật mình hoa mắt, Hoài Ngọc mở cửa bỏ trốn mất dạng, bên ngoài vang lên một trận âm thanh binh bang đổ vỡ.

“Ai da! Là ai đụng ta thế?”

“Vừa rồi là thứ gì đi qua?”

“Hình như là một bóng người!”

Tô Dại Dũng tên đã lên dây, đang muốn hành sự với Thúy Hương, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, tức giận đến mức không mặc quần áo, thản nhiên lấy một chiếc áo choàng buộc ngang eo, mở cửa lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Có hỏa hoạn à?”

Một bóng người vèo lướt qua tầm mắt của hắn, Tô Đại Dũng nhìn kỹ lại thì thấy đó là bóng lưng của Hoài Ngọc chạy ra khỏi cửa.

Tô Đại Dũng trợn tròn mắt: “Lão đại?”

Hoài Ngọc mới vừa chạy ra khỏi viện thì đụng phải người trên đường đi ngang qua, người nọ bị hắn đ.â.m ngã xuống đất, che cái trán lại ‘ai ui’ một tiếng: “Ai thế? Con chó không có mắt nào mới đụng vào bản hầu gia?”

Hoài Ngọc vốn dĩ đã chạy đi, nghe thấy hai chữ “Hầu gia” liền dừng lại nhìn thoáng qua.

Thượng Quan Tập ngồi trên mặt đất trừng mắt to mắt nhỏ với hắn.

Hoài Ngọc: “...”

Thượng Quan Tập: “!!!”

Thượng Quan Tập chỉ vào hắn kêu to: “Hoài Ngọc! Là ngươi!”

“Không phải ta!” Hoài Ngọc xoay người bỏ chạy.

Thượng Quan Tập quay đầu hỏi người hầu của mình: “Vừa rồi các ngươi đều đã thấy đúng không? Đó có phải là Tiểu Sát Tinh hay không?”

Nhóm chân chó cũng sôi nổi gật đầu, đúng, đúng, đúng, chính là hắn, cửa viện còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ lớn, chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn của Hoài Ngọc, tuyệt đối không thể nào nhận nhầm người được.



Thượng Quan Tập thường xuyên “chơi hoa” sau lưng nhà của mình, sao có thể không biết hẻm nhỏ hoa hòe là cái gì, nhất thời vỗ đùi mừng rỡ: “Đại hôn mới một ngày liền di dạo kỹ viện, lại là do Thánh Thượng tự mình chỉ hôn! Ha ha ha. Thiên Đạo luân hồi thật tốt mà, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu? Hoài Ngọc a Hoài Ngọc, rốt cuộc cũng có ngày ngươi lọt vào lòng bản tay của ta! Ngày mai ngươi liền chờ ngự sử lão đầu Đô Sát Viện tố người vào chỗ c.h.ế.t thôi!”

Dưới sự bày mưu tính kể của Thượng Quan Tập, quả nhiên ngày hôm sau chuyện Hoài Ngọc nửa đêm đi dạo hẻm nhỏ đã truyền đi khắp kinh thành ai ai cũng biết, tấu sớ vạch tội hắn bay vào Càn Thanh cung như tuyết rơi.

Thánh Thượng còn chưa nói gì, Phù Phong Vương phủ đã nháo đến gà bay chó sủa.

Thẩm Gia cầm một bình hoa gốm men trắng ném qua, hai tay Hoài Ngọc cũng đã đón đầy đồ, chỉ có thể dùng chân nhẹ nhàng móc lấy, dùng một chiêu có độ khó cao để bảo vệ những đồ sứ quý giá.

Hắn cẩn thận đặt những đồ vật đón được xuống đất, một bên giải thích: “Nghe ta nói, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đâu.......”

Thẩm Gia tức đến mức muốn bể phổi nói: “Không phải là chuyện kia? Đêm hôm khuya khoắt ngươi đi dạo kỹ viện! Người khắp kinh thành đều đã biết! Ngươi để mặt mũi của ta ở đâu chứ? Hả?! Để ở đâu!”

Thẩm Gia vẫn luôn bị Thẩm Như Hải mắng những lời này qua nhiều ngày, không nghĩ tới có một ngày chính bản thân nàng cũng có thể mắng ra câu này, Trong lòng quả thật rất sảng khoái, khó trách Thẩm Như Hải luôn thích dùng những lời này mắng nàng.

Hoài Ngọc bị nàng rống đến mức phát cáu, hơn nữa bản thân hắn thật sự chưa làm gì mà những lời này mắng hắn quả thực rất oan uổng: “Ta đến chỗ đó để học hỏi!”

Thẩm Gia cũng phục hắn: “Ngươi muốn tìm lý do thì có thể tìm một lý do nào tốt hơn được không? Ngươi đi thanh lâu thì có thể học hỏi cái gì? Tứ thư ngũ kinh hay là cầm kỳ thi họa chứ?!”

Ban đầu Hoài Ngọc vốn không muốn nói ra, ngại nói ra sẽ mất mặt xấu hố, nhưng lúc này hắn đã tức giận đến mức nói không lựa lời: “Không phải nàng nói nàng đau hay sao? Ta di học kinh nghiệm. Muốn hỏi biện pháp làm như thế nào mới có thể làm nữ nhân không cảm thấy đau đớn nữa!”

Thẩm Gia ả khẩu không nói nên lời.

Sắc mặt nàng vừa đỏ vừa trắng, nghĩ thầm Tiểu Sát Tinh vậy mà lại chạy tới thanh lâu hỏi loại chuyện như thế này, cũng thật là không biết xấu hổ.

Sắc mặt của hai người đỏ bừng, hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Gia chợt nhận ra có gì đó không đúng!

“Ngươi đi tìm nữ tử thanh lâu học tập chuyện này, sau đó dùng trên người của ta, ngươi ngươi ngươi ……”

Thẩm Gia nói “ngươi” nửa ngày, rốt cuộc nói ra một câu: “Ngươi mơ tưởng! Ta sẽ không làm cái chuyện kia với ngươi!”

Hoài Ngọc ngẩn ra, nhắc nhở nàng: “Nàng đã gả cho ta rồi.”

Thẩm Gia há mồm liền nói: “Thì đã làm sao? Cũng không phải là ta muốn gả cho người, nếu không phải chúng ta... Nếu không phải bọn họ ép ta, Hoài Ngọc, ta cũng sẽ không gả cho ngươi đâu! Ta không thích ngươi một chút nào. Ta thích người có tài hoa, Tiểu Sát Tinh ngươi thì tính là thứ gì!”

Hoài Ngọc nghe vậy, đầu óc ong ong, lời nói Thẩm Gia không ngừng văng vẳng ở bên tai.

[Ta không thích ngươi một chút nào.

Ta thích người có tài hoa.

Tiểu Sát Tinh người thì tính là thứ gì.]

Hoài Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng như bị người đào rỗng, những gì hắn đã làm những ngày này quả thực đều trở thành chuyện cười cho thiên hạ.

Hoài Ngọc muốn cười lại không cười nổi, khóe miệng nhếch lên nhưng lại như không sức lực mà hạ xuống, nụ cười thoáng qua dường như có chút lạnh lùng, còn có chút tự giễu.

Cuối cùng, mặt hắn không biểu cảm nói: “Vậy phải làm sao bây giờ đây? Thấm Gia, nàng đã gả cho ta, cả đời này, trừ phi ta chết, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, nàng vẫn là thê tử của ta, cho dù một ngày nào đó ta có c.h.ế.t đi, nàng cũng sẽ vì ta mà ở góa đến hết cả cuộc đời, chờ đến khi nàng cũng c.h.ế.t đi, nàng cũng sẽ được chôn cất chung một huyệt cùng với ta, trên bia mộ của nàng cũng sẽ viết: Mộ thê tử của Phù Phong Vương Hoài Thẩm thị.”

Hắn nói xong, cũng không màng Thẩm Gia có phản ứng gì, lạnh mặt xoay người ra khỏi cửa phòng.

Một nhóm hạ nhân đông đúc tụ tập bên ngoài cửa nghe lén bọn họ đóng cửa cãi nhau.

Tân Di nghe tiếng vang lách cách lang cang bên trong, sợ Hoài Ngọc trong lúc nóng giận ra tay đánh Thẩm Gia, dù sao thì tính tình hai người đều rất nóng này, ai ngờ cuối cùng người nổi giận đùng đùng đi ra ngoài lại là Hoài Ngọc.

Tân Di vội vọt vào cửa phòng, chỉ thấy Thẩm Gia ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn qua trên mặt cũng không có thương tích gì, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, tất cả đều là các vật trang trí, nhưng thần kỳ là cũng không có cái nào bị vỡ.

Tân Di đi tới: “Vương phi...”

Thầm Gia giơ tay ngắt lời nàng, mệt mỏi nói: “Đừng nói nữa.”
Bình Luận (0)
Comment