Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 66

Tạ trạch đại ngói phấn tường, chỉ là nhìn bên ngoài cực kỳ khiêm tốn, chỉ mở một cánh cửa nhỏ cho hai người ra vào, vòng cửa khảm thanh ngọc, trước cửa ngồi xổm hai con sư tử đá lớn, trên cửa treo tấm biển, viết: ‘Phong nguyệt vô biên.’

Nghe nói là bút tích thật của Vương Hữu Quân, người không hiểu nghề thấy, còn nói là một gia đình bình thường, đi vào mới biết có động thiên khác.

Vòng qua một bức tường đá xanh lớn, cây cổ thụ trong Tạ trạch um tùm, nước đá tương phản, đình đài lầu các mọi thứ đều đầy đủ, là lâm viên cổ điển Giang Nam điển hình.

Năm đó sau khi Tạ gia cố tổ mua Vương Tạ cố trạch, lại trải qua Tạ Như tự tay thiết kế cùng cải tạo, Tạ Như ngoại trừ là một nữ thương nhân có tiếng khắp bốn tỉnh Đông Nam, còn là một danh gia làm vườn, Thẩm viên Bắc Kinh xuất phát từ tay nàng, tổ trạch Tạ thị ở Kim Lăng do một tay nàng xây dựng, so với Thẩm viên chỉ hơn chứ không kém, phòng khách rộng rãi lộng lẫy, lâm viên thanh nhã trác tuyệt, hồ thạch giả sơn cổ quái lởm chởm, khiến người ta thán phục, khiến Tạ trạch nhảy vọt trở thành danh viên Kim Lăng, trong đó Tây phủ lấy Thính Vũ Các, Sơn Trà Viên, Hải Đường Ổ, Tham Thương Quán, Khoái Tuyết Thời Tình Quan Hiên tuyệt Không.

Tạ Như thích làm cỏ, trong bách hoa đặc biệt yêu tha thiết sơn trà, nàng khi còn sống từng vơ vét mấy trăm loại sơn trà trân phẩm, tỉ mỉ bồi dưỡng ở trong Nam Hoa Phòng, trong đó lấy một gốc Bảo Châu Sơn Trà là quý giá nhất, bởi vì sơn trà còn có tên là Mạn Đà La, dần dà, Nam Hoa Phòng này có một biệt danh, gọi là Mạn Đà La Hoa Quán, cũng là Tạ trạch nhất tuyệt.

Hoài Ngọc một đường nhẹ nhàng đi tới, chỉ cảm thấy trong vườn từng bước vô cùng kinh ngạc, làm người ta không kịp nhìn, khó trách có người nói, Tạ gia là thổ hoàng đế địa phương Kim Lăng, phú quý ôn nhu hương trăm hoa đua nở bậc này, chỉ sợ là hoàng đế cũng không có phúc này.

Mọi người đến một chỗ ba tầng mái cong lầu các, liền đi vào tạm nghỉ.

Lầu này tên là Thu Nguyệt Lâu, là kiến trúc chủ thể của Tạ gia, mặt rộng năm gian, bên trong chia làm ba gian, chính sảnh lấy phiến cách chia làm đông tây hai gian uyên ương sảnh, nam bắc đều là cánh cửa gỗ hoàng dương chạm đất, phía bắc giáp nước, hồ sen khả quan cùng thưởng cá, đồ dùng trong phòng bày biện hoa lệ, đông tây bày biện mười sáu cái ghế gỗ tử đàn, thường dùng làm nơi nghị sự cùng yến hội tân khách.

Mọi người ở phòng khách lầu một thưởng thức trà, dùng qua một chút điểm tâm, lại nói chuyện một lát, liền tự về viện nghỉ ngơi, đợi buổi tối gia yến lại tụ tập.

Thẩm Gia dẫn Hoài Ngọc trở về sân của mình.

Tiểu viện của nàng ở góc đông nam Tạ gia, gần sông gần núi, bên cạnh chính là nơi nương nàng khi còn sống ở, là nơi có phong thủy tốt nhất trong toàn bộ sân Tây phủ.

Viện danh ‘Hoán hoa tiểu trúc’, trên cửa có một câu đối, trên viết: [Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, dưới nói: Ám hương di động nguyệt hoàng hôn.]

Là ‘Ám Hương Sơ Ảnh’(*).

(*) Một tên chỉ cây hoa mai, thường dùng trong văn chương

Trong tiểu viện dựng xích đu, còn có một giàn hoa tử đằng, có mấy con mèo hoa ngồi xổm trên núi đá giả, từ trên cao nhìn kỹ người mới tới.

Thẩm Gia vừa vào sân, liền gọi một loạt cái tên: “Hoa Hoa”, “Nô Nô”, “Tiểu Hắc”, “Tiểu Bạch”, thì ra những con mèo này đều là hậu duệ của con cáo miêu mập mạp năm đó.

Nàng hăng hái bừng bừng nói với Hoài Ngọc con mèo nào tên là gì, Hoài Ngọc lại có vẻ không yên lòng.

Sau khi Thẩm Gia ý thức được, liền dừng lại giảng giải, hỏi hắn: “Hoài Ngọc, ngươi làm sao vậy? Chân đau không?”

Hoài Ngọc ánh mắt phức tạp liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, chống gậy đi vào nhà.

*

Buổi tối, Phong gia yến diễn ra ngay tại Thu Nguyệt lâu.

Các đại hộ gia đình trị tịch đều là nam nữ tách ra, các nam nhân ở chính sảnh uống rượu, các nữ quyến thì ở bên cạnh sảnh bày lên chừng mười ghế, Tây phủ bên này nhân khẩu thưa thớt, Tạ Như mất sớm, chỉ còn Thẩm Gia là huyết mạch cuối cùng.



So sánh ra, Đông phủ bên kia dòng dõi kéo dài, ngoại tổ phụ Thẩm Gia, đồng tông huynh đệ có ba người, đều tự cưới vợ nạp thiếp, lại sinh hạ vô số đích thứ hài nhi, thế hệ Thẩm Gia huynh đệ tỷ muội thì có hơn hai mươi người, người lớn nhất đã cưới vợ sinh con, nhỏ nhất còn đang ở trong lòng nhũ mẫu b.ú sữa.

Trước khi khai tiệc, Thẩm Gia trước hết cùng các trưởng bối chào hỏi, hỏi đến hai người cuối cùng, cũng là hai gương mặt trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng mười tám mười chín tuổi, sinh ra xinh đẹp tuyệt luân, nàng không biết là biểu ca nào lại cưới vợ, thoáng cái không biết nên gọi là cái gì.

Biểu cữu mẫu Vương thị thấy nàng thất thần, liền cười nói: “Hai vị này ngươi không biết, là hai vị giai nhân ngoại tổ mẫu mới thêm cho cữu cữu ngươi, ngươi gọi các nàng là Di Hồng tỷ tỷ, Khoái Lục tỷ tỷ là được.:”

Hai cô nương đỏ mặt thi lễ với Thẩm Gia.

Thẩm Gia không hiểu ra sao: “A? Cữu cữu muốn nạp thiếp à?”

Tạ lão phu nhân vội vàng nói: “Cữu cữu con còn chưa biết, đừng nói với nó.”

Vì thế Thẩm Gia biết, đây đều là việc tốt mà ngoại tổ mẫu làm.

Yến tiệc bắt đầu, Tạ lão phu nhân để cho Thẩm Gia ngồi thật chặt bên cạnh bà, kế đến chính là ấu nữ của Vương thị, khuê danh Tạ Lan, so với Thẩm Gia lớn hơn một tuổi, cũng là một người ngoan cố dị thường, trong đông đảo biểu tỷ muội, Thẩm Gia thuở nhỏ cùng nàng chơi đùa, quan hệ giao hảo nhất.

Lập tức hai tỷ muội họ cắn tai nói chuyện, Tạ Lan giả bộ tức giận nói: “Châu Châu tốt nhà ngươi, đi kinh sư một chuyến, liền đem lời thề của ta và muội ném lên chín tầng mây.”

Thẩm Gia hỏi: “Lời thề nào?”

Tạ Lan trừng nàng một cái: “Biết ngay là muội không nhớ, muội quên rồi, chúng ta đã nói không lấy chồng, ta còn ngoan cố chống lại, muội quay đầu liền gả cho vương gia, làm vương phi của người khác đi.”

Thẩm Gia sờ chóp mũi, thầm nghĩ thì ra là lời thề này.

Năm đó Tạ Như hai mươi tám tuổi mới xuất giá, chấn động toàn bộ Nam Kinh thành, Thẩm Gia cùng Tạ Lan bởi vì sùng bái nàng, liền cũng lập chí cả đời không lấy chồng, ở nhà làm một lão cô nương vô ưu vô lự.

Tạ Lan đảo mắt, bỗng nhiên thay đổi ngữ điệu: “Bất quá, phu quân kia của muội lớn lên tuấn tú, muội gả cho hắn cũng có thể hiểu được, trái lại vị phu quân của thứ tỷ kia của ngươi, cũng rất bình thường, nói sao bên người nàng ngay cả thị nữ cũng không mang theo? Ăn mặc cũng keo kiệt như vậy.”

Thẩm Gia nhíu mày: “Tỷ không cần nói nàng như vậy.”

Tạ Lan ngạc nhiên nói: “Sao muội còn nói thay cho nàng? Muội không phải luôn ghét vị thứ tỷ này sao? Nếu không phải tại nương nàng, đường cô cũng sẽ không......”

Thẩm Gia cắt ngang: “Nương nàng là nương nàng, nàng là nàng.”

Nàng nhìn về phía Thẩm Như, chỉ thấy Thẩm Như ngồi ở vị trí cuối cùng, phía sau cũng không có người hầu hạ, một bộ dạng cô độc, tâm sự nặng nề.

Trong lòng Thẩm Gia nhói một cái, nhớ tới năm đó mình trở lại Bắc Kinh, lúc ngồi cùng bàn ăn cơm với Thẩm Như Hải, Tôn thị, cũng là bộ dáng không dung nhập được này, thật giống như bọn họ mới là người một nhà, mà mình là một người dư thừa.

Thẩm Gia đặt chén đũa xuống, ghé vào bên tai ngoại tổ mẫu nói câu gì đó.

Tạ lão phu nhân đầu tiên là nghi ngờ nhìn nàng một cái, sau đó gật gật đầu.

Thẩm Gia đứng dậy đi tới chỗ ngồi cuối cùng, nói với Thẩm Như: “Ngồi cùng ta đi.”



Vẻ mặt Thẩm Như ngoài ý muốn nhìn nàng.

Thẩm Gia không cho phép cự tuyệt, kéo nàng, đi lên trên, bỏ thêm một cái ghế ngồi xuống giữa nàng và Tạ Lan.

Vương thị và nữ quyến đều biết năm đó là mẫu thân của Thẩm Như bức Tạ Như trở về Giang Nam, cũng biết lão thái thái rất không thích gặp nữ nhi của kẻ thù này, cho nên cố ý lạnh nhạt với nàng, không nghĩ tới Thẩm Gia sẽ làm ra loại hành động này.

Vương thị trước sau như một tùy gió đổi chiều, thấy lão thái thái không phản đối, cũng trở nên ôn hòa với Thẩm Như, cười hỏi nàng cơm nước có quen không, ở viện nào, ăn mặc có gì thiếu liền nói với nàng.

Thẩm Như ngoan ngoãn đáp, thái độ khiêm tốn, tiến thoái hữu độ, không tìm ra sai lầm gì.

Vương thị thấy bên cạnh nàng không có tỳ nữ hầu hạ, liền đem một nha hoàn nhị đẳng gọi là Hỉ nhi của mình giao cho nàng.

Mọi người đang cười nói, Tạ Dực dẫn Hoài Ngọc vào mời rượu.

Không khí gia yến lần này nhấc lên cao trào, tục ngữ nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui mừng, buổi trưa mọi người liền tràn ngập hứng thú đối với vị cô gia này, cộng thêm Hoài Ngọc lớn lên tuấn tú, môi như bôi mỡ, mặt như bôi phấn, mọi người thấy không có gì không thích, ngay cả các tiểu cô nương chưa xuất các cũng lặng lẽ lôi kéo vạt áo nhũ mẫu, trốn ở sau lưng thò đầu ra nhìn lén.

Tạ Lan cười trêu ghẹo Thẩm Gia: “Phu quân ngươi đến nhận người thân rồi.”

Thẩm Gia túng quẫn, biết mình còn ở lại nữa, khẳng định trốn không thoát vận mệnh bị mọi người trêu chọc, liền mượn cớ thay quần áo bỏ trốn mất dạng.

Bên này nha hoàn vén rèm thủy tinh lên, Hoài Ngọc đi theo phía sau Tạ Dực đi vào, một thiếu niên hiên ngang, một người phảng phất dáng đi thẳng tắp của một quân tử, đứng cùng một chỗ, lại giống như là hai huynh đệ.

Tạ Dực cầm bầu rượu, đi tới trước bàn Tạ lão phu nhân, rót chén rượu.

Hoài Ngọc gọi “Ngoại tổ mẫu”, kính một chén.

Tạ lão phu nhân cười đến không ngậm miệng lại được, luôn miệng nói “Được”, rất nể tình mà uống rượu.

Tạ Dực lại đi tới trước mặt Vương thị, tiếp tục rót rượu, giới thiệu một câu: “Đây là mợ cả của con.”

Hoài Ngọc kêu một tiếng “Đại cữu mẫu”, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, khiến cho chúng nữ quyến nhao nhao trêu chọc hắn.

Hoài Ngọc sắc mặt đỏ lên, ngay cả cổ, vành tai cũng thấm phấn nhàn nhạt, cũng không biết là uống nhiều rượu men dâng lên, hay là đơn thuần ngượng ngùng.

Khi rượu lần lượt mời đến bữa tiệc cuối cùng, hai vị cô nương Di Hồng, Khoái Lục cuống quýt đứng lên, đỏ mặt kêu một tiếng “Thất gia”.

Động tác rót rượu của Tạ Dực khựng lại, quay đầu nhìn Tạ lão phu nhân.

Tạ lão phu nhân giả vờ nói chuyện với Vương thị, chột dạ tránh ánh mắt của hắn.

Hoài Ngọc còn chờ hắn giới thiệu đây là thân thích nào, bỗng nhiên thấy hắn không lên tiếng, không khỏi nghi hoặc nhìn lại.

Tạ Dực thu hồi tầm mắt, nói: “Hai vị này không cần nhận, đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment