Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 71

“Điện hạ! Gia của ta! Ngài đi chậm một chút a! Cẩn thận chân của ngài!”

Quan Triều đuổi theo phía sau, Hoài Ngọc chống gậy bước đi như bay, nhìn thấy hắn kinh hồn bạt vía, sợ hắn không cẩn thận ngã vào trong hồ.

Hoài Ngọc đi tới trước một tòa tiểu lâu gạch xanh dừng lại, thấy tấm biển tầng hai treo cao, trên đó viết ba chữ to bằng vàng đất ‘Thắng Kỳ Lâu’, liền biết đây là nơi năm xưa Thái Tổ gia cùng Trung Sơn Vương đánh cờ.

Hắn đứng ở dưới bậc thềm Thắng Kỳ lâu, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc tổ tiên đã từng tới, vẻ mặt mờ mịt, mưa phùn bay nghiêng, thấm ướt mặt của hắn.

Quan Triều nhanh chóng đi lên phía trước, che ô lên đỉnh đầu hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Gia, chúng ta trở về thôi, bên ngoài lạnh, đừng để nhiễm phong hàn.”

Hoài Ngọc lẩm bẩm nói: “Trở về để làm mọi người khó chịu sao?”

Quan Triều nghẹn họng, không biết nói gì cho phải, hồi lâu mới nói: “Vậy chúng ta về Tạ gia?”

Hoài Ngọc dùng gậy trúc trong tay gõ vào mép thềm đá, thản nhiên nói: “Ngươi đã nói là Tạ trạch, ta bất quá là người làm khách, Lương viên mặc dù tốt, cuối cùng không phải cố hương, cần gì phải đi vòng quanh trước mắt người khác, khiến người ta phiền chán.”

Quan Triều: “......”

Quan Triều quả thực muốn phát điên, thầm nghĩ điện hạ ngài trước kia không phải người u oán như vậy a, như thế nào hiện tại trở nên giống như oán phụ khuê phòng, có thể nhanh chóng khôi phục bình thường hay không!

Lúc Quan Triều vò đầu bứt tai, phía sau truyền đến một trận la hét: “Hoài Ngọc! Hoài Ngọc!”

Hai người xoay người nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Gia cầm một cây dù giấy chạy tới trong mưa.

Quan Triều trong lòng vui vẻ, đem chuôi ô nhét vào lòng bàn tay Hoài Ngọc, nói: “Vương phi tới tìm ngài, ngài cùng vương phi từ từ nói chuyện, ngàn vạn lần đừng phát hỏa!”

Hắn nói xong liền đi đến dưới hành lang tránh mưa, để lại không gian nói chuyện cho Thẩm Gia và Hoài Ngọc.

Thẩm Gia thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hoài Ngọc, cả giận nói: “Ngươi lại làm sao vậy? Vì sao không nói một lời mà đi!”

Nghe được những lời này, tâm tình Hoài Ngọc vốn đã chuyển tốt trong nháy mắt tiêu tán, khóe miệng nặn ra một nụ cười lạnh: “Ta tự đi đường của ta, liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi...... Ngươi......”

Thẩm Gia “Ngươi” một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Như vậy rất không có lễ nghĩa.”

Hoài Ngọc sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi, cắn răng nói: “Ta vốn là không có lễ nghĩa!”

Thẩm Gia bị giọng nói nặng nề của hắn làm cho hoảng sợ, không biết mình lại chọc giận hắn ở đâu, rõ ràng ngày đó ở dưới vách núi, không phải rất tốt sao? Hắn ôn nhu nói chuyện bên tai nàng như vậy, nhưng hiện tại hắn tựa như con ch.ó điên gặp người liền cắn.

Thẩm Gia nghĩ đến mình vừa rồi đội mưa tìm hắn nửa ngày, kết quả đổi lấy thái độ hung dữ của hắn, một trận ủy khuất ùn ùn kéo tới, đáy mắt nóng hổi.

“Ngươi...... Ngươi hung dữ cái gì?”

Thẩm Gia vừa cãi nhau liền cúi đầu, mồm miệng cũng không lanh lợi: “Không phải ngươi muốn ăn vịt muối sao? Ta......có hỏi ngươi nha, kết quả đến trong tiệm, ngươi lại không ăn, bỏ lại chúng ta, chào hỏi cũng không chào, quay đầu bước đi. Hoài Ngọc, ngươi...... Ngươi không nói đạo lý.”

Hoài Ngọc tức giận không chỗ phát tiết, quát: “Ta là muốn cùng ngươi ăn, những người còn lại ta không cần một ai cả. Đừng khóc, không được khóc! Ngươi còn ủy khuất cái gì!”

Thẩm Gia “A” một tiếng: “Nhưng là, nhưng là mọi người cùng nhau đi ra, ta cũng không thể đem bọn họ đuổi đi?”

“Sao lại không thể?”

Hoài Ngọc hỏi ngược lại, nhìn vành mắt Thẩm Gia phiếm hồng, hắn lại nhịn không được mềm lòng, đang muốn buông cái giá xuống dỗ nàng hai câu, phía sau vang lên một đạo thanh âm phá hủy bầu không khí.

“Châu Châu, các ngươi xong chưa? Đồ ăn đã mang lên đủ rồi.”

Trần Thích cầm một cây dù trúc, đứng trong mưa phùn, vô cùng tự nhiên hỏi.

Hoài Ngọc: “......”

“Ngươi gọi nàng là gì? Châu Châu là tên mà ngươi có thể gọi?!”



Hoài Ngọc ném dù, tiến lên túm cổ áo Trần Thích, muốn đánh người.

Trần Thích mặc cho hắn níu lấy, sóng mắt bình tĩnh nói: “Cái này đã được Châu Châu cho phép.”

“Con mẹ nó ngươi lại gọi một tiếng thử xem!”

Hoài Ngọc vung nắm đ.ấ.m muốn đánh vào khuôn mặt khiến người ta chán ghét của hắn, lại bị Thẩm Gia ôm lấy cánh tay, Thẩm Gia gấp đến độ hô to: “Hoài Ngọc! Đừng đánh người!”

“Sao? Ngươi đau lòng à?”

Hoài Ngọc hất tay nàng ra, trên lông mi tất cả đều là hạt mưa dày đặc, hắn buông Trần Thích ra, hỏi Thẩm Gia: “Ngươi bảo hắn gọi ngươi là Châu Châu?”

“Ta......” Thẩm Gia thử giải thích, “Đây chẳng qua chỉ là một cái tên.”

“Đúng vậy.” Hoài Ngọc cười lạnh nói, “Một cái tên, ai cũng có thể gọi, chỉ có ta không thể.”

Hắn đẩy tay Thẩm Gia đang muốn che dù cho hắn ra, mặt không chút thay đổi rời đi.

“Hoài Ngọc......”

Thẩm Gia cầm ô đuổi theo hai bước, cuối cùng vẫn ngừng lại, sắc mặt trắng bệch, nước mắt muốn rơi không rơi nổi.

Quan Triều đang tránh mưa dưới hành lang choáng váng, đang yên đang lành, sao lại cãi nhau?

Hắn đẩy nắm hạt đậu Đỗ Nhược đưa tới, nhặt ô đuổi theo.

Hoài Ngọc vừa đi vừa đá vào hòn đá ven đường, tùy ý đi vào một quán ăn, phân phó tiểu nhị: “Cho một đĩa vịt muối.”

Tiểu nhị kia yêu một tiếng: “Đây không phải là cô gia sao? Cô gia đi ra sao không đi cùng Tôn tiểu thư? Vịt muối phải không? Vịt muối không tệ, vịt muối Kim Lăng chúng ta nổi danh nhất, tiểu nhân lại tặng cô gia một bình hoa điêu Thiệu Hưng, con vịt này chính là phải phối với hoa điêu nhắm rượu mới đủ vị.”

“……”

Hoài Ngọc ngẩng mặt lên hỏi: “Các ngươi là thương gia của Tạ thị?”

Tiểu nhị ưỡn ngực, tự hảo nói: “Đúng vậy, cô gia, không phải tiểu nhân thổi phồng, bên bờ hồ Mạc Sầu này, nói về nơi nước muối vịt được làm một cách chính thống nhất, ngoại trừ tiểu điếm không có mấy phân lượng, ngay cả Thất gia cũng thường xuyên ghé thăm tiểu điếm của....Cô gia?”

Quan Triều mới vừa đi tới cửa quán ăn, mắt thấy Hoài Ngọc lại lạnh mặt nhấc chân ra khỏi ngưỡng cửa, không khỏi không hiểu ra sao.

“????”

Đây là chuyện gì vậy?

Quan Triều vỗ đầu, lần nữa xoay người đuổi theo.

Hoài Ngọc lại đi mấy tiệm ăn, một con phố tổng cộng dài mấy dặm, ngược lại có bảy tám tiệm là Tạ gia mở, tức giận đến mức hắn muốn mắng chửi người.

Bởi vì Thẩm Gia đã nói trước, ở thành Kim Lăng chỉ gọi là tiểu thư cô gia, không có vương gia vương phi, cho nên tiểu nhị, chủ tiệm gặp phải hắn hết thảy gọi cô gia, khuôn mặt tươi cười tiến lên, nhiệt tình chào hỏi hắn, còn muốn miễn tiền cơm cho hắn, hỏi thì bảo chính là cô gia nhà mình, ăn cơm cần tiền gì.

Thành Kim Lăng này có phải phàm là mở một cửa hàng đều là của Tạ gia hay không?

Từ tửu lâu thứ chín đi ra, Hoài Ngọc đã hoàn toàn mất bình tĩnh, tùy tiện đi tới một quán vằn thắn bên đường ngồi xuống, muốn gọi một chén vằn thắn, hắn thật sự đói bụng không chịu nổi.

Lão phụ nấu vằn thắn kia quay đầu nhìn thấy hắn, nhất thời mặt mặt hớn hở, ngay cả nếp nhăn cũng như được kéo thẳng ra: “Cô......”

“Đừng mở miệng!”

Hoài Ngọc hữu khí vô lực ghé vào trên bàn gỗ, khoát tay nói: “Ngươi hãy coi như không biết ta đi.”

“Đừng lừa mình dối người nữa!” Đỗ Nhược ngồi trên ghế, vừa ném đậu tằm, vừa nói: “Tiệm vằn thắn này cũng do Tạ gia mở.”

Hoài Ngọc hung tợn trừng nàng một cái: “Sao ngươi biết? Còn nữa, ngươi đi theo ta làm gì?”

Quan Triều lập tức trấn an: “Điện hạ bớt giận, bớt giận, nàng là đi theo ta.”



Một mặt lại quay đầu giáo huấn Đỗ Nhược: “Cung kính một chút trước mặt điện hạ.”

Đỗ Nhược liếc mắt: “Tiểu thư nói rồi, ở Kim Lăng không có vương gia điện hạ, chỉ có cô gia. Quán vằn thắn này tiểu thư dẫn ta tới ăn, nàng từ nhỏ đã thích ăn vằn thắn phu nhân này làm, cữu gia liền mua tặng cho nàng. Bà bà, cho ta một chén vằn thắn, nhân tôm, đừng cho hành hoa!”

Phụ nhân nấu vằn thắn cười gật đầu: “Ai, được rồi.”

Hoài Ngọc: “......”

Hoài Ngọc tức giận nhấc chân liền đi, Thẩm Gia đáng ghét, tỳ nữ nàng dạy ra càng khiến người ta chán ghét!

Quan Triều muốn đuổi theo hắn, bị hắn quát: “Đừng đi theo ta!”

Quan Triều chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn đi xa.

Hoài Ngọc chống quải trượng, ở trong mưa nhỏ không biết đi bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người hô: “Ơ, đây không phải là…”

Hoài Ngọc phẫn nộ quay đầu lại, nghĩ thầm lão tử muốn đánh người! Có phải trên trời rơi xuống một tảng đá đều là người của Tạ gia nàng hay không!

“...... Điện hạ sao?”

Người tới bị sắc mặt âm trầm của hắn hù dọa, ngượng ngùng bổ sung những lời còn lại.

Hoài Ngọc thu liễm sát khí trên người, hỏi: “Sao lại là ngươi?”

Người trước mắt này tên là Chu Long, tự Văn Viễn, là cháu trai của Tương Thành Bá Chu Húc trấn thủ Nam Kinh, cũng là công tử bột số một trong thành Kim Lăng, từ nhỏ không thích đọc sách, ăn uống chơi gái. Đánh bạc thì mọi thứ đều tinh thông, cha hắn thấy hắn thật sự không đỡ nổi tường, liền giúp hắn mua lấy chức vụ nhàn nhã trong Cẩm Y Vệ, nhưng cũng chỉ nhận được một phần bổng lộc của thành phần tri thức, mỗi ngày đến nha môn cũng lười, cả năm mới đi một chuyến, thời gian còn lại đều đi dạo lung tung trong thành Nam Kinh.

Hôm qua đi Chung Sơn yết lăng, Chu Long này cũng ở trong đó, bởi vì là cháu trai của Tương Thành bá, nên Hoài Ngọc có chút quen mặt.

Chu Long một lòng leo lên con thuyền lớn Phù Phong Vương này, lại bởi vì trấn phủ ti Nam Kinh của hắn không có nha môn quản giáo, trực tiếp chịu trách nhiệm với Cẩm Y Vệ Bắc Kinh, Hoài Ngọc là một chỉ huy thiêm sự tứ phẩm, miễn cưỡng tính là thủ trưởng của hắn, Chu Long này liền ưỡn mặt đi tới bên cạnh Hoài Ngọc, từng ngụm từng tiếng gọi điện hạ, kêu đến thân thiết.

Chu Long cười nói: “Thuộc hạ xuống hồ Mạc Sầu, không nghĩ tới vừa vặn đụng phải điện hạ, ta đã nói trên trời này sao lại có hào quang? Thì ra là hôm nay gặp may mắn, nên gặp quý nhân. Điện hạ cũng tới hồ sao? Có chỗ nào hữu dụng cho thuộc hạ không?

Hoài Ngọc nhìn trời còn đang mưa, lại nhìn về phía khuôn mặt tươi cười vui mừng của Chu Long, không khỏi cảm thán, thật đúng là ‘thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên’*, bản lĩnh trợn mắt nói dối này quả thực lô hỏa thuần thanh**.

(*) Nguyên văn [千穿万穿, 马屁不穿] – Hán Việt [Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên]: có thể hiểu là [ngàn vạn thứ có thể đ.â.m thủng, chỉ có m.ô.n.g ngựa là không thể đ.â.m thủng được]: “Vuốt m.ô.n.g ngựa” ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen, ý nghĩa của nó cũng tương tự như câu [Nhất kiếm xuyên tâm] – Lục Hoa

(**) Nguyên văn [炉火纯青]: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật....)

Đang muốn nói chuyện, bụng lại không đúng lúc “ùng ục” một tiếng.

“……”

Sắc mặt Hoài Ngọc đỏ bừng.

Chu Long không hổ là người làm đại sự, vẻ mặt không chút thay đổi: “Lại nói tiếp, vừa vặn đến giờ cơm, điện hạ ăn chưa?”

Hoài Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi, ghét bỏ nói: “Kim Lăng các ngươi có gì đặc sắc, mười cửa hàng, tám cửa hàng đều là Tạ gia mở.”

Chu Long sửng sốt, cười ha ha nói: “Đây là đương nhiên, Tạ gia ở Kim Lăng chúng ta, chính là thương nhân cự hộ nổi danh, dưới trướng buôn bán bao gồm trà, tơ lụa, đồ sứ, tửu lâu, trang sức, son phấn, bất động sản, dân chúng này ăn mặc ngủ nghỉ, bọn họ đều có thể phục vụ mọi mặt, không có nghề nào không liên quan. Xa thì không nói, chỉ nói một con phố ven hồ Mạc Sầu này, cũng đều là sản nghiệp của bọn họ.”

Khó trách, Hoài Ngọc nghĩ thầm, thì ra cả con phố đều là nhà bọn họ.

Lúc này bụng hắn lại kêu lên một tiếng.

“Không giấu diếm điện hạ, chúng ta Kim Lăng ở Giang Nam là vùng sông nước, nổi danh nhất chính là Hà Tiên, nhất là món vịt muối nổi danh thiên hạ…”

Hoài Ngọc xua tay cắt ngang, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ăn cái gì cũng được, chỉ cần không phải của Tạ gia.”

Chu Long kia là nhân vật cỡ nào, nghe một hiểu mười, con ngươi xoay tròn, cười nói: “Cái này đơn giản, thuộc hạ biết có một nơi thần tiên đều thích đi, tuyệt không có nửa điểm liên quan với Tạ thị, hôm nay đi cũng đã muộn, đợi ngày mai thuộc hạ lại đi quý phủ thỉnh điện hạ, bảo đảm điện hạ vừa ý.”

Hoài Ngọc “ừ” một tiếng, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Bình Luận (0)
Comment