Oanh Oanh Của Anh

Chương 19

Edit: An Tĩnh | Beta: Linh

Thiếu niên mặc một bộ tây trang màu đen tinh tế, từ đầu đến chân đều toát lên sự đẹp đẽ sang trọng, vốn cũng thuộc về nửa nhân vật chính ngày hôm nay, nhưng lại lướt qua vai những người xung quanh, đi ngược chiều dọc theo hướng cửa ra vào.

Cho đến khi bóng lưng cậu biến mất ở ngoài cửa, các khách khứa đợi rất lâu vẫn không thấy người xuất hiện, bắt đầu bàn tán xôn xao, những người vừa thấy cậu rời đi mới kịp phản ứng lại, hóa ra người vừa rồi, chính là công tử nhỏ duy nhất của gia đình Lâm Tống.

Vẻ mặt của Tống Nghi Ninh đang đứng trên sân khấu có phần xấu đi, sau khi thư ký xác nhận Lâm Tống Tiện đã rời đi, lại kiểm tra chương trình khẩn cấp với người dẫn chương trình lần nữa, cuối cùng để anh ta ra ngoài giải vây, đổi thành Lâm Bồi Thâm lên sân khấu, biểu diễn màn vợ chồng thâm tình cùng với Tống Nghi Ninh.

Nghi lễ kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Tống Nghi Ninh ngồi xuất thần ở đó rất lâu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, liên tục gọi điện thoại cho Lâm Tống Tiện.

Không ai nghe máy.

Tiếng vang tút tút kéo dài đến cuối cùng, dứt khoát biến thành giọng nói nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Bà tức giận cắn chặt răng, ngực phập phồng rõ ràng.

Cậu rất ít khi phản kháng lại bà, Tống Nghi Ninh chưa từng thấy dáng vẻ của Lâm Tống Tiện khi ở trước mặt người ngoài, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có tin tức truyền đến tai bà, chỉ nói ngắn gọn, có liên quan đến một số kì tích “không tầm thường” của cậu thôi.

Cho đến bây giờ, Tống Nghi Ninh chưa từng để trong lòng.

Vì lúc ở trước mặt bà, dường như Lâm Tống Tiện luôn luôn yên tĩnh và im lìm, phần lớn đều sẽ nghe theo yêu cầu của bà, không biết xuất phát từ đâu, hình như cậu luôn có cảm giác áy náy với bà.

Hệt như một đứa trẻ không được yêu thương cưng chiều, nhẫn nhịn khi ở bên cạnh mẹ mình đã sớm trở thành thói quen.

Tống Nghi Ninh chưa từng suy nghĩ đến những nguyên nhân sâu xa, bà chỉ cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng không nghĩ đến sẽ có ngày này, Lâm Tống Tiện ở trước mặt nhiều người như vậy, hất tay bỏ bà mà đi.

“Dì, không phải là vì cháu, nên anh Tống Tiện mới….” Bên cạnh truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ đầy sự tự trách của cô gái, ngón tay nhấn phím của Tống Nghi Ninh hơi ngừng một lát, trong mắt như có điều suy nghĩ.

“Tiểu Y, gần đây cháu có gặp nó trong trường học không?”

Chu Tư Y ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng lại mọi thứ, chần chừ gật đầu một cái, “Cháu chỉ…. Nhìn từ xa xa thôi ạ.” Cùng với một cô gái nữa.

Buổi dạ tiệc này, dường như cảm xúc của Tống Nghi Ninh không được vui lắm, Chu Tư Y ngồi bên cạnh bà, ngay cả nói cũng không dám nói lớn tiếng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu dùng bữa.

Lúc tan tiệc, bà không tự mình đưa cô gái về, chỉ phân phó tài xế đưa cô về nhà an toàn, hai người tạm biệt nhau ở cửa, sắc mặt bà mang theo chút mệt mỏi, dáng vẻ rũ mi mắt trông hiu quạnh khó hiểu.

Trong lòng Chu Tư Y có hơi khó chịu.

Dù là quan hệ giữa dì Tống và Lâm Tống Tiện không được tốt giống như những mẹ con nhà khác, nhưng bị chính con trai ruột của mình bỏ rơi ngay ngày sinh nhật, chắc chắn là vô cùng đau lòng.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nắm chặt hai bàn tay đang để bên người.



Sáng sớm lúc sương mù còn chưa tan hết, một chiếc xe buýt chậm rãi ghé lại bến xe, sau khi cửa xe đóng lại, xe tiếp tục lái về phía trạm kế tiếp.

Tống Oanh đeo cặp sách đi ra cửa, xuống lầu theo lệ, chuẩn bị đến trạm xe buýt cách tiểu khu mấy trăm mét để chờ xe.

Thời gian còn rất sớm, những cây long não rậm rạp, những ô gạch hình vuông màu xanh lá cây xếp thành một con đường đẫm sương, hơi ẩm ướt.

Tống Oanh đi ra cửa tiểu khu, phía đầu con đường cái trống trãi yên tĩnh, có một bóng lưng nam sinh cao gầy, cậu mặc một chiếc quần jean cũ nát rộng thùng thình, giặt nhiều sắp trắng bệch cả ra, hai tay đút trong túi, chậm rãi đi lại trong màn sương mù.

Cô kinh ngạc, kéo chặt hai dây đeo cặp chạy chậm hai bước nhỏ, đến bên cạnh cậu, “Lâm Tống Tiện!”

Tống Oanh mở to hai mắt, “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”

“A.” Lâm Tống Tiện tựa như chậm một nhịp, sau tiếng a nhẹ nhàng, cậu vò tóc.

“Tối hôm qua tớ ngủ ở bên này.”

Cậu trực tiếp ra về trong bữa tiệc sinh nhật của Tống Nghi Ninh, về nhà chắc chắn sẽ bị hai người kia tra hỏi, tối hôm qua Lâm Tống Tiện có tắt điện thoại cũng ngủ không ngon, vừa sáng sớm, lập tức đứng dậy đi đến trường.

“Vậy thì đúng là trùng hợp.” Tống Oanh ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt cười hơi híp lại, cong thành trăng lưỡi liềm.

Cũng không biết vui vẻ vì điều gì.

Lâm Tống Tiện nghĩ như vậy, mặt không cảm xúc, nhưng trên mặt lại để lộ ra nụ cười.

Cậu cụp mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Hai người cùng ngồi chung xe buýt đi đến trường học. Vận may của họ rất tốt, mới vừa đến trạm xe, xe buýt cũng lắc lư lái đến, dừng lại trước mặt họ.

Tống Oanh lấy tiền xu từ trong túi xách của mình ra, nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của Lâm Tống Tiện, tự giác khéo léo giải vây cho cậu: “Chuyến xe này, tớ mời cậu nhé.”

Cô lại cầm hai đồng tiền xu, ném vào.

Đi vào bên trong xe, tại lúc cao điểm buổi sáng, đã không còn chỗ ngồi trống, Lâm Tống Tiện nắm chặt tay cầm màu vàng trên đỉnh đầu, giải thích hơi mất tự nhiên: “Tớ không mang theo ví tiền.”

Bây giờ dạng trả tiền qua điện thoại cũng lưu hành phổ biến, Lâm Tống Tiện cảm thấy, lệ phi thu cho việc đi xe buýt này, cũng có thể đưa vào để phù hợp với thời đại.

“Không sao cả.” Tống Oanh đứng bên cạnh cậu, cũng nắm tay vịn giống như cậu, cô nghiêm túc nói: “Tớ ngồi xe buýt cũng thường xuyên quên mang tiền lẻ.”

Nói xong, cô suy nghĩ một lúc, lại bổ sung: “Không có gì mất mặt hết á.”

Lâm Tống Tiện: “…”

Vốn là cảm không cảm thấy mất thể diện lắm, nhưng sao bị cô nói mấy câu, trông dáng vẻ mình giống hệt đang rất mất mặt vậy.

Cậu giữ yên lặng.

Xe dừng lại ở trạm này đến trạm khác, bên trong buồng xe cũng từ rộng rãi biến thành kẹt cứng, đến khu kế cận trường học, lại có một nhóm học sinh mặc đồng phục y hệt họ cũng chen lên xe, đè ép khiến ngay cả một khoảng không gian cũng hoàn toàn không có.

Tống Oanh bị trọng lực bên cạnh đẩy mạnh, dựa vào bên người Lâm Tống Tiện, bả vai của hai người đã sắp chạm gần nhau, Tống Oanh chú ý dưới chân, rất sợ sẽ vô tình đạp phải cậu.

Cửa xe vang một tiếng cạch và đóng lại, lên đường lần nữa, cuối cùng trong khoang xe cũng bình ổn lại, tư thế có khoảng cách.

Tống Oanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại không tự chủ nâng cao tinh thần.

Lâm Tống Tiện rất cao, đứng gần mới phát hiện ra điều này, đỉnh đầu cô chỉ mới đủ đến cằm cậu, hơi thở ấm áp của nam sinh ở ngay bên cạnh, phả lên gáy cô như có như không.

Hôm nay cậu mặc áo khoác đồng phục học sinh, cánh tay trong ống tay áo màu xanh và trắng vòng ra phía sau và nắm lấy lưng ghế ngồi, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, xe chuyển động nhẹ, Tống Oanh lập tức mất khống chế đụng phải cánh tay cậu.

Vải của bộ đồng phục học sinh ấm áp thô ráp, mùi hương chỉ thuộc về nam sinh nhanh chóng bao quanh cô.

Dường như tần số nhịp tim của Tống Oanh có hơi thất thường, đoạn đường mười mấy phút ngắn ngủi trước kia đột nhiên nhanh đến kinh người, không biết từ lúc nào, đã đến cổng trường Cẩm Trung.

Giọng nói vang lên ở phía trên đỉnh đầu, Lâm Tống Tiện nhắc nhở, “Xuống xe thôi.”

“Được.” Tống Oanh điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên đáp.

Hai người được xem là đến sớm, người trong trường học không nhiều, vào cổng trường, trên đường chỉ thấy lẻ tẻ mấy bóng người, trường học vô cùng yên tĩnh được bao phủ trong màn sương sớm.

“Đi mua bữa sáng không?” Tống Oanh hỏi, phần lớn lúc bây gườ cô đều đến nhà ăn để ăn sáng, mùi vị của bánh bao và bánh chiên ở Cẩm Trung dễ ăn hơn bên ngoài đôi chút.

“Cũng được.” Lâm Tống Tiện hơi nghĩ ngợi, trả lời. Tống Oanh không nói nên lời.

Hai người đi đến nhà ăn, ngồi bên cửa sổ ăn sáng, cô giống như một nha hoàn nhỏ tận tụy với công việc của mình, giới thiệu và đề cử các món ăn với đại thiếu gia bên cạnh.

“Cái này là bánh chiên nhân thịt đó, ăn rất ngon, nhưng có hơi dầu mỡ.”

“Tớ thường xuyên mua bánh bao, vỏ mỏng nhân bánh nhiều.”

“Dì, vẫn còn một cốc sữa đậu nành nữa.” Tống Oanh nhanh chóng mua bữa sáng của mình xong, lại thấy Lâm Tống Tiện đứng ở đó, trầm tư nhìn chằm chằm các loại thức ăn trưng bày phía trên một hồi lâu, sau đó mới mở chiếc miệng tôn quý ra.

“Tớ cũng lấy giống cậu.”

“Được. Dì ơi, lấy thêm một phần bánh chiên, bánh bao và sữa đậu nành nữa ạ.”

Tống Oanh nhận lấy chiếc túi được đóng gói kỹ từ tay dì trong nhà ăn, đưa cho Lâm Tống Tiện, dường như cậu hơi chê bai, liếc nhìn một cái sau đó mới nhận lấy túi từ tay cô.

“….”

Trái tim đập loạn xạ mấy phút vào buổi sáng đã nhanh chóng khôi phục như bình thường.

Đi đến phòng học, trên đường sẽ phải đi qua một cửa hàng tiện lợi cỡ nhỏ, mặc dù hàng hóa các loại không được xem là nhiều, nhưng lại có đầy đủ các thức uống.

Tống Oanh muốn uống sữa chua, vì vậy gọi Lâm Tống Tiện lại.

“Tớ muốn vào trong mua một hộp sữa chua, cậu có muốn uống không?”

“Không muốn.” Cậu không nghĩ ngợi nhiều đã từ chối, Tống Oanh cũng không khuyên nhiều, trực tiếp gật đầu.

“Được, vậy tớ tự đi, cậu…” Cô hơi do dự, Lâm Tống Tiện đưa tay về phía cô.

“Tớ cầm bữa sáng giúp cậu.”

Bên ngoài cửa sổ sát đất bằng thủy tinh của cửa hàng tiện lợi, có thể thấy rõ ràng một nam sinh đứng cách đó không xa. Trong tay cậu xách hai phần ăn sáng, hình như đang đợi người, trên mặt có vài phần không kiên nhẫn, nhưng kiềm lại rất nhanh, lấy điện thoại từ trong túi ra và cúi đầu bấm bấm.

Tống Oanh thu hồi ánh mắt, lặng lẽ nhếch môi, sau đó bước nhanh vào trong cửa hàng, tìm vị trí của sữa chua.

Kệ hàng bày các loại thức uống đa dạng, nằm la liệt.

Tống Oanh mất chút thời gian mới tìm được hiệu sữa chua mình thường hay uống.

Quét mã QR trả tiền, nhân viên của cửa hàng đưa cho cô một cái túi cầm.

Cô xách hai hộp sữa chua đi ra ngoài, vừa mới đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi ra, đã thấy bóng người một cô gái xuất hiện trước mặt Lâm Tống Tiện.

Trên đường không có nhiều người, trống trải, Lâm Tống Tiện nhíu mày nhìn cô ta, trong mắt đầy sự chán ghét.

Trong không khí yên tĩnh, lời nói của cô ta truyền đến vô cùng rõ ràng, dường như đang đôi co với nhau.

“Lâm Tống Tiện, tại sao hôm qua anh lại đột nhiên rời đi? Dì Tống đã đau lòng rất lâu đấy.”

“Liên quan gì đến tôi.” Lâm Tống Tiện hờ hững nói, cô gái tức giận đỏ mặt.

“Anh thật quá đáng!” Cảm xúc của cô ta hơi kích động, trách móc đầy căm phẫn: “Dì Tống là mẹ anh, cứ xem như anh không thích em, thì cũng không cần phải làm tổn thương dì.”

“Cô có thể xem bà ta là mẹ mình mà.” Nam sinh giễu cợt, cô ta lập tức ngây người, hồi lâu sau, hình như mới kịp phản ứng lại, lộ ra chút đau thương.

Chu Tư Y ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, chậm chạp mở miệng: “Lâm Tống Tiện, anh đang trách dì và em sao? Nhưng dì Tống và ba em có lỗi gì chứ, nếu không phải năm đó ——“

“Lại là tình yêu đáng trân quý của bọn họ.” Lâm Tống Tiện cắt ngang lời cô ta, nói thẳng thừng: “Cũng chỉ là câu chuyện của một người đàn bà lạc lối trong hôn nhân và một tên chen vào gia đình của người khác mà thôi, cô không cần kêu oan hay minh oan cho bọn họ ở chỗ tôi.”

“Vậy anh khùng điên làm cái gì hả!” Chu Tư Y bị lời nói của cậu kích thích, đầu óc lúc này trống không, chỉ còn là oan ức và tức giận, đến độ trong lòng chứa đầy ác ý. Cô ta gắng gượng kiềm nén nước mắt trong hốc mắt, cắn chặt răng, đưa tay lau đi nước mắt đang khiến tầm nhìn mơ hồ, gằn từng chữ.

“Từ đầu đến cuối anh cũng chỉ là sự xuất hiện ngoài ý muốn thôi.”

Trên khuôn mặt nam sinh xuất hiện sự mờ mịt quen thuộc, ánh mắt trống rỗng không có ánh sáng, tựa như toàn bộ sinh khí trong cơ thể đều bị rút hết, nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Sữa chua trong tay Tống Oanh cũng không cầm chặt được nữa, nặng nề rớt xuống đất.

Cô xông đến không chút kiềm chế, hệt như một con thú nhỏ bị chọc giận vậy.

“Cô dựa vào cái gì mà nói những lời như vậy với cậu ấy!” Tống Oanh đẩy nữ sinh kia một cái, cô đột nhiên xuất hiện, Chu Tư Y bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể lảo đảo, bị cô đẩy lùi về xa.

Tống Oanh đứng thẳng trước mặt cô ta, vô thức che chở Lâm Tống Tiện ở sau lưng mình, đôi mắt mở lớn, đỏ ngầu.

Dường như cô đã dùng hết toàn bộ từ ngữ để chửi người có trong đầu mình, nhưng cũng chỉ nói một câu hung thần ác sát.

“Cô là một tên ăn trộm!”

Âm thanh của ba người có hơi lớn, càng gần đến thời gian đi học, học sinh trên đường dần dần tăng nhiều hơn, hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý.

Chu Tư Y một cây chẳng chống vững nhà, vô cùng khó khăn, cho dù vẫn không cam lòng, nhưng cũng chỉ nhìn họ bằng ánh mắt phẫn nộ, sau đó xoay người rời đi.

Tống Oanh nhận ra mình quá kích động, hít mũi một cái, đưa tay lau mắt, sau đó mới quay đầu.

Lâm Tống Tiện đang đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm, đột nhiên lời nói phát ra mang theo một sự dịu dàng khó diễn tả.

Cậu nói: “Tống Oanh, chúng ta cùng tự tử đi.”

__

**

Hết chương 19
Bình Luận (0)
Comment