Ốc Mượn Hồn

Chương 29

Trans: Z – Beta: Jung.

Không sai, đây chính là giấc mộng cháy bỏng của Ngụy Vũ Hoàn một năm rưỡi trước, sau một đêm liền bị người ta vứt bỏ… Tùng Viễn.

Nếu đến đại học J, Ngụy Vũ Hoàn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chạm mặt Tùng Viễn, nhưng hắn lại không ngờ mình sẽ đụng cậu ta nhanh như vậy.

Nói thật, Tùng Viễn đúng là một vị được hắn liệt vào danh sách “nghiêm túc” vốn chẳng nhiều nhặn gì, nhưng cuối cùng cái kết của hai người khá là tiếc.

Hạ cửa kính xe xuống, Ngụy Vũ Hoàn định bụng rất chi là bình thường chào hỏi với cậu ta, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy câu chất vấn của đối phương… “Sao anh lại ở đây?”

Ngụy Vũ Hoàn nghẹn một chút, không vui mà nhướn mày, hỏi ngược: “Sao tôi lại không được ở đây?”

Tuy hắn và Tùng Viễn đã từng có mối quan hệ ái muội, nhưng bây giờ Ngụy Vũ Hoàn đã có Tạ Tiểu Giang, từ trên xuống dưới đã bị con cua nhỏ không chỉ ngọt ngào đáng yêu mà lại có cách chăm sóc cực kỳ chu đáo làm cho tâm tình thỏa mãn, cho nên đối mặt với thanh niên đã từng khiến mình tim đập bình bịch này, hắn đã không còn phản ứng gì quá lớn, mà ngược lại câu hỏi vặn của cậu ta cũng khiến hắn có chút khó chịu.

Ngụy Vũ Hoàn thầm nghĩ, năm đó lúc ông đây theo đuổi cậu cũng chưa từng bạc đãi, còn cúi đầu cùng ăn cùng uống cùng cậu nằm cả đêm tâm sự về lý tưởng nhân sinh, muốn tặng cái gì đều chọn cẩn thận không lại sợ tổn thương lòng tự trọng, chăm đến độ chiều đến tận trời! Sinh nhật đêm đó cũng là tự cậu gật đầu đồng ý, bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt ghét bỏ như bị cưỡng gian thế sao?

Mấy chuyện tình cảm này chính là tôi tình anh nguyện, không thể cưỡng ép, hắn cũng không phải bám riết không tha người kia, cuộc điện thoại một năm trước cũng là hiểu lầm, lúc đó hắn tưởng Tạ Tiểu Giang trộm vào ở chính là Tùng Viễn.

Tùng Viễn quét mắt một vòng nhìn các sinh viên đang chỉ trỏ, làm bộ thật khó xử nói: “Anh nên gọi điện trước.”

Ngụy Vũ Hoàn cười khẽ, đoán chừng hẳn là cậu ta cho rằng hắn đến tìm mình, nên mẹ kiếp hắn có chút xấu hổ.

Tuy đã không còn tình cảm gì với Tùng Viễn, nhưng Ngụy Vũ Hoàn cũng chẳng phải người ôm cừu hận gì. Nói cho cùng, tên nhóc này rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí còn chưa gặp phải giông tố gì, hắn là một người ba mươi mấy tuổi, không nên tính toán chi li với một tiểu bối.

Hắn cũng không đâm chọc gì, chỉ chỉ vào ghế phó lái, bảo: “Lên xe trò chuyện chút đi.”

Ngụy Vũ Hoàn đã nghĩ Tùng Viễn sẽ phủi tay chạy lấy người như trước đây, như thế là tốt nhất, nhưng không ngờ, cậu ta lại chẳng do dự gì mà ngồi vào trong.

Thôi cũng được, nói chuyện giết thời gian đi, không chừng hắn lại đào được lý do vì sao cậu ta lại dứt khoát, kiên quyết chia tay hắn, bây giờ câu hỏi của Ngụy Vũ Hoàn cũng chỉ có vậy.

Nhiệt độ trong xe khác hẳn so với bên ngoài, kính chống đạn giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, bên ngoài là thế giới người qua người lại giữa cái nắng hè chói chang, còn bên trong xe lại là thế giới mát mẻ.

“Phải một năm nữa cậu mới tốt nghiệp đi.” Ngụy Vũ Hoàn thong thả mở miệng.

“Ừm.” Tùng Viễn ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, trong một chớp mắt có chút hốt hoảng.

“Tương lai có dự định gì không?” Đây là chủ đề Tùng Viễn yêu thích, Ngụy Vũ Hoàn quen thói mà hỏi theo khẩu vị của cậu ta.

Tùng Viễn đáp: “Còn chưa nghĩ xong, chắc là đi làm luôn.”

Ngụy Vũ Hoàn gật đầu, hắn biết gia cảnh của cậu ta khá bình thường, bố mẹ thuộc giai cấp làm công ăn lương bình thường, không có điều kiện để cậu ta xuất ngoại học cao hơn. Mà tên nhóc này cũng rất cứng, chỉ muốn nhanh nhanh ra trường, hẳn là không kiên nhẫn gì học thạc sĩ trong nước, đi làm luôn chính là giải pháp tốt nhất.

Biểu cảm của Tùng Viễn buồn buồn một chút, khi trước còn ở cạnh Ngụy Vũ Hoàn, đối phương sẽ phân tích cho cậu ta các lối đi, còn hứa cho cậu ta một tương lai sáng lạn, gì mà Hoàn Vũ, Thịnh Hiên, Morgan,… về sau muốn ngồi vào đâu, thì chỉ cần một câu của hắn thôi.

Lúc đó cậu ta vẫn chưa hiểu, thậm chí còn tự phụ cho rằng, kể cả không có sự trợ giúp của Ngụy Vũ Hoàn thì mình vẫn có thể dễ dàng có được chức vị ấy. Cho đến kỳ thực tập hè này, cậu ta đâm phải tường mới biết rằng những thứ Ngụy Vũ Hoàn từng hứa cho mình quan trọng bao nhiêu. Bây giờ thứ xã hội không thiếu nhất chính là sinh viên tốt nghiệp đại học, ngay cả tốt nghiệp từ trường oai cũng chỉ là cá diếc qua sông, chỉ bằng lý lịch bản thân, không có ô dù gì, cũng chẳng có kinh nghiệm làm việc, thì được một trong số những công ty đó chấp nhận cũng chẳng phải dễ gì. Mà kể cả có được nhận, thì cũng phải đi từ đáy đi lên, chẳng biết năm tháng nào mới nổi danh.

Giữa con sóng tiền đồ này, cậu ta lại nghĩ đến đường tắt Ngụy Vũ Hoàn, nếu như trước đây đồng ý ở bên Ngụy Vũ Hoàn, thì bây giờ… Không! Tùng Viễn cắn chặt răng, ánh mắt phức tạp nhìn ra cửa sổ. Không thể được! Cậu ta làm sao có thể khó khăn đến nỗi đi làm MB cơ chứ!

Nhưng cậu ta cũng không cam lòng, không tự chủ được mà hỏi: “Anh có biết gì sao trước đây tôi lại chia tay không?”

“Hở?” Bắt được trúng trọng điểm, Ngụy Vũ Hoàn nhìn cậu ta, cười như không cười nói: “Nói xem.”

“Là vì, anh rất cao cao tại thượng.” Tùng Viễn cân nhắc từ thích hợp, trúc trắc giải thích: “Tôi với anh căn bản không phải người cùng một thế giới, địa vị của chúng ta, tài chính chênh lệch, khiến tôi cảm thấy mình kém anh một bậc. Anh còn nhớ tôi đã từng từ chối rất nhiều quà tặng của anh không?”

Ngụy Vũ Hoàn: “Ừm.”

Tùng Viễn nói: “Bởi vì những thứ anh tặng, tôi không trả nổi, tôi chỉ có thể cho anh s**… Tôi nghĩ anh cũng chỉ nghĩ đến cái này, lúc nào hết hứng thì có thể tùy thời lấy lại chúng, khiến tôi không có cảm giác an toàn, tôi muốn được đứng ngang hàng.”

Ngụy Vũ Hoàn: “… Ồ.”

Nghe được câu: “Ồ.”, Tùng Viễn chợt có cảm giác mất mác mãnh liệt, Ngụy Vũ Hoàn như vậy khiến cậu ta thấy xa lạ, cậu ta vốn nghĩ, hắn phải nên… nhiệt tình hơn một chút.

Cậu ta nói nhiều như thế, quy nạp mà nói, thì có thể dùng một câu nói rõ… tôi không muốn bị anh bao dưỡng.

Trên thực tế, cho đến bây giờ Ngụy Vũ Hoàn chưa từng nói muốn bao dưỡng cậu ta quá, những lời này Tùng Viễn đều nghe được từ thư ký của hắn. Nếu bây giờ nói với Ngụy Vũ Hoàn thì ngược lại có thể giải quyết hiểu lầm. Nhưng tâm cao khí ngạo như Tùng Viễn làm sao có thể nói trắng ra như thế được, cho nên quanh co lòng vòng, nói một đống đạo lý văn thơ lai láng, khiến đầu Ngụy Vũ Hoàn xoay mòng mòng.

Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, hẳn cũng do hắn quá bá đạo, thường muốn sắp xếp hết cho người khác, nhưng đều xuất phát từ sự yêu thích của hắn mà, có năng lực sao lại không làm? Chẳng lẽ mỗi ngày cùng Tùng Viễn đi tàu điện ngầm, ăn thức ăn nhanh, mới gọi là yêu ngang hàng à?

Không trách trước đây Tùng Viễn lại bảo hai người không hợp, xem ra đúng là không hợp thật.

Ngụy Vũ Hoàn thở dài, nói: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

Tùng Viễn: “…”

Đồng thời, Ngụy Vũ Hoàn lại cảm thấy may mắn, may mà Tạ Tiểu Giang suy nghĩ đơn giản, chẳng bao giờ nghĩ đến mấy cái này cả.

Phản ứng thờ ơ của Ngụy Vũ Hoàn khiến Tùng Viễn thật tẻ ngắt, cậu ta cũng không trò chuyện nổi nữa, nhịn không được mà hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Đúng lúc này, điện thoại của Ngụy Vũ Hoàn đổ chuông, hắn nhận điện, mặt mày lập tức giãn ra, gọi: “Bảo bối.”

Tùng Viễn ngẩn ngơ… Bảo bối? Ngữ khí này, hắn đang gọi ai vậy?

“Làm thủ tục đến đâu rồi?… Ừ, anh chờ em… Được, lát nữa gặp lại!” Nói vài câu đơn giản, Ngụy Vũ Hoàn liền cúp điện thoại, hắn nhìn Tùng Viễn, ra vẻ có lỗi nói: “Điện thoại của người yêu tôi.”

Tùng Viễn: “… Người yêu?”

Ngụy Vũ Hoàn thoáng nhìn ra bên ngoài, cười nói: “Ừm, em ấy mới nhập trường này, cũng là khoa tài chính, sau này coi như là hậu bối của cậu đi. Haha, hôm nay tôi đưa em ấy đi báo danh.”

“Vậy à…” Sắc mặt Tùng Viễn lúc trắng lúc xanh, xấu hổ đến nỗi muốn đào ba thước đất mà chui xuống, cậu ta xấu hổ mở cửa xe, để lại một câu: “Vậy tôi đi trước” rồi vội vàng rời đi.

Ngụy Vũ Hoàn cũng không giữ người, dùng giọng nhà quan nói: “Ừ, lúc nào rảnh thì gọi cho tôi.”

Chờ cửa xe đóng lại, hắn mới thấp giọng cười ra tiếng, như kiểu cái gai để lâu cuối cùng cũng được nhổ ra rồi.

Tùng Viễn cũng không đi quá xa, cậu ta càng nghĩ càng giận, thật sự ban nãy mình đúng là tự mình đa tình, xấu hổ vô cùng, lại vì sự “bạc tình bạc nghĩa” của Ngụy Vũ Hoàn mà bất bình tức giận.

… Là ai trước kia một lòng một dạ theo đuổi cậu ta, thế mà chỉ qua một năm rưỡi đã nhanh chóng có tân hoan, gã đàn ông này đúng là phong lưu phóng đãng!

Hơn nữa hôm nay là ngày báo danh của sinh viên nhập trường, vậy tân hoan của Ngụy Vũ Hoàn mới năm nhất? Mười tám tuổi? Mẹ! Trâu già gặm cỏ non! Thật buồn nôn!

Tùng Viễn dữ dội chửi thầm một lúc, vẫn không nhịn được mà tò mò, quay lại núp vào một chỗ tối, muốn xem rốt cuộc “người yêu” của Ngụy Vũ Hoàn trông như thế nào.

Quả nhiên chưa đến mười phút, có một thanh niên trẻ tuổi đội mũ Adidas đi cùng Tề Mộ Anh về phía xe Porsche.

Trên tay đối phương ôm một chồng sách mới, khóe miệng có một cái má lúm đồng tiền, cười đến mắt cong cong, trông vô cùng thanh tú đáng yêu.

Tùng Viễn nhìn cậu trong chốc lát, nghĩ thầm người này chắc cũng là MB được Ngụy Vũ Hoàn bao dưỡng thì lại càng ghét hơn. Bây giờ thanh niên bị làm sao vậy? Còn nhỏ, vẫn đi học mà lại đổi sắc thịt, là do xã hội này bắt đầu có nhiều người tam quan bất chính sao?

Thật ra Tạ Tiểu Giang không đúng tuổi đi học năm nhất đâu, nhưng bởi vì gương mặt búp bê của cậu rất dễ bị nhầm tưởng, cho nên kể cả có bảo cậu là học sinh chưa tốt nghiệp trung học cũng không thiếu.

Tạ Tiểu Giang ngồi vào trong xe, thè lưỡi ra thở, còn dùng tay mình quạt quạt, than: “Nóng quá đi mất!”

“Như cún con vậy!” Ngụy Vũ Hoàn bỏ mũ của cậu xuống, mỉm cười xoa xoa mái tóc xẹp xẹp của cậu, cũng chẳng chê mồ hôi vương trên đó: “Để anh hạ nhiệt độ điều hòa.”

Tề Mộ Anh tựa vào cửa xe, oán giận: “Tôi mới nóng đây này! Đi từ sáng sớm, cũng chẳng có điều hòa mà dùng nữa!”

Ngụy Vũ Hoàn khởi động xe, vung tay: “Đừng có gây sự chú ý, lên xe đi, tôi mời ông đi ăn.”

Tề Mộ Anh: “…”

Sau khi được mát mẻ, Tạ Tiểu Giang không ngừng líu ríu với Ngụy Vũ Hoàn về những gì mình thấy, nghe được. Ngụy Vũ Hoàn nghe mà cũng cảm thấy mình được trở lại thời sinh viên, cả người đều phấn chấn hẳn lên.

Nói nửa ngày, Tạ Tiểu Giang lại nâng lên bộ sách mới trên đùi mình, một mặt vô cùng vui sướng mừng rỡ.

Ngụy Vũ Hoàn cười cười, hỏi xem Tạ Tiểu Giang đã làm thủ tục gọn ghẽ chưa. Cậu liền lôi thẻ sinh viên cùng thẻ điện tử trong túi quần áo to đùng ra, khoe khoang: “Anh nhìn nè! Có hai cái này là em có thể trót lọt trong trường đó nha!”

Ngụy Vũ Hoàn phì cười một tiếng, trêu chọc cậu: “Vậy mai mới mong em dẫn anh đi cọ cơm trong canteen nhé.”

Việc gì chưa được làm cùng Tùng Viễn thì hắn lại muốn làm cùng Tạ Tiểu Giang. Hắn nhận ra, chỉ cần ở cạnh Tạ Tiểu Giang, thì trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều rất lãng mạn.

Tạ Tiểu Giang vỗ ngực đảm bảo: “No vấn đề! Sau này anh cứ đến trường em, em đưa anh đi ăn sập canteen trường J!”

Ngụy Vũ Hoàn: “Bảo bối ngoan quá!”

Tề Mộ Anh ngồi hàng ghế sau, yên lặng mà lệ rơi đầy mặt. Anh sai rồi, anh không nên vì một bữa cơm mà làm cái bóng đèn, cơm còn chưa được xơi mà đã ăn no cẩu lương rồi… hu hu hu…
Bình Luận (0)
Comment