Đi đến căn tin, tôi đi đến quầy lấy thức ăn. Hừm, nhìn qua nhìn lại thì tôi chẳng thấy có gì đặc sắc ngoài mấy thứ giống như ramen và sandwich. Mà uống cà phê thì ăn sandwich là hợp rơ nhất luôn.
"Cô ơi, lấy cho cháu một phần này và 1 phần cefa. "Quyết định xong tôi liền kêu cô phụ bếp lấy cho mình.
"Lại là cháu à, mà cháu cũng giỏi thật khi có thể chịu được cefa đấy. Của cháu đây. "Cô phụ bếp ấy vừa đưa sandwich và cefa cho tôi vừa nói.
"Cháu quen uống nó rồi nên không có chuyện gì đâu ạ. Cháu cám ơn. "Tôi nhận đồ ăn mà mình gọi rồi đi ra bàn ngồi ăn.
"Ùm, đúng là uống cà phê thì phải ăn với sandwich mà. Ăn hợp rơ ghê, ngon tuyệt. "Ngồi vào bàn tôi vừa ăn vừa nói với bản thân.
Sau khi ăn xong thì tôi móc điếu thuốc ra hút. Vừa hút vừa dùng ma thuật kiểm tra lại các con 'bọ'. Bọn chúng đã xâm nhập mỗi đứa một nơi rồi, tốt. Tập trung dữ liệu lại nào.
Đầu tiên thì ổ khoá được bẻ bằng súng phép thuật. Trong trường này thì chỉ có 6 kẻ có thể dùng phép thuật thôi nên nghi phạm chỉ còn 6 người. Tôi đã ra lệnh cho mấy con 'bọ' ẩn nấp nhiều nhất là trong phòng của bọn chúng.
Thứ hai là con dao mà bọn chúng dùng. Tôi có thể cảm nhận thấy một dòng ma lực nhẹ phát ra từ chúng và di chuyển đi đâu đó nhưng mà do mờ nhạt quá nên tôi không để tâm cho lắm.
Thứ ba là mục đích của chúng khi giết nạn nhân hôm nay. Khi nghe được thân phận của nạn nhân thì tôi nghĩ rằng bọn chúng muốn cắt đứt viện trợ của quân đội từ phía nhà của nạn nhân. Nhưng mà sau khi suy nghĩ kĩ thì bọn chúng có thể dùng phép thuật của bản thân để giết nạn nhân mà.
Thứ tư là nếu như không phải bọn chúng thì nạn nhân bị giết vì lí do gì chứ. Thù ghét, ganh tị, đố kị, thậm chí là muốn dật bạn trai của nạn nhân. Nếu xét theo trường hợp này thì người cùng phòng với nạn nhân dễ bị tình nghi trước nhất.
Nhưng mà có thể loại trừ được bạn cùng phòng với nạn nhân vì lúc tôi dùng <thần nhãn> với cô ta thì phát hiện rằng cô ta có chỉ số ma lực là 10. Chỉ có 10 thôi thì chẳng thể làm được gì dù cho có sử dụng đến dụng cụ phép thuật. Mà thôi, bây giờ cứ đi tìm hiểu thêm về nạn nhân đã.
___________chuyển cảnh___________
Hiện tại thì tôi đang nằm thư giãn ở trên giường của tôi tại kí túc xá. Buổi sáng sau khi tôi ăn sáng xong thì tôi liên tục đi dò hỏi về tính cách, hành động, cử chỉ, học thế nào, tùm lum tà la thứ hết.
Nhưng câu trả lời thu được thì khá là chung chung như: cậu ấy rất tốt, rất hoà đồng, thân thiện, vui vẻ. Luôn chủ động giúp đỡ mọi người khi họ nhờ vả. Và câu trả lời tôi tìm được toàn mấy cái trên không, khi tôi hỏi đến việc nạn nhân có kẻ thù hay ai ghét không thì tất cả những người mà tôi đã hỏi đều xanh mặt và ngay lập tức lắc đầu lia lịa rồi từ biệt tôi một cách nhanh chóng nhất có thể.
Tch... Đúng là phiền phức, tự nhiên khi không lại dính vào cái chuyện rắc rối này. Bị hành về mặt thể xác khi vừa đến thế giới này, rồi sau khi đã quen rồi thì lại bị hành về chất xám, chắc đi ngủ cho lành quá. Nghĩ vậy rồi tôi nhắm mắt lại và ngủ thẳng cẳng.
____________chuyển cảnh__________
Đang ngủ ngon lành thì tôi bị lắc một cách dữ dội. Đang định đấm thẳng một cái thì tôi nghĩ lại là chỉ có tôi với Skur ở trong phòng này thôi nên nếu có người lay tôi thì chắc chắn đó là Skur. Mở mắt ra thì tôi thấy Skur đang nhìn tôi với gương mặt hoảng hốt.
"Trời còn chưa sáng nữa, lắc tôi làm gì hả ??? "Tôi nhìn ra cửa sổ rồi hỏi với giọng bực tức.
"Cậu còn nằm đó mà ngủ được hả, lại có án mạng xảy ra nữa rồi, dậy mau lên. "Skur la hét với tôi.
"Cái gì, sao lại có thể xảy ra chuyện đó được, đi lẹ nào. "Tôi bật dậy khỏi giường khi nói.
"Ừ, đi thôi. "Skur cũng phấn khởi nói.
Do tôi không biết vụ án diễn ra ở đâu nên để Skur dẫn đầu. Mặc dù tôi đã nghi ngờ từ khi sài nó ở thế giới trước, nhưng có vẻ như nếu tôi đi ngủ thì lũ 'bọ' của tôi cũng sẽ đi vào quá trình đang chờ. Nên chẳng có hình ảnh nào được gửi đến cho tôi nếu như học sinh có hành động bất thường. Chắc phải dùng thứ khác, lát nữa tôi sẽ tạo ra sau.
Nhìn vào đồng hồ thì bây giờ mới có 4 giờ sáng thôi. Chắc cảnh sát vẫn chưa đến đâu, nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó trước khi cảnh sát đến là tốt nhất. Chạy theo Skur lên lầu 2 của ký túc xá nữ, tôi thấy có khá nhiều học sinh đang đứng bên ngoài một căn phòng, vậy nên tôi có thể chắc chắn đó chính là nơi xảy ra vụ án mạng.
Chen chen lấn lấn, cuối cùng bọn tôi cũng đi qua được hàng người. Vụ án lần này còn kinh khủng hơn lần trước, trên ngực của cô gái có đến hai con dao lận. Nếu so sánh cán dao thì cả 3 con dao trong hai vụ án đều là cùng một loại. Do nó kinh dị quá nên Skur hơi khựng lại, tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đi lại gần nạn nhân để xem xét.
Hai con dao được cắm rất đẹp, thẳng hàng với nhau. Do con dao dài nên nó đã đâm xuyên qua người nạn nhân và đâm xuống giường. Làm máu chảy ra theo mũi dao và dấy lên ra giường làm cho nguyên một vùng xung quanh thi thể đều là màu đỏ.
"Có vẻ như lần này cũng cùng một hung thủ với lần trước. "Tôi nói khi đang đặt tay lên cằm.
"Sao cậu lại chắc chắn như thế được ? "Skur lại gần hỏi tôi.
"Cậu nhìn này. "Tôi vừa nói vừa chỉ vào cao dao trên người nạn nhân, Skur cũng nhìn theo.
"Nếu so sánh cán dao thì con dao này với con dao trong vụ lần trước là một. Vậy nên khả nặng cao là hung thủ của hai vụ đều là một là rất cao. "Tôi nói khi Skur đang nhìn chằm chằm con dao.
"Cậu nói thì tớ mới để ý đấy, quả là giống nhau thật. Mà có ai gọi điện báo cảnh sát chưa ? "Skur nói với tôi rồi quay ra hỏi đám học sinh.
"Rồi, khi tôi đến đây thì tôi đã gọi điện cho cảnh sát rồi. Họ nói lát nữa mới đến vì bây giờ chẳng có ai ngoài người trực điện thoại ở cơ quan cả. "Một học sinh nữ trả lời.
"Xin lỗi, tôi biết là bạn đang sốc nhưng bạn làm ơn kể lại tình hình lúc đó được không ? "Tôi tiến lại gần cô gái còn lại trong phòng và nói với giọng dịu dàng.
"Hức... Lúc đó... Vì gặp ác mộng nên tôi chợt bừng tỉnh... Hức... Khi nhìn về hướng cửa thì tôi thấy có bóng người đang đi ra, tôi cứ nghĩ đó là Si-chan nên kêu... Nhưng khi tôi kêu thì người đó đột nhiên bỏ chạy luôn... Hức... Lúc tôi nhìn qua bên cạnh thì tôi liền thấy Si-chan với hai con dao đó... Tôi liền chạy qua và lắc cậu ấy một chút, nhưng cậu ấy vẫn chẳng có phản ứng... Nên tôi thử để tay gần mũi của cậu ấy, phát hiện cậu ấy không còn thở nữa nên tôi mới khóc thét lên và la làng... "Cô gái sụt sùi kể lại với tôi...
"Vậy lúc bạn thấy cái người đó thì cậu có thấy mặt không, sao bạn lại nhầm lẫn với nạn nhân. "Tôi đưa ra thêm vài câu nữa.
"Trời tối quá nên tôi không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy qua ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống thôi, người đó mặc bộ đồ đen bó sát người và do tôi thấy bộ ngực nên tôi mới nghĩ đó là Si-chan. "Cô gái nói trong khi vẫn đang cố gắng nín khóc.
"Hừm... Thật không ngờ được hung thủ lại là một đứa con gái. Cám ơn cô đã cung cấp thông tin, lát nữa cảnh sát tới thì phiền cô cung cấp lại những thông tin này nếu như phía cảnh sát có hỏi nhé. "Tôi nói với giọng từ tốn.
"Vâng, mong anh hãy báo thù cho Si-chan. "Cô gái bức xúc nói.
"Công việc của tôi chỉ là đưa thủ phạm ra ánh sáng thôi. Nhưng tôi sẽ làm hết sức có thể. "Tôi nói rồi quay lại chỗ Skur.
"Thân thế của nạn nhân ? "Tôi hỏi với giọng điệu lạnh nhạt với Skur.
"Nạn nhân là Kaeda Silica, con gái út của nhà tài phiệt Kaeda, người nắm giữ việc buôn bán và trả tiền cho vũ khí của quân đội tại thế giới loài người. Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến ông ta đây. "Skur nói trong khi nhìn vào cuốn sổ của bản thân.
Trong lúc nghe thì tôi cũng nhìn qua ổ khoá cửa một chút, và nó cũng bị phá giống như vụ án lần trước vậy. Lỗ khoá bị đục tròn nhưng không có vết tích của thứ nào tròn như thế.
Xem ra phương thức gây án là như nhau, cùng một thủ thuật, cùng một hung thủ, xem ra tên hung thủ này không được sáng tạo cho lắm hoặc là hắn bị gì đó. Nữ hử... Vậy thì nên canh phòng ở khu nữ nhiều hơn, nhưng mà vẫn nên để yên mấy con 'bọ' ở vị trí cũ, mình sẽ tạo ra vài cái còi báo động có hình dạng dơi và nó phải để nó hoạt động 24/24.
Nghĩ xong nên chế tạo món đồ mới gì thì cuối cùng tôi cũng rời khỏi hiện trường vì tôi điều tra xong rồi. Bọn chúng chỉ nhắm vào mấy người có gia đình hỗ trợ cho quân đội mà thôi. Mà kệ đi, mục đích của chúng thì cứ để sau, bây giờ phải làm mọi thứ để bắt được hung thủ trước cái đã.
Về đến phòng thì tôi bắt tay vào chế tạo bằng cách sử dụng skill <sáng tạo vật phẩm> và <sáng tạo ma thuật> để tạo ra con dơi to cỡ 10cm, có màu đen và có thể bám trên trần nhà và ẩn sự hiện diện của bản thân. Có thể phát hiện ra sóng ma lực trong bán kính 10m và thông báo thẳng về cho tôi.
Sau khi tạo xong thì tôi dùng phép thuật để nhân bản nó lên. Cỡ tầm 30 con thì tôi dừng và phân tán tụi nó đi khắp nơi trong học viện. Tôi cho mỗi con đậu bên cạnh một con 'bọ', khi báo động thì mắt của con dơi sẽ chớp chớp đỏ và tôi sẽ biết được mình nên đi đến chỗ nào.
Sau khi bày binh bố trận xong thì tôi lại tiếp tục giấc ngủ của mình, vì trời còn chưa sáng và tôi thì buồn ngủ vãi lol ra.
___________chuyển cảnh___________
POV Xavier
Tên khốn đó đã đánh hơi ra mục đích rồi, thật không ngờ hắn khôn như thế. Nhưng mà phương pháp bọn ta làm thì ta chắc chắn rằng ngươi không thể suy ra được đâu. Dù sao thì cũng là do ngươi đã gây sự với bọn ta trước, nên cứ đứng nhìn từng người từng người chết đi.
"Nạn nhân tiếp theo là ai đây Xar ? "Rie hỏi tôi khi bọn tôi đang ngồi trong phòng phép thuật.
"Nạn nhân tiếp theo à... Để xem nào... Chỉ còn một gia đình nữa tài trợ cho quân đội của thế giới loài người thôi. Nên mục tiêu cuối cùng của chúng ta sẽ là Lionel Lena, con gái của Tổng giám đốc Lionel Clark, người cung cấp lương thực cho quân đội của thế giới loài người. "Tôi nói và nở một nụ cười man rợ.
"Tôi cũng ứa con nhỏ đó lắm, mặc dù muốn tự tay xử nó nhưng chắc phải dùng 'đồng đội' của chúng ta xử lý hộ rồi. "Rie làm gương mặt tối hằm khi nói.
Theo như tôi biết thì con nhỏ đó cứ gây sức ép cho Rie vì cậu ta không chịu quy phục nó. Đâm ra cậu ta khá là ghét nó nhỉ. Ma~ sao cũng được, sau khi xử lý xong mục tiêu cuối cùng thì tôi sẽ để cậu ta xử cái đứa 'đồng đội' mà cậu ta vừa nói. Xử lý xong mọi thứ thì tốt nhất nên phắng khỏi đây luôn vì đêm dài lắm mộng mà.
___________________________________
Tác: chương này đến đây là hết rồi, nếu thấy truyện hay thì nhớ bấm nút để bình chọn cho chương truyện của tác nha. Dù thấy không hay nhưng mà dành 'tem' hay là cmt thì cũng nhớ ấn cho chương truyện này nha.